Điện thoại vang lên một lần, không tiếp, ngay sau đó lại gọi tới lần thứ hai, Lục Trăn nhíu mày, nhận điện thoại, anh và Phương Đông chưa có tiếp xúc qua, căn bản không lo lắng, anh tôi sẽ biết mình là ai.
"Anh là ai?" Phương Đông trầm giọng hỏi.
"Gửi ảnh cho tôi cảm thấy rất hứng thú?" Lục Trăn cười hỏi.
Phương Đông tựa hồ trầm mặc rất lâu, "Một tấm hình thì có thể nói rõ cái gì?"
"Anh có thể phân tích kỹ thuật một chút, ảnh này có phải ảnh ghép hay không, làm sao vậy, mười năm trước cùng mười năm sau, bộ dáng Thần Tuyết thay đổi cũng không lớn, a, đã làm mấy lần phẫu thuật thẩm mỹ, dù sao năm đó bị thương quá nặng, dây thanh cũng phá hủy, mới khôi phục mấy năm trước. Anh cũng không nhận ra được?"
Phương Đông hô hấp khó khăn, hình này là Tiểu Tuyết chụp ở trong sa mạc, còn là Lục Trăn chụp cho cô, tươi cười xán lạn, nhu tình như nước, duyên dáng yêu kiều như hoa sen trắng trong sa mạc.
Ngoại hình của cô thay đổi không nhiều, thả khí chất khó có được.
Phương Đông có thể nhanh như vậy gọi điện thoại lại, cho thấy anh nhận ra Thần Tuyết.
"Muốn biết tin tức của cô ấy?" Lục Trăn cười trêu tức, "Đến New York đi, sẽ có không ngờ anh không tưởng tượng nổi."
"Không có khả năng, Tiểu Tuyết đã chết..."
"Nghe nói anh có bạn gái, xem ra ở trong lòng anh, cô ấy thật đã chết rồi, đã như vậy, không đến cũng không quan hệ, nếu như cô ấy gả cho người khác, anh cũng đừng hối hận." Lục Trăn nói, cúp điện thoại.
Không mấy giây, điện thoại lại gọi tới đến, anh đơn giản đóng điện thoại, chỉ nói chút tin tức, Phương Đông đối với Tiểu Tuyết rốt cuộc có còn tình cảm hay không, nghe thanh âm là có thể nghe được, nam nhân tĩnh lạnh như vậy, một chút do dự cũng không có, lập tức lại gọi điện lại, sao có thể vô tình.
Dù cho anh bây giờ có người khác, Tiểu Tuyết cũng có cơ hội cạnh tranh công bằng, dù sao nam chưa kết hôn nữ chưa gả.
Ngày hôm sau, Lục Trăn đi gặp bác sĩ tâm lí, đây là lần đầu tiên anh cố lấy dũng khí đi gặp bác sĩ tâm lí, đối với một mặt ẩn tật này, Lục Trăn có rất nhiều bóng mờ, vẫn luôn không muốn đối mặt với những chuyện trong lòng của mình.
Này với anh, không thể nghi ngờ là lần thương tổn thứ hai.
Nhưng mà, nếu là vẫn trốn tránh, anh và Nolan loại tình huống này, thì không cách nào trốn tránh, anh cũng không muốn bởi vì chuyện này, khiến cho bọn họ không thoải mái, anh muốn cho Nolan tất cả tốt nhất, bao gồm chính anh.
Một buổi sáng, đến phòng khám bệnh, anh tìm được không phải là bác sĩ tâm lí của Vương bài, mà là một danh bác sĩ tâm lí bên ngoài, ngẫu nhiên gặp, không hiếu kỳ đối với thân phận của anh, nhận thức cũng không sâu, không có kiêng kỵ cái gì.
Từ phòng khám bệnh ra, đã là chạng vạng, hẹn lại thời gian, Lục Trăn cùng anh ta nói lời từ biệt ở cửa, sắc mặt của anh tương đương khó coi, nhớ lại những chuyện đó lại một lần nữa, tuy nói không hận, cũng có một loại trùy tâm chi đau.(kim đâm vào tim)
Lục ca ca này gần nửa đời sẽ không có trải qua bết bát như thế, cho dù là anh lúc nhỏ, cũng chưa từng có nhục nhã như vậy, có lẽ là hai chuyện trải qua tương tự, anh mới có thể dẫn đến sinh lý cũng xảy ra vấn đề.
Tiểu Tuyết biết anh đi gặp bác sĩ tâm lí, vô cùng vui mừng, "Anh nên đi gặp, cũng không thể một đời mang theo chỗ thiếu hụt, anh nếu vẫn không nhìn nó, nó liền sẽ tùy anh cả đời, sẽ không thay đổi, biện pháp tốt nhất chính là anh giải quyết."
Vì uy nghiêm của anh, đích xác cũng không thể tìm bác sĩ của Vương bài, bằng không chuyện này truyền đi, nhiều người nhiều miệng, đối với Lục Trăn ảnh hưởng cũng không tốt, cô cũng không muốn có người mang theo ánh mắt vẻ kinh dị nhìn Lục Trăn.
Trong lòng của cô học khoa phụ lại không đủ, không có cách nào giúp anh.
Chỉ có thể giúp anh giải quyết vấn đề sinh lý, không thể giải quyết vấn đề tâm lý.
"Anh là ai?" Phương Đông trầm giọng hỏi.
"Gửi ảnh cho tôi cảm thấy rất hứng thú?" Lục Trăn cười hỏi.
Phương Đông tựa hồ trầm mặc rất lâu, "Một tấm hình thì có thể nói rõ cái gì?"
"Anh có thể phân tích kỹ thuật một chút, ảnh này có phải ảnh ghép hay không, làm sao vậy, mười năm trước cùng mười năm sau, bộ dáng Thần Tuyết thay đổi cũng không lớn, a, đã làm mấy lần phẫu thuật thẩm mỹ, dù sao năm đó bị thương quá nặng, dây thanh cũng phá hủy, mới khôi phục mấy năm trước. Anh cũng không nhận ra được?"
Phương Đông hô hấp khó khăn, hình này là Tiểu Tuyết chụp ở trong sa mạc, còn là Lục Trăn chụp cho cô, tươi cười xán lạn, nhu tình như nước, duyên dáng yêu kiều như hoa sen trắng trong sa mạc.
Ngoại hình của cô thay đổi không nhiều, thả khí chất khó có được.
Phương Đông có thể nhanh như vậy gọi điện thoại lại, cho thấy anh nhận ra Thần Tuyết.
"Muốn biết tin tức của cô ấy?" Lục Trăn cười trêu tức, "Đến New York đi, sẽ có không ngờ anh không tưởng tượng nổi."
"Không có khả năng, Tiểu Tuyết đã chết..."
"Nghe nói anh có bạn gái, xem ra ở trong lòng anh, cô ấy thật đã chết rồi, đã như vậy, không đến cũng không quan hệ, nếu như cô ấy gả cho người khác, anh cũng đừng hối hận." Lục Trăn nói, cúp điện thoại.
Không mấy giây, điện thoại lại gọi tới đến, anh đơn giản đóng điện thoại, chỉ nói chút tin tức, Phương Đông đối với Tiểu Tuyết rốt cuộc có còn tình cảm hay không, nghe thanh âm là có thể nghe được, nam nhân tĩnh lạnh như vậy, một chút do dự cũng không có, lập tức lại gọi điện lại, sao có thể vô tình.
Dù cho anh bây giờ có người khác, Tiểu Tuyết cũng có cơ hội cạnh tranh công bằng, dù sao nam chưa kết hôn nữ chưa gả.
Ngày hôm sau, Lục Trăn đi gặp bác sĩ tâm lí, đây là lần đầu tiên anh cố lấy dũng khí đi gặp bác sĩ tâm lí, đối với một mặt ẩn tật này, Lục Trăn có rất nhiều bóng mờ, vẫn luôn không muốn đối mặt với những chuyện trong lòng của mình.
Này với anh, không thể nghi ngờ là lần thương tổn thứ hai.
Nhưng mà, nếu là vẫn trốn tránh, anh và Nolan loại tình huống này, thì không cách nào trốn tránh, anh cũng không muốn bởi vì chuyện này, khiến cho bọn họ không thoải mái, anh muốn cho Nolan tất cả tốt nhất, bao gồm chính anh.
Một buổi sáng, đến phòng khám bệnh, anh tìm được không phải là bác sĩ tâm lí của Vương bài, mà là một danh bác sĩ tâm lí bên ngoài, ngẫu nhiên gặp, không hiếu kỳ đối với thân phận của anh, nhận thức cũng không sâu, không có kiêng kỵ cái gì.
Từ phòng khám bệnh ra, đã là chạng vạng, hẹn lại thời gian, Lục Trăn cùng anh ta nói lời từ biệt ở cửa, sắc mặt của anh tương đương khó coi, nhớ lại những chuyện đó lại một lần nữa, tuy nói không hận, cũng có một loại trùy tâm chi đau.(kim đâm vào tim)
Lục ca ca này gần nửa đời sẽ không có trải qua bết bát như thế, cho dù là anh lúc nhỏ, cũng chưa từng có nhục nhã như vậy, có lẽ là hai chuyện trải qua tương tự, anh mới có thể dẫn đến sinh lý cũng xảy ra vấn đề.
Tiểu Tuyết biết anh đi gặp bác sĩ tâm lí, vô cùng vui mừng, "Anh nên đi gặp, cũng không thể một đời mang theo chỗ thiếu hụt, anh nếu vẫn không nhìn nó, nó liền sẽ tùy anh cả đời, sẽ không thay đổi, biện pháp tốt nhất chính là anh giải quyết."
Vì uy nghiêm của anh, đích xác cũng không thể tìm bác sĩ của Vương bài, bằng không chuyện này truyền đi, nhiều người nhiều miệng, đối với Lục Trăn ảnh hưởng cũng không tốt, cô cũng không muốn có người mang theo ánh mắt vẻ kinh dị nhìn Lục Trăn.
Trong lòng của cô học khoa phụ lại không đủ, không có cách nào giúp anh.
Chỉ có thể giúp anh giải quyết vấn đề sinh lý, không thể giải quyết vấn đề tâm lý.
/2640
|