"Vậy em bực bội cái gì mà uống nhiều rượu như vậy, anh cứ tưởng em nhìn thấy bọn họ, chứa nhiều cảm khái, mới uống nhiều như vậy rượu."
Tâm Cố Thất Thất như bị người nhéo một cái, "Em không có bất kỳ cảm khái gì cả. Chỉ là đang ngồi không có việc gì, nhàn đến buồn chán nên muốn uống chút rượu, vậy có được không hả anh trai?"
Long Tứ, "..."
Anh vừa định nói gì đã lại thấy An Lôi đến tìm anh. Long Tứ hướng phía cô gật gật đầu, An Lôi cười hỏi Cố Thất Thất, "Thất Thất, chúng tôi tổ chức yến hội có điểm nào không hợp tâm ý của cô sao? Tôi thấy cô vẫn một người ngồi một chỗ, có phải cảm thấy rất buồn chán hay không?"
"Đúng vậy." Cố Thất Thất thành thực trả lời, có đôi khi xác thực sẽ khiến cho người khác xấu hổ.
An Lôi chỉ là nói lời khách sáo, bất luận với khách nào thì chủ nhà cũng sẽ nói mấy câu cho có lệ, chẳng sợ nói cái gì cũng tốt, thực sự buồn chán cũng sẽ không thành thật trả lời như thế. Cố Thất Thất cũng không phải, trừ đối tượng điều tra của cô ra, cô chưa bao giờ nói cảnh nói.
Tính cách tựa như một chi tiêu thương.
An Lôi xấu hổ nhìn Long Tứ, nghĩ thầm không biết có phải em gái của anh không thích cô hay không.
Long Tứ hiển nhiên cũng bao che khuyết điểm, "An Lôi, không có việc gì, tính cách của Thất Thất vẫn luôn như vậy, cô đừng để ý."
An Lôi từ chối một cách uyển chuyển rồi lúng túng bỏ đi. Cố Thất Thất cho rằng Long Tứ muốn chỉ trích cô, không ngờ Long Tứ cười nói, "Thực sự là một chút mặt mũi em cũng không cho anh."
"Mặt mũi của anh không cần em phải cho."
"Hôm nay em có chút âm dương quái khí." Long Tứ nghiêm túc hỏi, "Dì cả của em tới à?"
Cố Thất Thất mặt đỏ lên, "Biến"
Long Tứ cười to, xoa xoa mái tóc dài của cô, ánh mắt đều là sủng nịch.
Lúc này, An Lôi qua đây, nói muốn giới thiệu vài người bạn cho anh, Long Tứ liếc mắt nhìn Cố Thất Thất một cái, căn dặn một tiếng, "Đừng uống nhiều quá"
Anh cùng An Lôi rời đi, trong lòng Cố Thất Thất cảm thấy khó chịu, quả nhiên anh đến là để tán gái.
Một lát sau, mọi người hát chúc mừng sinh nhật, sau đó là tiết mục biểu diễn của đoàn văn nghệ, Cố Thất Thất cũng không quá phối hợp, cô không quen với trường hợp này, trước đây mấy người bọn họ làm sinh nhật cũng chỉ tụ tập ở trên bờ biển, không có tổ chức yến hội gì cả.
Chỉ có một chiếc bánh ngọt và mấy người bọn họ, hàng năm vẫn như vậy.
Cô cũng đã có thói quen.
Tiệc sinh nhật tổ chức kiểu này cô cũng không quen, cô không muốn tham dự, không chú ý những người khác. Trong mắt những người kia, em gái của Long Tứ quả thực là một tòa băng sơn di động, băng sơn mỹ nữ hàng thật giá thật.
Bình thường cái gọi là băng sơn mỹ nữ, đại đa số người cũng cho rằng trang bức.
Nhưng mà, vị này chính là thật trâu bức.
Có người muốn tới bắt chuyện liền bị một ánh mắt của cô dọa thối lui, lại không ai dám quấy rầy Cố Thất Thất cả.
Sau khi hát sinh nhật xong, mọi người bắt đầu khiêu vũ.
Vốn là nhóm múa cùng một nữ tử múa dẫn đầu, họ đề nghị An Lôi cùng Long Tứ múa trước dẫn đầu, An Lôi cười do dự nhìn về phía Long Tứ, Long Tứ cũng không cự tuyệt, mang theo cô nhập vào sàn nhảy, điệu valse ưu nhã vang lên, ở giữa sàn nhảy có một đôi bích nhân, vạn người chăm chú theo dõi.
Cố Thất Thất lúc đầu chỉ là bực bội, đến giờ này liền bắt đầu cảm thấy chói mắt.
Hai người này dường như khiến trong lòng cô đau nhói, sắc mặt Cố Thất Thất lãnh khốc đến dọa người, phòng khách nho nhỏ này khiến cho cô sinh ra một loại ý nghĩ xúc động đến muốn giết người. Cô cấp tốc đứng dậy, với lấy áo khoác lông chồn bên cạnh, đi ra phía cửa.
Âm nhạc ầm ỹ, đoàn người vui mừng, xứng đôi bích nhân, thành phần một dày đặc võng, đem cô vây ở chính giữa, thực sự hít thở không thông.
Trung tâm trấn nhỏ là khu trượt tuyết, có đứa nhỏ đang chơi đùa trong đó, tiếng cười cùng tiếng gào cũng là vui mừng, cô lại cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, không có nhiều cảm giác hít thở không thông như vậy. Cái loại cảm giác hít thở không thông đó giống như muốn lấy mạng người khác vậy.
Tâm Cố Thất Thất như bị người nhéo một cái, "Em không có bất kỳ cảm khái gì cả. Chỉ là đang ngồi không có việc gì, nhàn đến buồn chán nên muốn uống chút rượu, vậy có được không hả anh trai?"
Long Tứ, "..."
Anh vừa định nói gì đã lại thấy An Lôi đến tìm anh. Long Tứ hướng phía cô gật gật đầu, An Lôi cười hỏi Cố Thất Thất, "Thất Thất, chúng tôi tổ chức yến hội có điểm nào không hợp tâm ý của cô sao? Tôi thấy cô vẫn một người ngồi một chỗ, có phải cảm thấy rất buồn chán hay không?"
"Đúng vậy." Cố Thất Thất thành thực trả lời, có đôi khi xác thực sẽ khiến cho người khác xấu hổ.
An Lôi chỉ là nói lời khách sáo, bất luận với khách nào thì chủ nhà cũng sẽ nói mấy câu cho có lệ, chẳng sợ nói cái gì cũng tốt, thực sự buồn chán cũng sẽ không thành thật trả lời như thế. Cố Thất Thất cũng không phải, trừ đối tượng điều tra của cô ra, cô chưa bao giờ nói cảnh nói.
Tính cách tựa như một chi tiêu thương.
An Lôi xấu hổ nhìn Long Tứ, nghĩ thầm không biết có phải em gái của anh không thích cô hay không.
Long Tứ hiển nhiên cũng bao che khuyết điểm, "An Lôi, không có việc gì, tính cách của Thất Thất vẫn luôn như vậy, cô đừng để ý."
An Lôi từ chối một cách uyển chuyển rồi lúng túng bỏ đi. Cố Thất Thất cho rằng Long Tứ muốn chỉ trích cô, không ngờ Long Tứ cười nói, "Thực sự là một chút mặt mũi em cũng không cho anh."
"Mặt mũi của anh không cần em phải cho."
"Hôm nay em có chút âm dương quái khí." Long Tứ nghiêm túc hỏi, "Dì cả của em tới à?"
Cố Thất Thất mặt đỏ lên, "Biến"
Long Tứ cười to, xoa xoa mái tóc dài của cô, ánh mắt đều là sủng nịch.
Lúc này, An Lôi qua đây, nói muốn giới thiệu vài người bạn cho anh, Long Tứ liếc mắt nhìn Cố Thất Thất một cái, căn dặn một tiếng, "Đừng uống nhiều quá"
Anh cùng An Lôi rời đi, trong lòng Cố Thất Thất cảm thấy khó chịu, quả nhiên anh đến là để tán gái.
Một lát sau, mọi người hát chúc mừng sinh nhật, sau đó là tiết mục biểu diễn của đoàn văn nghệ, Cố Thất Thất cũng không quá phối hợp, cô không quen với trường hợp này, trước đây mấy người bọn họ làm sinh nhật cũng chỉ tụ tập ở trên bờ biển, không có tổ chức yến hội gì cả.
Chỉ có một chiếc bánh ngọt và mấy người bọn họ, hàng năm vẫn như vậy.
Cô cũng đã có thói quen.
Tiệc sinh nhật tổ chức kiểu này cô cũng không quen, cô không muốn tham dự, không chú ý những người khác. Trong mắt những người kia, em gái của Long Tứ quả thực là một tòa băng sơn di động, băng sơn mỹ nữ hàng thật giá thật.
Bình thường cái gọi là băng sơn mỹ nữ, đại đa số người cũng cho rằng trang bức.
Nhưng mà, vị này chính là thật trâu bức.
Có người muốn tới bắt chuyện liền bị một ánh mắt của cô dọa thối lui, lại không ai dám quấy rầy Cố Thất Thất cả.
Sau khi hát sinh nhật xong, mọi người bắt đầu khiêu vũ.
Vốn là nhóm múa cùng một nữ tử múa dẫn đầu, họ đề nghị An Lôi cùng Long Tứ múa trước dẫn đầu, An Lôi cười do dự nhìn về phía Long Tứ, Long Tứ cũng không cự tuyệt, mang theo cô nhập vào sàn nhảy, điệu valse ưu nhã vang lên, ở giữa sàn nhảy có một đôi bích nhân, vạn người chăm chú theo dõi.
Cố Thất Thất lúc đầu chỉ là bực bội, đến giờ này liền bắt đầu cảm thấy chói mắt.
Hai người này dường như khiến trong lòng cô đau nhói, sắc mặt Cố Thất Thất lãnh khốc đến dọa người, phòng khách nho nhỏ này khiến cho cô sinh ra một loại ý nghĩ xúc động đến muốn giết người. Cô cấp tốc đứng dậy, với lấy áo khoác lông chồn bên cạnh, đi ra phía cửa.
Âm nhạc ầm ỹ, đoàn người vui mừng, xứng đôi bích nhân, thành phần một dày đặc võng, đem cô vây ở chính giữa, thực sự hít thở không thông.
Trung tâm trấn nhỏ là khu trượt tuyết, có đứa nhỏ đang chơi đùa trong đó, tiếng cười cùng tiếng gào cũng là vui mừng, cô lại cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, không có nhiều cảm giác hít thở không thông như vậy. Cái loại cảm giác hít thở không thông đó giống như muốn lấy mạng người khác vậy.
/2640
|