Trên mặt đất đều là mảnh nhỏ, Cố Thất Thất đánh nhau đều là gần người vật lộn, một cái lồng lộ hắn đô rất quen thuộc, hạ bàn đặc biệt trầm, nếu là giẫm vào thủy tinh, đều không phải đâm vào da thịt bên trong, vết máu trên mặt đất tất nhiên không phải của anh.
Anh bị chày xước một chút da, chảy ra một ít máu, vết thương nghiêm trọng nhất của anh là bị gậy gỗ của Cố Thất Thất đập ở trên người, đánh được từng mảnh ứ thanh, những chỗ khác không sao cả, nhưng mà, trên mặt đất lại có mấy vết máu hình dấu chân.
Không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.
Long Tứ cảm thấy rất đau lòng, hận không thể cho mình một cái tát. Tại sao anh có thể đánh nhau cùng Cố Thất Thất chứ, quả thực không muốn sống nữa rồi. Nhưng sau đó anh lại cảm thấy giận giữ, hận không thể một quyền đánh chết Cố Thất Thất.
Chính cô không đau lòng thì còn ai đau lòng thay cô nữa.
Đột nhiên anh xông tới, ôm ngang cô lên, Cố Thất Thất húc đầu chính là một cái tát thiếu chút nữa đem anh ngã nhào xuống "Anh làm gì đấy? Thả em xuống mau!"
Long Tứ giận "Câm miệng, em thử đánh anh một lần nữa xem nào!"
Cố Thất Thất vẫn không tin là thật, lại tát anh một cái "Được, em đánh đây, đánh nữa xem thế nào."
Long Tứ ôm lấy Cố Thất Thất, như ôm một cục bông, thiếu chút nữa giơ cô ném lên trên sô pha, rốt cuộc vẫn là luyến tiếc, chỉ nhẹ nhàng đặt cô lên trên sô pha, chỉ tay về phía cô vừa giận vừa nói "Ngồi yên, đừng động đấy!"
Cố Thất Thất trầm mặt, nhìn Long Tứ đem hòm thuốc lấy tới, ngồi vào bên cạnh cô, nâng hai đùi cô đặt lên trên đùi anh, lúc này Cố Thất Thất mới nhận thấy có chút đau đớn, cũng mới cảm thấy kinh hãi, tại sao cô lại bị chảy nhiều máu như vậy?
Cố Thất Thất cũng không phải là người da trắng, chính cô cũng không biết huyết thống của mình là gì, làn da cô rất trắng, cô lớn lên bên bờ biển, những nữ đặc công còn lại cũng phơi da thành màu mật ong bóng loáng, còn làn da cô thì vẫn trắng nõn như tuyết vậy.
Cô cảm thấy làn da trắng quá cũng không dễ nhìn, có một khoảng thời gian cô chuyên ở bờ biển phơi nắng nhưng cũng không thể biến làn da của mình ngả màu được.
Huấn luyện quanh năm đều mặc huấn khố sáng tác cùng ủng quân dụng, làn da càng trắng đến dọa người, như trẻ con vừa sinh ra vậy, quanh năm cô có vết thương, dùng đao, trên tay làn da cũng mang theo cái kén, một đao đi xuống cũng không có cảm giác đau đớn.
Làn da dưới chân lại rất mỏng mịn, mà lại mẫn cảm, Long Tứ mang theo mỏng kén tay vừa mới sờ tới, cô cảm giác giống như bị có dòng điện nhỏ đi qua, toàn thân tê buốt, toàn thân đều nổi da gà. Mu bàn chân được xoa bóp trong nháy mắt bỗng trở nên phấn hồng.
Trên mặt cô cũng là một tầng hồng thấu.
Cô rụt chân lại, bàn tay Long Tứ đánh một cái lên chân cô "Hiện tại cũng cảm thấy đau rồi à, lúc đánh nhau sao không biết đau à?"
Cố Thất Thất khóc không ra nước mắt, đay không phải là đau a.
Long Tứ phủng chân của cô, cũng không ngẩng đầu nhìn Cố Thất Thất, không thấy được hắn từ nhỏ nhìn đến lớn nữ hài tử vẻ mặt phấn hồng, đa tình mê người, chuyên tâm cẩn thận mà đem đâm tới nàng gan bàn chân mảnh kính bể kẹp ra.
Cố Thất Thất cũng không thấy cảm giác đau đớn lớn, mu bàn chân là nơi thượng xúc giác, cảm nhận rất rõ ràng, bàn tay Long Tứ to che phủ dưới mu bàn chân cô, non làn da mịn màng của cô cùng lòng bàn tay thô ráp của anh ma sát vào nhau, cảm giác ấm áp mà tê dại.
Cô sắp chịu không nổi loại dằn vặt này, bởi vì phải bôi thuốc nên lòng bàn tay không ngừng ma sát, như sự vuốt ve giữa tình nhân với nhau, Cố Thất Thất cũng không biết mặt mình hồng thấu, làn da trắng nõn cùng cổ tay màu đồng, đặc biệt kích thích.
Cô không kìm lòng được, ánh mắt dời đi, nhìn gương mặt nghiêng của Long Tứ, Long Tứ nghiêng mặt so với chính diện cũng cảm thấy mỹ miều hơn rất nhiều, lập thể mà mỹ cảm, mỗi một đường nét đều giống như điêu khắc, là họa sĩ dưới ngòi bút người yêu dấu là vật duy nhất. Cô đột nhiên cảm thấy, tướng mạo này có bao nhiêu xuất sắc, trước đây cô không cảm thấy anh có bao nhiêu mỹ cảm, dù sao cô nhìn thấy bên cạnh mình cũng có quá nhiều người xuất sắc, như gương mặt Lục Trăn đó quanh năm nhìn thấy cũng không ngán.
Anh bị chày xước một chút da, chảy ra một ít máu, vết thương nghiêm trọng nhất của anh là bị gậy gỗ của Cố Thất Thất đập ở trên người, đánh được từng mảnh ứ thanh, những chỗ khác không sao cả, nhưng mà, trên mặt đất lại có mấy vết máu hình dấu chân.
Không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.
Long Tứ cảm thấy rất đau lòng, hận không thể cho mình một cái tát. Tại sao anh có thể đánh nhau cùng Cố Thất Thất chứ, quả thực không muốn sống nữa rồi. Nhưng sau đó anh lại cảm thấy giận giữ, hận không thể một quyền đánh chết Cố Thất Thất.
Chính cô không đau lòng thì còn ai đau lòng thay cô nữa.
Đột nhiên anh xông tới, ôm ngang cô lên, Cố Thất Thất húc đầu chính là một cái tát thiếu chút nữa đem anh ngã nhào xuống "Anh làm gì đấy? Thả em xuống mau!"
Long Tứ giận "Câm miệng, em thử đánh anh một lần nữa xem nào!"
Cố Thất Thất vẫn không tin là thật, lại tát anh một cái "Được, em đánh đây, đánh nữa xem thế nào."
Long Tứ ôm lấy Cố Thất Thất, như ôm một cục bông, thiếu chút nữa giơ cô ném lên trên sô pha, rốt cuộc vẫn là luyến tiếc, chỉ nhẹ nhàng đặt cô lên trên sô pha, chỉ tay về phía cô vừa giận vừa nói "Ngồi yên, đừng động đấy!"
Cố Thất Thất trầm mặt, nhìn Long Tứ đem hòm thuốc lấy tới, ngồi vào bên cạnh cô, nâng hai đùi cô đặt lên trên đùi anh, lúc này Cố Thất Thất mới nhận thấy có chút đau đớn, cũng mới cảm thấy kinh hãi, tại sao cô lại bị chảy nhiều máu như vậy?
Cố Thất Thất cũng không phải là người da trắng, chính cô cũng không biết huyết thống của mình là gì, làn da cô rất trắng, cô lớn lên bên bờ biển, những nữ đặc công còn lại cũng phơi da thành màu mật ong bóng loáng, còn làn da cô thì vẫn trắng nõn như tuyết vậy.
Cô cảm thấy làn da trắng quá cũng không dễ nhìn, có một khoảng thời gian cô chuyên ở bờ biển phơi nắng nhưng cũng không thể biến làn da của mình ngả màu được.
Huấn luyện quanh năm đều mặc huấn khố sáng tác cùng ủng quân dụng, làn da càng trắng đến dọa người, như trẻ con vừa sinh ra vậy, quanh năm cô có vết thương, dùng đao, trên tay làn da cũng mang theo cái kén, một đao đi xuống cũng không có cảm giác đau đớn.
Làn da dưới chân lại rất mỏng mịn, mà lại mẫn cảm, Long Tứ mang theo mỏng kén tay vừa mới sờ tới, cô cảm giác giống như bị có dòng điện nhỏ đi qua, toàn thân tê buốt, toàn thân đều nổi da gà. Mu bàn chân được xoa bóp trong nháy mắt bỗng trở nên phấn hồng.
Trên mặt cô cũng là một tầng hồng thấu.
Cô rụt chân lại, bàn tay Long Tứ đánh một cái lên chân cô "Hiện tại cũng cảm thấy đau rồi à, lúc đánh nhau sao không biết đau à?"
Cố Thất Thất khóc không ra nước mắt, đay không phải là đau a.
Long Tứ phủng chân của cô, cũng không ngẩng đầu nhìn Cố Thất Thất, không thấy được hắn từ nhỏ nhìn đến lớn nữ hài tử vẻ mặt phấn hồng, đa tình mê người, chuyên tâm cẩn thận mà đem đâm tới nàng gan bàn chân mảnh kính bể kẹp ra.
Cố Thất Thất cũng không thấy cảm giác đau đớn lớn, mu bàn chân là nơi thượng xúc giác, cảm nhận rất rõ ràng, bàn tay Long Tứ to che phủ dưới mu bàn chân cô, non làn da mịn màng của cô cùng lòng bàn tay thô ráp của anh ma sát vào nhau, cảm giác ấm áp mà tê dại.
Cô sắp chịu không nổi loại dằn vặt này, bởi vì phải bôi thuốc nên lòng bàn tay không ngừng ma sát, như sự vuốt ve giữa tình nhân với nhau, Cố Thất Thất cũng không biết mặt mình hồng thấu, làn da trắng nõn cùng cổ tay màu đồng, đặc biệt kích thích.
Cô không kìm lòng được, ánh mắt dời đi, nhìn gương mặt nghiêng của Long Tứ, Long Tứ nghiêng mặt so với chính diện cũng cảm thấy mỹ miều hơn rất nhiều, lập thể mà mỹ cảm, mỗi một đường nét đều giống như điêu khắc, là họa sĩ dưới ngòi bút người yêu dấu là vật duy nhất. Cô đột nhiên cảm thấy, tướng mạo này có bao nhiêu xuất sắc, trước đây cô không cảm thấy anh có bao nhiêu mỹ cảm, dù sao cô nhìn thấy bên cạnh mình cũng có quá nhiều người xuất sắc, như gương mặt Lục Trăn đó quanh năm nhìn thấy cũng không ngán.
/2640
|