Mang Phi nghe được câu này nói không nên lời, sắc mặt Hạ Thanh băng lãnh đến cực điểm, "Nể tình chúng ta đã từng quen biết trong quá khứ, tôi sẽ không tính toán gì với anh, cũng không có nghĩa là anh có thể tiếp tục quấn quít lấy tôi, tôi ghét nhất loại người bám riết dai dẳng. Năm đó theo đuổi anh là chuyện của tôi, không chấp nhận tôi đó là do anh tự bỏ lỡ, bây giờ anh muốn quay lại cũng phải xem tôi có nguyện ý hay không đã. Đội trưởng à, dù sao chúng ta cũng có một đoạn tình cảm thầy trò, anh đừng làm cho nó khó coi như vậy, để đến cuối cùng một tiếng cảm ơn tôi cũng không muốn nói."
"Dù cho anh năm đó có chấp nhận tôi, thì tôi nghĩ tôi và anh cũng sẽ không có khả năng cùng nhau ở một chỗ. Lúc đó tôi coi trọng anh, chẳng qua là do lúc đó anh có khí chất anh hùng, tiểu cô nương đối với anh hùng nhất thời si mê là chuyện bình thường, anh cũng không nên coi đó là thật, còn tưởng là ta phi ngươi không thể sao?"
"Bây giờ tôi đã rời khỏi nước Mỹ, bị phát lệnh truy nã toàn cầu, đây cũng là chuyện của tôi, ân oán giữa An Tiêu Dao và tôi không quan hệ gì tới anh nên anh cũng không cần bận tâm. Nếu vì anh ấy mà tôi bị bắt, bị bắn chết, đó cũng là chuyện của tôi, tôi cam tâm tình nguyện."
"Anh không cần phải bận tâm chuyện này hộ tôi đâu, tôi không chịu nổi."
Hạ Thanh khó có thể có một lần nói chuyện thật tình như thế, Mang Phi thoạt nhìn còn chưa có ý định từ bỏ, Hạ Thanh nhíu mày, "Đội trưởng, tôi nhớ khoảng thời gian trong quá khứ, da mặt anh không dày như vậy, đều là phụ nữ theo đuổi anh, anh đối với phụ nữ chẳng thèm ngó tới. Sao bây giờ biến thành như vậy, cũng học người ta theo đuổi phụ nữ? Anh có nhiều tiền như An Tiêu Dao sao? Xét về phương diện nào thì người ta cũng hơn anh, anh lấy cái gì ra so với anh ấy chứ?"
Hạ Thanh vô ý đem hai người đàn ông ra so sánh, cũng không muốn tuyệt tình như vậy, dù sao người này cũng đã từng là thầy của cô, cô cũng sẽ không làm thương tổn người mình quý trọng, nhưng mà, Mang Phi có quý trọng cô hay không thì trong lòng cô rất rõ ràng.
Người này tâm cao khí ngạo, đoạn quá khứ kia anh vẫn hay thường đem đi khoe khoang, cũng là tiếc nuối của anh.
Hạ Thanh không để ý mà lại động chạm đến nỗi đau của anh.
Nếu là trước đây, Hạ Thanh sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng bây giờ, cô chỉ nghĩ nhanh chóng thoát khỏi Mang Phi.
"Hạ Thanh, em sẽ hối hận." Ánh mắt Mang Phi xẹt qua một mạt âm ngoan, Hạ Thanh không cho là đúng, nhìn theo bước chân anh ta rời đi.
"Nếu sớm biết thân biết phận chấp nhận chuyện này thì có phải không cần phải nghe những lời khó nghe như vậy không?" Hạ Thanh châm chọc một tiếng, quay đầu đi vào biệt thự. Tới chạng vạng thì An Tiêu Dao trở về nhà, vừa vào đến cửa đã thét to bảo Hạ Thanh ra giúp anh khuân đồ, Hạ Thanh vừa nhìn vào phía sau xe, mắt chữ A mồm chữ O.
"Sao anh mua gì mà mua nhiều vậy?"
Tất cả đều là đồ ăn, chất đầy thùng xe, An Tiêu Dao nói, "Tiện thể đi ngang qua siêu thị lớn nên mua luôn thể. Có vài nguyên liệu siêu thị ở đây không có."
Cô dựng thẳng lên ngón cái, "Tôi đúng là có lộc ăn."
"Nhìn anh vất vả như vậy mà không thể thưởng cho anh một nụ hôn sao?" An Tiêu Dao vừa cười vừa nói.
Hạ Thanh đang ôm một quả dưa lưới, không quay đầu lại, "Anh đừng có mơ."
Đột nhiên cánh tay bị kéo đến vào trong một trong ngực ấm áp, trên môi bị hôn một cái, An Tiêu Dao cũng không quá phận, môi vừa chạm vào liền rời ra, khóe môi còn nhếch lên ôn nhuận lại thỏa mãn, Hạ Thanh xoay người lại đá anh một cái.
"Cô nãi nãi đậu hủ ngươi cũng dám ăn, không muốn sống tiếp à?"
Gần đây người này càng lúc càng quá phận, vẫn thường xuyên ăn đậu hủ của cô.
An Tiêu Dao cười chạy đi, hai người náo thành một đoàn, ai nhìn bọn họ chắc sẽ không ngờ lúc trước đối chọi gay gắt, như nước với lửa, vậy mà bây giờ có bộ dáng này.
Họ không biết có người trên ban công đối diện có ánh mắt âm trầm nhìn bọn họ đùa giỡn.
Tiếng cười sang sảng của Hạ Thanh truyền rất xa.
"Dù cho anh năm đó có chấp nhận tôi, thì tôi nghĩ tôi và anh cũng sẽ không có khả năng cùng nhau ở một chỗ. Lúc đó tôi coi trọng anh, chẳng qua là do lúc đó anh có khí chất anh hùng, tiểu cô nương đối với anh hùng nhất thời si mê là chuyện bình thường, anh cũng không nên coi đó là thật, còn tưởng là ta phi ngươi không thể sao?"
"Bây giờ tôi đã rời khỏi nước Mỹ, bị phát lệnh truy nã toàn cầu, đây cũng là chuyện của tôi, ân oán giữa An Tiêu Dao và tôi không quan hệ gì tới anh nên anh cũng không cần bận tâm. Nếu vì anh ấy mà tôi bị bắt, bị bắn chết, đó cũng là chuyện của tôi, tôi cam tâm tình nguyện."
"Anh không cần phải bận tâm chuyện này hộ tôi đâu, tôi không chịu nổi."
Hạ Thanh khó có thể có một lần nói chuyện thật tình như thế, Mang Phi thoạt nhìn còn chưa có ý định từ bỏ, Hạ Thanh nhíu mày, "Đội trưởng, tôi nhớ khoảng thời gian trong quá khứ, da mặt anh không dày như vậy, đều là phụ nữ theo đuổi anh, anh đối với phụ nữ chẳng thèm ngó tới. Sao bây giờ biến thành như vậy, cũng học người ta theo đuổi phụ nữ? Anh có nhiều tiền như An Tiêu Dao sao? Xét về phương diện nào thì người ta cũng hơn anh, anh lấy cái gì ra so với anh ấy chứ?"
Hạ Thanh vô ý đem hai người đàn ông ra so sánh, cũng không muốn tuyệt tình như vậy, dù sao người này cũng đã từng là thầy của cô, cô cũng sẽ không làm thương tổn người mình quý trọng, nhưng mà, Mang Phi có quý trọng cô hay không thì trong lòng cô rất rõ ràng.
Người này tâm cao khí ngạo, đoạn quá khứ kia anh vẫn hay thường đem đi khoe khoang, cũng là tiếc nuối của anh.
Hạ Thanh không để ý mà lại động chạm đến nỗi đau của anh.
Nếu là trước đây, Hạ Thanh sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng bây giờ, cô chỉ nghĩ nhanh chóng thoát khỏi Mang Phi.
"Hạ Thanh, em sẽ hối hận." Ánh mắt Mang Phi xẹt qua một mạt âm ngoan, Hạ Thanh không cho là đúng, nhìn theo bước chân anh ta rời đi.
"Nếu sớm biết thân biết phận chấp nhận chuyện này thì có phải không cần phải nghe những lời khó nghe như vậy không?" Hạ Thanh châm chọc một tiếng, quay đầu đi vào biệt thự. Tới chạng vạng thì An Tiêu Dao trở về nhà, vừa vào đến cửa đã thét to bảo Hạ Thanh ra giúp anh khuân đồ, Hạ Thanh vừa nhìn vào phía sau xe, mắt chữ A mồm chữ O.
"Sao anh mua gì mà mua nhiều vậy?"
Tất cả đều là đồ ăn, chất đầy thùng xe, An Tiêu Dao nói, "Tiện thể đi ngang qua siêu thị lớn nên mua luôn thể. Có vài nguyên liệu siêu thị ở đây không có."
Cô dựng thẳng lên ngón cái, "Tôi đúng là có lộc ăn."
"Nhìn anh vất vả như vậy mà không thể thưởng cho anh một nụ hôn sao?" An Tiêu Dao vừa cười vừa nói.
Hạ Thanh đang ôm một quả dưa lưới, không quay đầu lại, "Anh đừng có mơ."
Đột nhiên cánh tay bị kéo đến vào trong một trong ngực ấm áp, trên môi bị hôn một cái, An Tiêu Dao cũng không quá phận, môi vừa chạm vào liền rời ra, khóe môi còn nhếch lên ôn nhuận lại thỏa mãn, Hạ Thanh xoay người lại đá anh một cái.
"Cô nãi nãi đậu hủ ngươi cũng dám ăn, không muốn sống tiếp à?"
Gần đây người này càng lúc càng quá phận, vẫn thường xuyên ăn đậu hủ của cô.
An Tiêu Dao cười chạy đi, hai người náo thành một đoàn, ai nhìn bọn họ chắc sẽ không ngờ lúc trước đối chọi gay gắt, như nước với lửa, vậy mà bây giờ có bộ dáng này.
Họ không biết có người trên ban công đối diện có ánh mắt âm trầm nhìn bọn họ đùa giỡn.
Tiếng cười sang sảng của Hạ Thanh truyền rất xa.
/2640
|