“Hôm nay anh bị cái gì phụ thân sao?” Hạ Thanh há to mồm một lúc lâu châm chọc một câu như vậy, An Tiêu Dao cho tới bây giờ không biết cô sẽ nói như vậy, giọng điệu của anh mặc dù thích hợp như vậy, thế nhưng lời này thế nào nghe không thoải mái.
Như là học lại lớp phát âm.
Còn vĩ đại trượng phu đâu, ta lặc cái đi.
“Anh bây giờ oán hận tôi lười? Điều này tôi đã sớm cho anh biết tôi lười. Thời gian anh cưới tôi không ngờ tôi lười, hiện tại giờ ghét bỏ tôi. Nam nhân quả nhiên không đáng tin, cầm tay nữ nhân dỗ ngon dỗ ngọt cùng với giỏ siêu thị lúc đại hạ giá giống nhau không lấy tiền. Anh rõ ràng nói với tôi cái gì cũng không bận tâm. Anh nói việc nhà để anh không cần tôi quản. Nguyên lai đều lừa gạt.. Mẹ tôi nói nam nhân khi chưa kết hôn và sau khi kết hôn là hai bộ dáng không giống nhau. Lừa hôn còn không nói, vừa đến liền cho tôi uống sữa lạnh và bánh mì. Buổi trưa vào phòng làm việc không cùng tôi ăn cơm, để tôi một mình buồn chán ở phòng ngủ. Mạng tôi thực sự quá khổ mà..”
Hạ Thanh trừng mắt con ngươi khóc lóc kể lể một lúc lâu, tổng kết một câu, “ Hôn nhân này một chút cũng không hạnh phúc, tôi muốn ly hôn!!!!!!!”
An Tiêu Dao vốn là nghĩ dẫn dắt Hạ Thanh đi một hướng khác, nói thí dụ như, muốn ở trước mặt thuộc hạ tôn trọng mặt mũi anh gì gì đó, ai biết kết quả, anh dẫn dắt hai câu, Hạ Thanh đáp anh 10 câu.
Anh phiền muộn cực độ, mẹ ngươi, lão tử dẫn dắt phương hướng rõ ràng là chính xác a, vì sao thành trình độ này, vì sao không nhớ mẹ cô như thế chạy đi ra, đây là hồi ức không nên có a.
Tiêu Dao dám cam đoan, lúc mẹ Hạ sinh ra tam tiểu thư Hạ gia tuyệt đối cũng không nói những lời đó, đây là Hạ Thanh cố ý bịa đặt nói.
Tiêu Dao nghĩ mẹ vợ anh vô cùng xinh đẹp, rất thông minh, nói chuyện rất hiểu lòng, tuyệt đối không phải phụ nữ tầm thường khác.
Tiêu Dao nhìn Hạ Thanh lặng yên đem mặt xoay đến bên cạnh, được, cô nãi nãi nói câu cuối cùng kia mới là trọng điểm đi?
“Anh thấy có một câu sai, cái gì gọi là bữa sáng cho em ăn sữa cùng bánh mì lạnh như băng. Anh hâm nóng sữa rồi gọi em xuống ăn, là em sống chết gọi cũng không đứng dậy, cái này không thể trách anh. Buổi trưa anh muốn cùng em ăn điểm tâm, em cùng Tiểu Tuyết chạy ngay cả người cũng không thấy. Làm một tân thê tử em không được ba ngày tự giác.” An Tiêu Dao sửa đúng của cơn giận của Hạ Thanh, cô có đôi khi ngụy biện ra một đống chuyện.
“Sao anh không vì thân thể của tôi suy nghĩ anh phải đánh thức tôi dậy, cùng tôi ăn điểm tâm rồi đi làm việc, anh có biết hay không đối với một nữ nhân mà nói bữa sáng là bao nhiêu quan trọng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm tình, sẽ thành nếp nhăn trên mặt. Tôi cơ bản chính là phụ nữ bị hủy dung, anh lại tàn phá dung mạo của tôi như thế, tôi còn có đường sống sao? Trời ạ, càng nói càng đáng sợ, hôn nhân này không hạnh phúc, tôi muốn ly hôn!!!”
Mẹ kiếp, em mỗi lần châm chọc xong đều phải thêm một câu hôn nhân không hạnh phúc, tôi muốn ly hôn sao????
Như là học lại lớp phát âm.
Còn vĩ đại trượng phu đâu, ta lặc cái đi.
“Anh bây giờ oán hận tôi lười? Điều này tôi đã sớm cho anh biết tôi lười. Thời gian anh cưới tôi không ngờ tôi lười, hiện tại giờ ghét bỏ tôi. Nam nhân quả nhiên không đáng tin, cầm tay nữ nhân dỗ ngon dỗ ngọt cùng với giỏ siêu thị lúc đại hạ giá giống nhau không lấy tiền. Anh rõ ràng nói với tôi cái gì cũng không bận tâm. Anh nói việc nhà để anh không cần tôi quản. Nguyên lai đều lừa gạt.. Mẹ tôi nói nam nhân khi chưa kết hôn và sau khi kết hôn là hai bộ dáng không giống nhau. Lừa hôn còn không nói, vừa đến liền cho tôi uống sữa lạnh và bánh mì. Buổi trưa vào phòng làm việc không cùng tôi ăn cơm, để tôi một mình buồn chán ở phòng ngủ. Mạng tôi thực sự quá khổ mà..”
Hạ Thanh trừng mắt con ngươi khóc lóc kể lể một lúc lâu, tổng kết một câu, “ Hôn nhân này một chút cũng không hạnh phúc, tôi muốn ly hôn!!!!!!!”
An Tiêu Dao vốn là nghĩ dẫn dắt Hạ Thanh đi một hướng khác, nói thí dụ như, muốn ở trước mặt thuộc hạ tôn trọng mặt mũi anh gì gì đó, ai biết kết quả, anh dẫn dắt hai câu, Hạ Thanh đáp anh 10 câu.
Anh phiền muộn cực độ, mẹ ngươi, lão tử dẫn dắt phương hướng rõ ràng là chính xác a, vì sao thành trình độ này, vì sao không nhớ mẹ cô như thế chạy đi ra, đây là hồi ức không nên có a.
Tiêu Dao dám cam đoan, lúc mẹ Hạ sinh ra tam tiểu thư Hạ gia tuyệt đối cũng không nói những lời đó, đây là Hạ Thanh cố ý bịa đặt nói.
Tiêu Dao nghĩ mẹ vợ anh vô cùng xinh đẹp, rất thông minh, nói chuyện rất hiểu lòng, tuyệt đối không phải phụ nữ tầm thường khác.
Tiêu Dao nhìn Hạ Thanh lặng yên đem mặt xoay đến bên cạnh, được, cô nãi nãi nói câu cuối cùng kia mới là trọng điểm đi?
“Anh thấy có một câu sai, cái gì gọi là bữa sáng cho em ăn sữa cùng bánh mì lạnh như băng. Anh hâm nóng sữa rồi gọi em xuống ăn, là em sống chết gọi cũng không đứng dậy, cái này không thể trách anh. Buổi trưa anh muốn cùng em ăn điểm tâm, em cùng Tiểu Tuyết chạy ngay cả người cũng không thấy. Làm một tân thê tử em không được ba ngày tự giác.” An Tiêu Dao sửa đúng của cơn giận của Hạ Thanh, cô có đôi khi ngụy biện ra một đống chuyện.
“Sao anh không vì thân thể của tôi suy nghĩ anh phải đánh thức tôi dậy, cùng tôi ăn điểm tâm rồi đi làm việc, anh có biết hay không đối với một nữ nhân mà nói bữa sáng là bao nhiêu quan trọng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm tình, sẽ thành nếp nhăn trên mặt. Tôi cơ bản chính là phụ nữ bị hủy dung, anh lại tàn phá dung mạo của tôi như thế, tôi còn có đường sống sao? Trời ạ, càng nói càng đáng sợ, hôn nhân này không hạnh phúc, tôi muốn ly hôn!!!”
Mẹ kiếp, em mỗi lần châm chọc xong đều phải thêm một câu hôn nhân không hạnh phúc, tôi muốn ly hôn sao????
/2640
|