Đường lớn quốc tế Philippines.
Nhóm Mang Phi gồm chín người, cộng thêm Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất là mười một người, căn bản Mang Phi nghĩ muốn cho nhóm Hạ Thanh tách ra hành động, chiếm cứ hai nơi làm điểm ngắm bắn, Hạ Thanh cự tuyệt, cô cùng Cố Thất Thất tác chiến, xưa nay không rời xa nhau.
Mang Phi không có biện pháp, chỉ có thể làm cho các cô cùng nhau chiếm cứ một điểm ngắm bắn, một mình anh ta đến một chỗ khác chiếm cứ điểm ngắm bắn.
Bóng đêm rất đậm, tầm nhìn lại không lỗi, trong không khí mang theo một cảm giác mát nhàn nhạt, bên này khí trời có chút ướt lạnh, rất khó chịu đựng, may mắn các cô cũng không phải là loại người yếu ớt, kính viễn vọng của Cố Thất Thất vẫn nhìn đầu đường cái kia.
Thời điểm này, đường cái xe lên không nhiều, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe chạy qua.
Cũng không có khác thường.
Căn cứ tình báo báo cáo lại, sẽ có một chiếc xe vận tải hàng hóa lớn, theo phía sau bốn chiếc xe bảo hộ, có mười lăm tên bộ đội đặc chủng tùy tính bảo hộ, không có phái quân chi viện, lần vận chuyển này tuyệt đối cơ mật.
Máy bay muốn xuyên qua lãnh thổ một nước cần thủ tục lại rất phiền phức, cho nên không có phái quân chi viện.
Lần này tiết kiệm cho bọn họ rất nhiều chuyện, nếu có thêm quân chi viện, hành động sẽ phải gia tăng độ khó khăn.
“Không muốn, tại sao từ Pháp đến Philippines đầu mùa xuân đều âm trầm như thế.” Hạ Thanh xoa xoa làn da đã nổi da gà, nằm bò ở đây một giờ, xe thì nửa đêm mới tới, chỉ còn hơn nửa giờ nữa.
An Tiêu Dao cấp cho các cô tin tức, anh và Mục Vân Sinh đã thảo luận qua có thể thêm vào lần hành động này, tùy thời giữ liên lạc, anh không nhìn ra có cái gì không thích hợp địa phương này.
Cố Thất Thất cũng an tâm chấp hành nhiệm vụ này.
Nếu có thể đem người cướp lấy, tiền ít nhất có thể lấy tới tay còn nếu có thể thu bọn họ thì Vương bài sẽ như hổ mọc thêm cánh, cô đã len lén liên hệ với đặc công của mình trong vòng một tiếng đồng hồ đến Philippines, có hơn 20 người.
Lúc cần thiết cầm tiền và cướp người từ trong tay Mang Phi. Người so với tiền quan trọng hơn.
Nhưng đối với với Hạ Thanh mà nói, tiền so với người quan trọng nhiều lắm.
“ Qua hai tháng nữa, khí trời ở đây sẽ tốt hơn.” Cố Thất Thất nói, vô tuyến điện lực truyền đến tình báo ngoài mấy cây số nhìn thấy xe của bọn họ.
Mọi người lên tinh thần.
Lúc này, đường cái không có xe qua lại.
Hai người thủ hạ của Mang Phi ẩn ở hai bên đường tùy thời đợi mệnh, bọn họ có một loại chướng ngại vật đặc biệt sắc bén được gài bên đường, nhưng không thể gài trước thời gian, mục tiêu chủ yếu của nhóm người Mang Phi chính là hai xe cho hàng này.
Nếu thiết lập trước trên đường cũng sẽ khiến bọn họ chú ý. Phải chờ chiếc xe này tới gần, mới tìm cách để cho bọn họ dừng lại.
Không được nửa giờ, xe bọn họ tới gần. Hai người kia lập tức ở đường cái thiết lập chướng ngại vật trên đường, nếu là xe từ phía trên nghiền qua, nhất định sẽ lật xe. Đúng như bọn họ sở liệu, có một chiếc xe ở phía trước mở đường bị chướng ngại vật gài sẵn làm trở ngại cấp tốc dừng xe lại, phía sau mấy chiếc xe cũng dừng lại.
Phía trước xe chống đạn có người xuống kiểm tra, đối diện có một tay bắn tỉa ngắm bắn ngay đầu gã đặc vụ. Hạ Thanh cũng nhắm vào một người, bắn trúng bờ vai của hắn.
Hạ Thanh dù sao cũng từng là thanh viên trong bộ đội đặc chủng nước Mỹ sẽ không hạ sát thủ, tất cả đạn đều là thuốc tê, chỉ cần bắn trúng người đó liền hôn mê, ít nhất hai tiếng đồng hồ sau sẽ tỉnh, cô cũng không muốn mạng của họ.
Tiếng súng nhất thời vang lên.
Thuật bắn súng của Hạ Thanh nhanh chuẩn, ngắm cho phép bọn họ cấp tốc nổ súng, cô bắn trúng một người, nhiều người sống.
Các cô chiếm cứ địa hình hữu lực, năm phút đồng hồ liền giết chết hơn mười người đặc công, chỉ có một người trốn vào trong rừng rậm tìm kiếm cứu viện, Mang Phi cho một đặc công đi truy sát.
Nhóm Mang Phi gồm chín người, cộng thêm Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất là mười một người, căn bản Mang Phi nghĩ muốn cho nhóm Hạ Thanh tách ra hành động, chiếm cứ hai nơi làm điểm ngắm bắn, Hạ Thanh cự tuyệt, cô cùng Cố Thất Thất tác chiến, xưa nay không rời xa nhau.
Mang Phi không có biện pháp, chỉ có thể làm cho các cô cùng nhau chiếm cứ một điểm ngắm bắn, một mình anh ta đến một chỗ khác chiếm cứ điểm ngắm bắn.
Bóng đêm rất đậm, tầm nhìn lại không lỗi, trong không khí mang theo một cảm giác mát nhàn nhạt, bên này khí trời có chút ướt lạnh, rất khó chịu đựng, may mắn các cô cũng không phải là loại người yếu ớt, kính viễn vọng của Cố Thất Thất vẫn nhìn đầu đường cái kia.
Thời điểm này, đường cái xe lên không nhiều, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe chạy qua.
Cũng không có khác thường.
Căn cứ tình báo báo cáo lại, sẽ có một chiếc xe vận tải hàng hóa lớn, theo phía sau bốn chiếc xe bảo hộ, có mười lăm tên bộ đội đặc chủng tùy tính bảo hộ, không có phái quân chi viện, lần vận chuyển này tuyệt đối cơ mật.
Máy bay muốn xuyên qua lãnh thổ một nước cần thủ tục lại rất phiền phức, cho nên không có phái quân chi viện.
Lần này tiết kiệm cho bọn họ rất nhiều chuyện, nếu có thêm quân chi viện, hành động sẽ phải gia tăng độ khó khăn.
“Không muốn, tại sao từ Pháp đến Philippines đầu mùa xuân đều âm trầm như thế.” Hạ Thanh xoa xoa làn da đã nổi da gà, nằm bò ở đây một giờ, xe thì nửa đêm mới tới, chỉ còn hơn nửa giờ nữa.
An Tiêu Dao cấp cho các cô tin tức, anh và Mục Vân Sinh đã thảo luận qua có thể thêm vào lần hành động này, tùy thời giữ liên lạc, anh không nhìn ra có cái gì không thích hợp địa phương này.
Cố Thất Thất cũng an tâm chấp hành nhiệm vụ này.
Nếu có thể đem người cướp lấy, tiền ít nhất có thể lấy tới tay còn nếu có thể thu bọn họ thì Vương bài sẽ như hổ mọc thêm cánh, cô đã len lén liên hệ với đặc công của mình trong vòng một tiếng đồng hồ đến Philippines, có hơn 20 người.
Lúc cần thiết cầm tiền và cướp người từ trong tay Mang Phi. Người so với tiền quan trọng hơn.
Nhưng đối với với Hạ Thanh mà nói, tiền so với người quan trọng nhiều lắm.
“ Qua hai tháng nữa, khí trời ở đây sẽ tốt hơn.” Cố Thất Thất nói, vô tuyến điện lực truyền đến tình báo ngoài mấy cây số nhìn thấy xe của bọn họ.
Mọi người lên tinh thần.
Lúc này, đường cái không có xe qua lại.
Hai người thủ hạ của Mang Phi ẩn ở hai bên đường tùy thời đợi mệnh, bọn họ có một loại chướng ngại vật đặc biệt sắc bén được gài bên đường, nhưng không thể gài trước thời gian, mục tiêu chủ yếu của nhóm người Mang Phi chính là hai xe cho hàng này.
Nếu thiết lập trước trên đường cũng sẽ khiến bọn họ chú ý. Phải chờ chiếc xe này tới gần, mới tìm cách để cho bọn họ dừng lại.
Không được nửa giờ, xe bọn họ tới gần. Hai người kia lập tức ở đường cái thiết lập chướng ngại vật trên đường, nếu là xe từ phía trên nghiền qua, nhất định sẽ lật xe. Đúng như bọn họ sở liệu, có một chiếc xe ở phía trước mở đường bị chướng ngại vật gài sẵn làm trở ngại cấp tốc dừng xe lại, phía sau mấy chiếc xe cũng dừng lại.
Phía trước xe chống đạn có người xuống kiểm tra, đối diện có một tay bắn tỉa ngắm bắn ngay đầu gã đặc vụ. Hạ Thanh cũng nhắm vào một người, bắn trúng bờ vai của hắn.
Hạ Thanh dù sao cũng từng là thanh viên trong bộ đội đặc chủng nước Mỹ sẽ không hạ sát thủ, tất cả đạn đều là thuốc tê, chỉ cần bắn trúng người đó liền hôn mê, ít nhất hai tiếng đồng hồ sau sẽ tỉnh, cô cũng không muốn mạng của họ.
Tiếng súng nhất thời vang lên.
Thuật bắn súng của Hạ Thanh nhanh chuẩn, ngắm cho phép bọn họ cấp tốc nổ súng, cô bắn trúng một người, nhiều người sống.
Các cô chiếm cứ địa hình hữu lực, năm phút đồng hồ liền giết chết hơn mười người đặc công, chỉ có một người trốn vào trong rừng rậm tìm kiếm cứu viện, Mang Phi cho một đặc công đi truy sát.
/2640
|