Mọi người, "..."
"Ca ca, có thể không ăn được không?" Tiểu manh oa thấy Hạ Thiên không tức giận, quyết đoán bỏ qua ăn cháo trắng, một chút cũng không muốn ăn, cuối cùng cô sẽ không ăn thứ gì, Hạ Thiên đem hộp cơm của mình mở ra, đem thịt cùng cơm canh trộn cùng một chỗ đút cho bé ăn, "Lại ăn vài miếng."
Tiểu manh oa ăn một miệng nhỏ, cậu ăn một miệng lớn.
Hạ bảo bối để cho bé cầm tôm cắn ăn, bé cắn một miếng nhỏ lại kính đáo đưa cho Hạ bảo bối ăn, Hạ bảo bối đơn giản toàn bộ cũng cắn, An Tiêu Dao bọn họ tiến vào liền nhìn Hạ bảo bối cùng Tiểu manh oa cô bé một miếng cậu một miếng ăn cái gì.
An Tiêu Dao đi lấy thức ăn, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất tới đây, Tư Đồ Mặc vẫy vẫy tay, Cố Thất Thất qua đây ôm cô, "Chị Mặc, đã lâu không gặp."
"Bốn năm năm đi, may mà cô còn biết trở về xem chúng tôi một chút." Tư Đồ Mặc cười nói, lại quay đầu nói, "Anna, Đan Đan, các người đến chỗ khác ngồi."
Đan Đan sốt ruột nhìn Hạ bảo bối, Anna đã đứng dậy, lễ phép đứng lên rời đi, Đan Đan cũng theo cô rời đi, chỉ có hai chỗ ngồi, Cố Thất Thất thuận tay từ bên cạnh lại lấy tới một ghế.
Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Tư Đồ Mặc đưa tay cùng Hạ Thanh nắm tay, "Không tệ, Tiêu Dao ánh mắt vẫn luôn không tệ."
"Đấy là đương nhiên." Hạ Thanh mặt không đỏ, thở không gấp liền tiếp ca ngợi, Tư Đồ Mặc nhíu mày, mấy người hàn huyên, Hạ Thanh lực chú ý từ từ chuyển đến Tiểu manh oa, cô bé đã không ăn cơm, cắn từng quả nho ăn.
Hạ bảo bối đem tất cả thức ăn đều gom cùng một chỗ, ăn như hổ đói, Cố Thất Thất nhíu mày, "Tôi nhớ đảo Vô Song hộp đồ ăn phân lượng không lớn như vậy, bảo bối cháu là đặc biệt sao?"
"Tiểu manh oa bán sắc lấy cho cháu." Hạ bảo bối nói.
Cố Thất Thất nhìn về phía Tư Đồ Mặc, Tư Đồ Mặc vẻ mặt biểu tình tôi cái gì cũng không nghe thấy, Hạ Thanh cười, "Tiểu manh oa thực sự là hiền vợ a."
Đến phiên Hạ bảo bối vẻ mặt biểu tình tôi cái gì cũng không nghe thấy.
An Tiêu Dao cầm ba phần hộp đồ ăn trở về, ôm Tư Đồ Mặc, "Đảo Vô song khí hậu thật dưỡng người, cô thoạt nhìn tuyệt đối không đến ba mươi tuổi."
"Miệng của cậu trái lại vẫn khiến cho người ta vui vẻ." Tư Đồ Mặc cười nói, hiển nhiên bị lấy lòng, An Tiêu Dao cười to ngồi xuống, Hạ bảo bối ăn uống no đủ, còn lại một chút cơm đút cho Tiểu manh oa, bé vẻ mặt đau khổ xoay qua xoay lại, không muốn ăn.
Hạ bảo bối một bên trừng một bên dụ dỗ, Tiểu manh oa nửa ngày cũng không nuốt một miếng cơm.
"Chị, kem ly..." Tròn tròn mắt nhìn Hạ Thanh, giọng nói mềm mại vươn ba ngón tay, "Ba cây vị trà xanh..."
Hạ Thanh, "A, thật muốn ăn a..."
Hạ Thiên một bộ vẻ mặt vui sướng khi nhìn người gặp họa, Tiểu manh oa nghĩ nghĩ, "Hai cái là được rồi, ca ca, em ăn một anh ăn một có thể chứ?"
"Có thể." Hạ Thiên trả lời rất sảng khoái, Hạ Thanh hỏi An Tiêu Dao phía sau nơi nào có kem ly, cầm thẻ của Cố Thất Thất đi mua kem ly, trên đảo không có tiền, tất cả mọi thứ đều dùng một cái thẻ quẹt, em dùng cái gì mua cái gì mọi thứ đều rõ ràng.
Tư Đồ Mặc nói, "Cậu mang cô ấy đến đảo Vô Song, không kiêng kỵ?"
An Tiêu Dao cười, "Tôi tin cô ấy."
Không hề gì dư thừa lời nói, một câu nói liền giải thích tín nhiệm của anh, Tư Đồ Mặc cũng không có hỏi lại, chỉ nói một câu, "Ánh mắt không tệ."
"Đấy là đương nhiên."
"Một bộ đức hạnh."
"Ca ca, có thể không ăn được không?" Tiểu manh oa thấy Hạ Thiên không tức giận, quyết đoán bỏ qua ăn cháo trắng, một chút cũng không muốn ăn, cuối cùng cô sẽ không ăn thứ gì, Hạ Thiên đem hộp cơm của mình mở ra, đem thịt cùng cơm canh trộn cùng một chỗ đút cho bé ăn, "Lại ăn vài miếng."
Tiểu manh oa ăn một miệng nhỏ, cậu ăn một miệng lớn.
Hạ bảo bối để cho bé cầm tôm cắn ăn, bé cắn một miếng nhỏ lại kính đáo đưa cho Hạ bảo bối ăn, Hạ bảo bối đơn giản toàn bộ cũng cắn, An Tiêu Dao bọn họ tiến vào liền nhìn Hạ bảo bối cùng Tiểu manh oa cô bé một miếng cậu một miếng ăn cái gì.
An Tiêu Dao đi lấy thức ăn, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất tới đây, Tư Đồ Mặc vẫy vẫy tay, Cố Thất Thất qua đây ôm cô, "Chị Mặc, đã lâu không gặp."
"Bốn năm năm đi, may mà cô còn biết trở về xem chúng tôi một chút." Tư Đồ Mặc cười nói, lại quay đầu nói, "Anna, Đan Đan, các người đến chỗ khác ngồi."
Đan Đan sốt ruột nhìn Hạ bảo bối, Anna đã đứng dậy, lễ phép đứng lên rời đi, Đan Đan cũng theo cô rời đi, chỉ có hai chỗ ngồi, Cố Thất Thất thuận tay từ bên cạnh lại lấy tới một ghế.
Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Tư Đồ Mặc đưa tay cùng Hạ Thanh nắm tay, "Không tệ, Tiêu Dao ánh mắt vẫn luôn không tệ."
"Đấy là đương nhiên." Hạ Thanh mặt không đỏ, thở không gấp liền tiếp ca ngợi, Tư Đồ Mặc nhíu mày, mấy người hàn huyên, Hạ Thanh lực chú ý từ từ chuyển đến Tiểu manh oa, cô bé đã không ăn cơm, cắn từng quả nho ăn.
Hạ bảo bối đem tất cả thức ăn đều gom cùng một chỗ, ăn như hổ đói, Cố Thất Thất nhíu mày, "Tôi nhớ đảo Vô Song hộp đồ ăn phân lượng không lớn như vậy, bảo bối cháu là đặc biệt sao?"
"Tiểu manh oa bán sắc lấy cho cháu." Hạ bảo bối nói.
Cố Thất Thất nhìn về phía Tư Đồ Mặc, Tư Đồ Mặc vẻ mặt biểu tình tôi cái gì cũng không nghe thấy, Hạ Thanh cười, "Tiểu manh oa thực sự là hiền vợ a."
Đến phiên Hạ bảo bối vẻ mặt biểu tình tôi cái gì cũng không nghe thấy.
An Tiêu Dao cầm ba phần hộp đồ ăn trở về, ôm Tư Đồ Mặc, "Đảo Vô song khí hậu thật dưỡng người, cô thoạt nhìn tuyệt đối không đến ba mươi tuổi."
"Miệng của cậu trái lại vẫn khiến cho người ta vui vẻ." Tư Đồ Mặc cười nói, hiển nhiên bị lấy lòng, An Tiêu Dao cười to ngồi xuống, Hạ bảo bối ăn uống no đủ, còn lại một chút cơm đút cho Tiểu manh oa, bé vẻ mặt đau khổ xoay qua xoay lại, không muốn ăn.
Hạ bảo bối một bên trừng một bên dụ dỗ, Tiểu manh oa nửa ngày cũng không nuốt một miếng cơm.
"Chị, kem ly..." Tròn tròn mắt nhìn Hạ Thanh, giọng nói mềm mại vươn ba ngón tay, "Ba cây vị trà xanh..."
Hạ Thanh, "A, thật muốn ăn a..."
Hạ Thiên một bộ vẻ mặt vui sướng khi nhìn người gặp họa, Tiểu manh oa nghĩ nghĩ, "Hai cái là được rồi, ca ca, em ăn một anh ăn một có thể chứ?"
"Có thể." Hạ Thiên trả lời rất sảng khoái, Hạ Thanh hỏi An Tiêu Dao phía sau nơi nào có kem ly, cầm thẻ của Cố Thất Thất đi mua kem ly, trên đảo không có tiền, tất cả mọi thứ đều dùng một cái thẻ quẹt, em dùng cái gì mua cái gì mọi thứ đều rõ ràng.
Tư Đồ Mặc nói, "Cậu mang cô ấy đến đảo Vô Song, không kiêng kỵ?"
An Tiêu Dao cười, "Tôi tin cô ấy."
Không hề gì dư thừa lời nói, một câu nói liền giải thích tín nhiệm của anh, Tư Đồ Mặc cũng không có hỏi lại, chỉ nói một câu, "Ánh mắt không tệ."
"Đấy là đương nhiên."
"Một bộ đức hạnh."
/2640
|