“Ngoan, không đau, anh ôm em nhé, đừng khóc, chúng ta tìm lối ra.” Hạ bảo bối xé quân phục của mình băng chân cho cô bé, Tiểu Manh Oa thấy Hạ bảo bối khóc lớn tiếng hơn, cậu ba chân bốn cẳng ôm Hạ bảo bối vào, “Anh, đau quá, chân đau quá…”
“Ngoan, chúng ta ra khỏi chỗ này liền hết đau." Hạ bảo bối ôm cô bé, ngửa đầu nhìn phía trên, có thể tự đi lên được, cậu bò ra, gọi người đến, thế nhưng Oa Oa một mình ở chỗ này, vạn nhất bị rắn cắn.
Không được, cậu tuyệt đối không để cô bé ở lại.
“Anh không phải bảo em không được đi lung tung sao?” Cậu một bên lau nước mắt một bên hỏi cô bé, một bên ôm lấy cô bé, cậu biết Oa Oa không chịu đau được như vậy.
“Anh, anh tức giận sao?” Oa Oa một bên nức nở một bên trả lời, “Có rắn đuổi, em sợ, em gọi anh… anh cũng không nghe thấy… Oa Oa rất sợ… liền chạy…”
Hạ bảo bối hận không thể cho chính mình một cái tát, “Anh không tức giận, đều là lỗi của anh, anh không nên để em ngồi một mình nơi đó, Oa Oa, bây giờ nghe lời anh, nếu không chúng ta phải ở chỗ này qua đêm, không được khóc nữa.”
“Chân em đau quá, anh, đau quá…”
“Anh biết em đau, anh thơm một cái, không đau, chèo lên lưng anh…” Hạ bảo bối ngồi xổm xuống, để Tiểu Manh Oa chèo lên lưng cậu, Hạ bảo bối cõng cô lên, Tiểu Manh Oa còn đang nức nở trên lưng.
“Oa Oa, lại đây, đứng lên, giẫm lên vai anh, chèo lên, được không?” Hạ bảo bối nói, tới gần mép hố, để Oa Oa dựa vào tường, giẫm lên vai cậu, cậu đẩy lên, cô bé có thể bò ra.
“Thế nào, có với tới?” Oa Oa nhỏ giọng nức nở hỏi, lại yếu ớt nói, “Anh, em thấy khó chịu,choáng váng đầu…?”
Hạ bảo bối nóng vội, độc tố đã lan ra, “Nghe lời, bám vào tường, giẫm lên vai anh, em rất giỏi, em có thể làm được, ngoan, nếu không lát nữa anh sẽ không được ăn cơm, em sẽ không làm anh không có cơm ăn chứ?”
“Không muốn, muốn anh được ăn cơm.”
“Vậy đứng lên vai anh, với không tới liền giẫm lên đầu anh, nhất định phải chèo lên…”
“Được” Tiều Manh Oa nghe lời bám vào tường, bắt đầu bò lên, đầu gối quỳ lên vai Hạ bảo bối, Hạ bảo bối cố gắng, năm mươi cân giẫm lên người cậu không phải đùa, cảm giác vai muốn gãy rụm.
“Oa Oa, dùng sức, đứng lên bò ra… Oa Oa, em nên giảm cân đi…”
“Anh, Oa Oa, thật khó chịu…” Hô hấp của cô càng ngày càng nặng, Hạ bảo bối cắn răng, “Anh cũng khó chịu, nhanh lên một chút được không?”
Oa Oa cuối cùng cũng đứng lên, Hạ bảo bối đứng vứng, để cô đứng ở trên vai cảu mình, Oa Oa cuối cùng cũng đứng lên, vừa lúc có thể tới cửa hang, đột nhiên
đột nhiên, Hạ bảo bối lảo đảo một cái, người liền ngã xuống.
Đã bám lấy cửa hang Tiểu Manh Oa cứ thế rơi xuống.
“Oa Oa…” Hạ bảo bối sốt ruột chạy tới chỗ cô bé, hai người bị ngã xuống, Hạ bảo bối kêu thảm một tiếng, trán lập tức toát mồ hôi hột, Tiểu Manh Oa rơi lên đùi cậu, đập vào chân cậu.
“Mẹ ơi…” Hạ bảo bối đau đến toàn thân đổ mồ hôi, Tiểu Manh Oa lổm cổm bò dậy, môi tím tái, khuôn mặt cũng trắng bệch, Hạ bảo bối cúi đầu ôm lấy chân mình.
“Ngoan, chúng ta ra khỏi chỗ này liền hết đau." Hạ bảo bối ôm cô bé, ngửa đầu nhìn phía trên, có thể tự đi lên được, cậu bò ra, gọi người đến, thế nhưng Oa Oa một mình ở chỗ này, vạn nhất bị rắn cắn.
Không được, cậu tuyệt đối không để cô bé ở lại.
“Anh không phải bảo em không được đi lung tung sao?” Cậu một bên lau nước mắt một bên hỏi cô bé, một bên ôm lấy cô bé, cậu biết Oa Oa không chịu đau được như vậy.
“Anh, anh tức giận sao?” Oa Oa một bên nức nở một bên trả lời, “Có rắn đuổi, em sợ, em gọi anh… anh cũng không nghe thấy… Oa Oa rất sợ… liền chạy…”
Hạ bảo bối hận không thể cho chính mình một cái tát, “Anh không tức giận, đều là lỗi của anh, anh không nên để em ngồi một mình nơi đó, Oa Oa, bây giờ nghe lời anh, nếu không chúng ta phải ở chỗ này qua đêm, không được khóc nữa.”
“Chân em đau quá, anh, đau quá…”
“Anh biết em đau, anh thơm một cái, không đau, chèo lên lưng anh…” Hạ bảo bối ngồi xổm xuống, để Tiểu Manh Oa chèo lên lưng cậu, Hạ bảo bối cõng cô lên, Tiểu Manh Oa còn đang nức nở trên lưng.
“Oa Oa, lại đây, đứng lên, giẫm lên vai anh, chèo lên, được không?” Hạ bảo bối nói, tới gần mép hố, để Oa Oa dựa vào tường, giẫm lên vai cậu, cậu đẩy lên, cô bé có thể bò ra.
“Thế nào, có với tới?” Oa Oa nhỏ giọng nức nở hỏi, lại yếu ớt nói, “Anh, em thấy khó chịu,choáng váng đầu…?”
Hạ bảo bối nóng vội, độc tố đã lan ra, “Nghe lời, bám vào tường, giẫm lên vai anh, em rất giỏi, em có thể làm được, ngoan, nếu không lát nữa anh sẽ không được ăn cơm, em sẽ không làm anh không có cơm ăn chứ?”
“Không muốn, muốn anh được ăn cơm.”
“Vậy đứng lên vai anh, với không tới liền giẫm lên đầu anh, nhất định phải chèo lên…”
“Được” Tiều Manh Oa nghe lời bám vào tường, bắt đầu bò lên, đầu gối quỳ lên vai Hạ bảo bối, Hạ bảo bối cố gắng, năm mươi cân giẫm lên người cậu không phải đùa, cảm giác vai muốn gãy rụm.
“Oa Oa, dùng sức, đứng lên bò ra… Oa Oa, em nên giảm cân đi…”
“Anh, Oa Oa, thật khó chịu…” Hô hấp của cô càng ngày càng nặng, Hạ bảo bối cắn răng, “Anh cũng khó chịu, nhanh lên một chút được không?”
Oa Oa cuối cùng cũng đứng lên, Hạ bảo bối đứng vứng, để cô đứng ở trên vai cảu mình, Oa Oa cuối cùng cũng đứng lên, vừa lúc có thể tới cửa hang, đột nhiên
đột nhiên, Hạ bảo bối lảo đảo một cái, người liền ngã xuống.
Đã bám lấy cửa hang Tiểu Manh Oa cứ thế rơi xuống.
“Oa Oa…” Hạ bảo bối sốt ruột chạy tới chỗ cô bé, hai người bị ngã xuống, Hạ bảo bối kêu thảm một tiếng, trán lập tức toát mồ hôi hột, Tiểu Manh Oa rơi lên đùi cậu, đập vào chân cậu.
“Mẹ ơi…” Hạ bảo bối đau đến toàn thân đổ mồ hôi, Tiểu Manh Oa lổm cổm bò dậy, môi tím tái, khuôn mặt cũng trắng bệch, Hạ bảo bối cúi đầu ôm lấy chân mình.
/2640
|