“Thả tôi đi.” Cố Thất Thất trầm giọng nói, xương cá để ở trên cổ, đã đâm vào làn da, chỉ cần cô mạnh tay, xương cá này như lưỡi dao, cắt yết hầu của cô...
Long Tứ ánh mắt co rụt lại, Cố Thất Thất nhẫn tâm, xương cá đâm tới làn da lý, ứa máu, “Đừng cho là tôi không dám, nếu như vẫn bị anh tiêm thứ virus ấy, tôi không như thật chết cho rồi.”
“em muốn chết?” Long Tứ gật gật đầu, lạnh lùng rút ra một thanh chủy thủ, “anh tác thành em.”
Anh đột nhiên phất tay, chủy thủ xẹt qua trên động mạch chủ tay, máu tươi phun ra, anh nhìn cũng không nhìn, dường như vết thương này không phải ở trên người anh, Cố Thất Thất rùng mình một cái, khiếp sợ nhìn anh, như nhìn một người điên.
“anh làm gì?”
Tại sao muốn ở động mạch chỗ đó tìm một lỗ hổng lớn?
Long Tứ nói, “em muốn chết, anh chết cùng em a.”
Cố Thất Thất một câu nói cũng nói không nên lời, không ngờ anh ngoan khởi đến, như vậy quá phận.
Với cô ngoan, đối với chính anh ác hơn.
trên bờ cát trắng tinh, đập vào mắt đã là một mảnh màu đỏ tươi, máu như vòi nước không ngừng chảy xuống, Cố Thất Thất bị bao phủ đến lạnh lẽo, cô vẫn cho là mình là nữ nhân nhẫn tâm vô tình, bây giờ mới phát hiện, nam nhân ngoan khởi đến, mới thực sự ngoan.
Nếu như trước mắt chỉ là một danh cường đại nam nhân nhốt cô, chỉ là người xa lạ muốn chiếm hữu cô, biến thái như vậy nhốt cô, nói không chừng, cô thực sự cùng hắn đồng vu quy tẫn, nhưng mà, người này là Long Tứ.
Anh là Long Tứ a!
Cô mặc dù phẫn nộ, lại sẽ không muốn anh chết.
Long Tứ vốn chính là một người cứng cỏi, nếu cô tiếp tục như thế uy hiếp, anh có thể thực sự liền làm cho mình mất máu quá nhiều mà chết.
Anh làm sao dám như vậy bức cô?
Đem cô nhốt ở trên đảo còn chưa đủ, còn dám như thế bức cô?
“em có thể nhìn anh chết, sau đó em trèo đến bên trong tìm điện thoại cầu cứu, em liền giải thoát rồi, không còn có người bức em yêu anh, không còn có người khiến em căm hận, em xem rồi đi.” Long Tứ lạnh lùng nói.
Cố Thất Thất phẫn nộ đã đánh mất xương cá, Long Tứ vẫn như cũ ấn mạch tay, lạnh lùng nhìn anh, sắc mặt của anh lãnh ngạnh mà tái nhợt, Cố Thất Thất giận dữ, “anh còn muốn thế nào? Tôi đã buông tay.”
Đi xử lý vết thương a, hỗn đản!
“Đáp ứng anh, đừng nữa làm loại chuyện này.”
“anh có tư cách gì yêu cầu tôi làm cái gì? anh còn có mặt mũi yêu cầu tôi làm cái gì?” Cố Thất Thất giận dữ, Long Tứ cứ như vậy nhìn cô, bỏ mặc máu tươi chảy xuôi, cũng không đi quản, cũng không nói liền nhìn cô, hình như Cố Thất Thất không đáp ứng, anh cứ như vậy vẫn đứng, mãi cho đến chết.
“Tôi đáp ứng anh.” Cố Thất Thất nhắm mắt lại.
Long Tứ lúc này mới trở về biệt thự xử lý vết thương, Cố Thất Thất khi mở mắt ra, anh đã không còn trên bờ cát, một mảnh đỏ tươi đập vào mắt, đau nhói ánh mắt của cô, cô thật không nghĩ tới, có một ngày bọn họ vậy mà đi tới mức này, vậy mà trở nên xa lạ như vậy.
Cô biết, nếu như cô không buông tha, Long Tứ thực sự chết ở chỗ này.
Anh một nam nhân cứng cỏi như vậy, cho nên mới phải đi lên ngõ cụt.
Cố Thất Thất đột nhiên muốn rít gào, này đồ phá hoại nhân sinh, cô cũng lần đầu tiên căm hận chính mình, vì sao không yêu anh, nếu như đã yêu, có lẽ cô cũng sẽ không thống khổ như vậy, anh cũng sẽ không như vậy tuyệt vọng.
Cái gì là yêu?
Cô còn chưa đủ yêu anh sao?
Cô sẽ không vì bất luận kẻ nào phản bội anh, sẽ không vì bất luận kẻ nào thương tổn anh, sẽ không vì bất cứ chuyện gì buông tha anh, nguyện ý vì anh ra sống vào chết, nguyện ý vì anh trả giá tất cả.
Chẳng lẽ cô còn chưa đủ yêu anh sao?
Long Tứ ánh mắt co rụt lại, Cố Thất Thất nhẫn tâm, xương cá đâm tới làn da lý, ứa máu, “Đừng cho là tôi không dám, nếu như vẫn bị anh tiêm thứ virus ấy, tôi không như thật chết cho rồi.”
“em muốn chết?” Long Tứ gật gật đầu, lạnh lùng rút ra một thanh chủy thủ, “anh tác thành em.”
Anh đột nhiên phất tay, chủy thủ xẹt qua trên động mạch chủ tay, máu tươi phun ra, anh nhìn cũng không nhìn, dường như vết thương này không phải ở trên người anh, Cố Thất Thất rùng mình một cái, khiếp sợ nhìn anh, như nhìn một người điên.
“anh làm gì?”
Tại sao muốn ở động mạch chỗ đó tìm một lỗ hổng lớn?
Long Tứ nói, “em muốn chết, anh chết cùng em a.”
Cố Thất Thất một câu nói cũng nói không nên lời, không ngờ anh ngoan khởi đến, như vậy quá phận.
Với cô ngoan, đối với chính anh ác hơn.
trên bờ cát trắng tinh, đập vào mắt đã là một mảnh màu đỏ tươi, máu như vòi nước không ngừng chảy xuống, Cố Thất Thất bị bao phủ đến lạnh lẽo, cô vẫn cho là mình là nữ nhân nhẫn tâm vô tình, bây giờ mới phát hiện, nam nhân ngoan khởi đến, mới thực sự ngoan.
Nếu như trước mắt chỉ là một danh cường đại nam nhân nhốt cô, chỉ là người xa lạ muốn chiếm hữu cô, biến thái như vậy nhốt cô, nói không chừng, cô thực sự cùng hắn đồng vu quy tẫn, nhưng mà, người này là Long Tứ.
Anh là Long Tứ a!
Cô mặc dù phẫn nộ, lại sẽ không muốn anh chết.
Long Tứ vốn chính là một người cứng cỏi, nếu cô tiếp tục như thế uy hiếp, anh có thể thực sự liền làm cho mình mất máu quá nhiều mà chết.
Anh làm sao dám như vậy bức cô?
Đem cô nhốt ở trên đảo còn chưa đủ, còn dám như thế bức cô?
“em có thể nhìn anh chết, sau đó em trèo đến bên trong tìm điện thoại cầu cứu, em liền giải thoát rồi, không còn có người bức em yêu anh, không còn có người khiến em căm hận, em xem rồi đi.” Long Tứ lạnh lùng nói.
Cố Thất Thất phẫn nộ đã đánh mất xương cá, Long Tứ vẫn như cũ ấn mạch tay, lạnh lùng nhìn anh, sắc mặt của anh lãnh ngạnh mà tái nhợt, Cố Thất Thất giận dữ, “anh còn muốn thế nào? Tôi đã buông tay.”
Đi xử lý vết thương a, hỗn đản!
“Đáp ứng anh, đừng nữa làm loại chuyện này.”
“anh có tư cách gì yêu cầu tôi làm cái gì? anh còn có mặt mũi yêu cầu tôi làm cái gì?” Cố Thất Thất giận dữ, Long Tứ cứ như vậy nhìn cô, bỏ mặc máu tươi chảy xuôi, cũng không đi quản, cũng không nói liền nhìn cô, hình như Cố Thất Thất không đáp ứng, anh cứ như vậy vẫn đứng, mãi cho đến chết.
“Tôi đáp ứng anh.” Cố Thất Thất nhắm mắt lại.
Long Tứ lúc này mới trở về biệt thự xử lý vết thương, Cố Thất Thất khi mở mắt ra, anh đã không còn trên bờ cát, một mảnh đỏ tươi đập vào mắt, đau nhói ánh mắt của cô, cô thật không nghĩ tới, có một ngày bọn họ vậy mà đi tới mức này, vậy mà trở nên xa lạ như vậy.
Cô biết, nếu như cô không buông tha, Long Tứ thực sự chết ở chỗ này.
Anh một nam nhân cứng cỏi như vậy, cho nên mới phải đi lên ngõ cụt.
Cố Thất Thất đột nhiên muốn rít gào, này đồ phá hoại nhân sinh, cô cũng lần đầu tiên căm hận chính mình, vì sao không yêu anh, nếu như đã yêu, có lẽ cô cũng sẽ không thống khổ như vậy, anh cũng sẽ không như vậy tuyệt vọng.
Cái gì là yêu?
Cô còn chưa đủ yêu anh sao?
Cô sẽ không vì bất luận kẻ nào phản bội anh, sẽ không vì bất luận kẻ nào thương tổn anh, sẽ không vì bất cứ chuyện gì buông tha anh, nguyện ý vì anh ra sống vào chết, nguyện ý vì anh trả giá tất cả.
Chẳng lẽ cô còn chưa đủ yêu anh sao?
/2640
|