Cô đã có rất nhiều năm không có đi trên vùng đất này, cùng ấn tượng trong cô không sai biệt lắm, hoang vắng, cằn cỗi, đập vào mắt nhìn, tất cả đều là vùng đất hoang vắng, còn có người dân nghèo khổ.
Không ngờ, đi một mình trên vùng đất này, cũng không giống trong tưởng tượng khó khăn như vậy, phía tây so với phía đông, càng muốn hoang vắng một ít, sa mạc diện tích lớn, người dân du mục chiếm cứ hơn phân nửa.
Đều qua nhiều năm như vậy, cô cũng trưởng thành, cái chỗ này, lại vẫn như cũ không thay đổi.
Một người đặc công tới đón cô, mở ra một chiếc xe jeep, Cố Thất Thất lên xe, đối phương là một người con gái, đơn giản nói tình huống của bên này, kỳ thực tất cả đều tình huống Cố Thất Thất đều biết đến, Tiêu Dao đã nói cho cô nhiều lắm, cô cũng không xa lạ gì.
Bạn gái Lợi Á là một bác sĩ của tổ chức y tế quốc tế, tự nguyện tham gia vào các hoạt động được tổ chức bởi tổ chức y tế quốc tế, các dịch vụ cho người tị nạn ở Đông Phi, các dịch vụ miễn phí ở đây trong 3 năm.
Cố Thất Thất là rất ngưỡng mộ những cô gái như vậy.
Nghe nói, cô gái này tên là Tác Mã sinh ra trong một gia đình tương đương giàu có, cha là doanh nhân, mẹ là bác sĩ, còn có hai người em gái, vốn căn bản cô ấy không cần tới bên này chịu khổ và lo lắng hãi hùng, cô ấy lại nguyện ý tới bên này làm phục vụ người dân tị nạn.
Loại này tình cảm sâu đậm, Cố Thất Thất tự nhận, cô là không có.
Đông Phi nơi này, đặc công đều chịu không nổi, huống chi là cô gái yếu đuối mảnh mai, Lợi Á thập phần mê luyến cô ấy, gần như đến mức điên rồ, chẳng qua có một tổ chức quân phiệt tương đối lơn hoành hành ngang ngược, luôn luôn săn giết dân tộc du mục. Một lần ngoài ý muốn bắt Tác Mã đi, nghe nói gia đình của cô ấy giàu có, bắt cô ấy để tống tiền, cha của cô ấy giao 50,000 súng ống cùng một số lượng lớn các viên đạn.
Chẳng qua là cha của cô ấy tuân kỷ thủ luật pháp kinh doanh, biết chỗ nào lấy được nhiều vũ khí cùng đạn dược như vậy, Lợi Á dưới cơn nóng giận cùng quân phiệt địa phương nổi lên xung đột, đối phương đưa tới một ngón tay của Tác Mã, Lợi Á thiếu chút nữa liền điên rồi.
An Tiêu Dao nhận được tin tức, liền cho người qua thay thế Lợi Á, giải cứu Tác Mã.
Dù cho Tác Mã không phải là bạn gái của Lợi Á, người con gái tốt như vậy, bọn họ cũng không thể thấy chết không cứu.
Chạy xe jeep trên vùng đất hoang vắng dài dằng dặc ở Đông Phi, xung quanh đều phi thường trống trải, thảo nguyên thoạt nhìn rất cằn cỗi, vẫn liên tiếp bầu trời, đột nhiên trên thảo nguyên phát ra tiếng vó ngựa, hai tên đàn ông cao to cường tráng cưỡi ngựa hướng các cô qua đây.
Bọn họ khí thế vô cùng hung ác, động tác cũng rất nhanh nhẹn, hiển nhiên vô cùng quen thuộc vùng đất hoang vu cằn cỗi này, mang theo sát khí, đánh về phía bọn họ.
Nữ đặc công nói, "Chính là những người này, xuất quỷ nhập thần, vẫn ở trong thảo nguyên thường lui tới, săn giết dân tộc du mục, đốt cướp bắt người cướp của không có chuyện ác nào không làm, bọn họ vô cùng quen thuộc địa hình ở đây, thường lui tới cũng rất thần bí, ở đây đất hoang rộng lớn, mênh mông vô bờ, rất khó tìm đến cứ điểm của bọn họ, bọn họ luôn luôn một ngày cứ điểm đổi một lần, dù cho vệ tinh quay chụp đến, lúc đuổi đến cũng không ở nơi giống như vậy."
Cố Thất Thất gật đầu, "Những người này hỏi không được sao?"
"Hỏi không được, mỗi lần lấy được địa điểm, đi qua cũng vô ích, bọn họ rất giảo hoạt." Nữ đặc công nói, đang khi nói chuyện, bọn họ vẫy roi qua đây, tiếng súng vang lên, nữ đặc công ngừng xe phản kích, đạn bắn trúng bụng ngựa, con ngựa bị đau hoảng sợ, đem người hất xuống.
Cố Thất Thất nhíu mày, "Một người giết, một người bắt sống."
Dù cho hỏi ra một địa điểm giả, cũng muốn thử một lần, thỏ khôn có ba hang, bọn họ mỗi địa phương đều phái người trông coi, không tin không tìm được.
"Đã hiểu." Nữ đặc công đem một người giết chết, một người khác buộc chặt, vứt xuống trên xe jeep.
Không ngờ, đi một mình trên vùng đất này, cũng không giống trong tưởng tượng khó khăn như vậy, phía tây so với phía đông, càng muốn hoang vắng một ít, sa mạc diện tích lớn, người dân du mục chiếm cứ hơn phân nửa.
Đều qua nhiều năm như vậy, cô cũng trưởng thành, cái chỗ này, lại vẫn như cũ không thay đổi.
Một người đặc công tới đón cô, mở ra một chiếc xe jeep, Cố Thất Thất lên xe, đối phương là một người con gái, đơn giản nói tình huống của bên này, kỳ thực tất cả đều tình huống Cố Thất Thất đều biết đến, Tiêu Dao đã nói cho cô nhiều lắm, cô cũng không xa lạ gì.
Bạn gái Lợi Á là một bác sĩ của tổ chức y tế quốc tế, tự nguyện tham gia vào các hoạt động được tổ chức bởi tổ chức y tế quốc tế, các dịch vụ cho người tị nạn ở Đông Phi, các dịch vụ miễn phí ở đây trong 3 năm.
Cố Thất Thất là rất ngưỡng mộ những cô gái như vậy.
Nghe nói, cô gái này tên là Tác Mã sinh ra trong một gia đình tương đương giàu có, cha là doanh nhân, mẹ là bác sĩ, còn có hai người em gái, vốn căn bản cô ấy không cần tới bên này chịu khổ và lo lắng hãi hùng, cô ấy lại nguyện ý tới bên này làm phục vụ người dân tị nạn.
Loại này tình cảm sâu đậm, Cố Thất Thất tự nhận, cô là không có.
Đông Phi nơi này, đặc công đều chịu không nổi, huống chi là cô gái yếu đuối mảnh mai, Lợi Á thập phần mê luyến cô ấy, gần như đến mức điên rồ, chẳng qua có một tổ chức quân phiệt tương đối lơn hoành hành ngang ngược, luôn luôn săn giết dân tộc du mục. Một lần ngoài ý muốn bắt Tác Mã đi, nghe nói gia đình của cô ấy giàu có, bắt cô ấy để tống tiền, cha của cô ấy giao 50,000 súng ống cùng một số lượng lớn các viên đạn.
Chẳng qua là cha của cô ấy tuân kỷ thủ luật pháp kinh doanh, biết chỗ nào lấy được nhiều vũ khí cùng đạn dược như vậy, Lợi Á dưới cơn nóng giận cùng quân phiệt địa phương nổi lên xung đột, đối phương đưa tới một ngón tay của Tác Mã, Lợi Á thiếu chút nữa liền điên rồi.
An Tiêu Dao nhận được tin tức, liền cho người qua thay thế Lợi Á, giải cứu Tác Mã.
Dù cho Tác Mã không phải là bạn gái của Lợi Á, người con gái tốt như vậy, bọn họ cũng không thể thấy chết không cứu.
Chạy xe jeep trên vùng đất hoang vắng dài dằng dặc ở Đông Phi, xung quanh đều phi thường trống trải, thảo nguyên thoạt nhìn rất cằn cỗi, vẫn liên tiếp bầu trời, đột nhiên trên thảo nguyên phát ra tiếng vó ngựa, hai tên đàn ông cao to cường tráng cưỡi ngựa hướng các cô qua đây.
Bọn họ khí thế vô cùng hung ác, động tác cũng rất nhanh nhẹn, hiển nhiên vô cùng quen thuộc vùng đất hoang vu cằn cỗi này, mang theo sát khí, đánh về phía bọn họ.
Nữ đặc công nói, "Chính là những người này, xuất quỷ nhập thần, vẫn ở trong thảo nguyên thường lui tới, săn giết dân tộc du mục, đốt cướp bắt người cướp của không có chuyện ác nào không làm, bọn họ vô cùng quen thuộc địa hình ở đây, thường lui tới cũng rất thần bí, ở đây đất hoang rộng lớn, mênh mông vô bờ, rất khó tìm đến cứ điểm của bọn họ, bọn họ luôn luôn một ngày cứ điểm đổi một lần, dù cho vệ tinh quay chụp đến, lúc đuổi đến cũng không ở nơi giống như vậy."
Cố Thất Thất gật đầu, "Những người này hỏi không được sao?"
"Hỏi không được, mỗi lần lấy được địa điểm, đi qua cũng vô ích, bọn họ rất giảo hoạt." Nữ đặc công nói, đang khi nói chuyện, bọn họ vẫy roi qua đây, tiếng súng vang lên, nữ đặc công ngừng xe phản kích, đạn bắn trúng bụng ngựa, con ngựa bị đau hoảng sợ, đem người hất xuống.
Cố Thất Thất nhíu mày, "Một người giết, một người bắt sống."
Dù cho hỏi ra một địa điểm giả, cũng muốn thử một lần, thỏ khôn có ba hang, bọn họ mỗi địa phương đều phái người trông coi, không tin không tìm được.
"Đã hiểu." Nữ đặc công đem một người giết chết, một người khác buộc chặt, vứt xuống trên xe jeep.
/2640
|