Hạ Thần Hi, "... Mặt thật lớn”
Đường tổng cười, kéo Hạ Thần Hi đi rồi, để lại con trai một mình ở đây tự suy nghĩ vấn đề nhân sinh quan trọng.
Hạ bảo bối trong lòng có chút phiền não, bọn họ vẫn luôn ở chung với nhau, đột nhiên có người nói cho cậu biết, hai người không nên ở chung, như vậy làm cậu thật sự không thích ứng kịp, vô cùng phiền não.
Lúc cậu trở về, tiểu Hạ Cảnh đã ngủ, Oa Oa đang xem sách, vẫn ngủ gà ngủ gật, mỗi ngày đều như thế, ban đêm huấn luyện, mặc kệ có muộn cỡ nào, chỉ cần cậu chưa trở về, cô bé sẽ không ngủ một mình.
“Nào, uống sữa tươi đi.” Hạ bảo bối trở lại, thuận tiện rót một cốc sữa nóng bưng lên, Oa Oa nhe răng cho cậu nhìn,”Anh, đánh răng rồi.”
“Uống sữa xong rồi súc miệng là được rồi.”
Oa Oa buông sách, uống sữa, lại đi súc miệng, tiểu Hạ Cảnh đã sớm ngủ, Oa Oa cũng lên giường, vừa có chút buồn ngủ, nhưng giờ lại hoàn toàn tỉnh táo, Hạ bảo bối rửa mặt chải đầu, cũng lên giường, Oa Oa ngủ ở giữa, dựa vào Hạ bảo bối, ánh mắt đen thăm thẳm nhìn Hạ bảo bối, tay nhỏ bé cầm lấy tay áo ngủ của cậu, cô bé đặt toàn bộ tâm tư lên Hạ bảo bối, trên đảo ai hài lòng, ai không vui, chỉ cần không phải nguyên nhân do cô, cô cũng mặc kệ, duy chỉ có Hạ bảo bối, anh không vui, cô bé có thể nhận thấy được, hơn nữa vô cùng rõ ràng.
“Anh, vì sao không vui?” Oa Oa hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng dễ chịu ấm áp.
“Anh đang suy nghĩ vài chuyện, em đi ngủ trước đi.” Hạ bảo bối nhìn nhìn đồng hồ, hơi trễ, Oa Oa lanh lợi đưa mắt nhìn cậu, có ý không đồng ý, Hạ bảo bối phụng phịu “Em không ngủ, anh thực sự buồn.”
“Anh gạt người.” Oa Oa nói, trở mình đi ngủ, Hạ bảo bối nhìn cô bé, có chút xót xa trong lòng, quên đi, trước mắt cứ như vậy đi, đợi khi nào trở về đảo lại nói, cậu sẽ từ từ để Oa Oa biết thế giới của cậu là như thế nào.
Nhất định sẽ.
Hôm nay mang cô bé ra đảo vui đùa, không cần thiết phải nói nặng như vậy, lại nói, Oa Oa cũng không hiểu.
Nước A, hoàng cung.
Nước A là một quốc gia đế quốc quân chủ, là một người cai quản hai nghìn vạn nước nhỏ, đất nước có diện tích vô cùng lớn, láng giềng gần Đông Âu, quốc gia này sản vật phong phú, người ở đây không biết lợi dụng nhau, rất nghèo, dựa vào buôn bán với bên ngoài mà phát triển, vẫn bị Châu Âu vùng Bắc Mỹ cướp đoạt tài nguyên, con người ở đây trình độ vẫn thấp. Thế nhưng, nước A có một hệ thống quản lý hoàn thiện, lại vô cùng nghiêm khắc, cho nên bản địa lại có nhiều người rời xa nước mình đi đến các nước khác định cư, đặc biệt năm đó nước A bởi vì giam giữ Lý Hoan Tình, Mục Vân Sinh đem mấy chục máy bay chiến đấu nổ pháo ầm ầm trên bầu trời, thủ đô biến thành một mảng thê lương, vô cùng hoang tàn, rất nhiều dân chúng rời khỏi đất nước tìm cuộc sống mới, vốn là một quốc gia vô cùng cằn cỗi, càng trở thềm nghèo nàn, rớt lại phía sau.
Chẳng sợ như vậy, Đức vua nước A cũng nghiêm cấm nước A buốn bán súng ống đạn dược, chất có hại, một khi bị bắt sẽ bị tử hình.
Mục Vân Sinh sau khi nổ súng vào thủ đô nước A, mặc dù Đông Âu là nước tốt đẹp, Châu Á, Trung Quốc đã quyên góp cho nước A, cải tạo lại thủ đô, nhưng mà, thủ đô đến bây giờ vẫn hoang tàn, mọi người không thể sinh tồn và mưu sinh.
Đường tổng cười, kéo Hạ Thần Hi đi rồi, để lại con trai một mình ở đây tự suy nghĩ vấn đề nhân sinh quan trọng.
Hạ bảo bối trong lòng có chút phiền não, bọn họ vẫn luôn ở chung với nhau, đột nhiên có người nói cho cậu biết, hai người không nên ở chung, như vậy làm cậu thật sự không thích ứng kịp, vô cùng phiền não.
Lúc cậu trở về, tiểu Hạ Cảnh đã ngủ, Oa Oa đang xem sách, vẫn ngủ gà ngủ gật, mỗi ngày đều như thế, ban đêm huấn luyện, mặc kệ có muộn cỡ nào, chỉ cần cậu chưa trở về, cô bé sẽ không ngủ một mình.
“Nào, uống sữa tươi đi.” Hạ bảo bối trở lại, thuận tiện rót một cốc sữa nóng bưng lên, Oa Oa nhe răng cho cậu nhìn,”Anh, đánh răng rồi.”
“Uống sữa xong rồi súc miệng là được rồi.”
Oa Oa buông sách, uống sữa, lại đi súc miệng, tiểu Hạ Cảnh đã sớm ngủ, Oa Oa cũng lên giường, vừa có chút buồn ngủ, nhưng giờ lại hoàn toàn tỉnh táo, Hạ bảo bối rửa mặt chải đầu, cũng lên giường, Oa Oa ngủ ở giữa, dựa vào Hạ bảo bối, ánh mắt đen thăm thẳm nhìn Hạ bảo bối, tay nhỏ bé cầm lấy tay áo ngủ của cậu, cô bé đặt toàn bộ tâm tư lên Hạ bảo bối, trên đảo ai hài lòng, ai không vui, chỉ cần không phải nguyên nhân do cô, cô cũng mặc kệ, duy chỉ có Hạ bảo bối, anh không vui, cô bé có thể nhận thấy được, hơn nữa vô cùng rõ ràng.
“Anh, vì sao không vui?” Oa Oa hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng dễ chịu ấm áp.
“Anh đang suy nghĩ vài chuyện, em đi ngủ trước đi.” Hạ bảo bối nhìn nhìn đồng hồ, hơi trễ, Oa Oa lanh lợi đưa mắt nhìn cậu, có ý không đồng ý, Hạ bảo bối phụng phịu “Em không ngủ, anh thực sự buồn.”
“Anh gạt người.” Oa Oa nói, trở mình đi ngủ, Hạ bảo bối nhìn cô bé, có chút xót xa trong lòng, quên đi, trước mắt cứ như vậy đi, đợi khi nào trở về đảo lại nói, cậu sẽ từ từ để Oa Oa biết thế giới của cậu là như thế nào.
Nhất định sẽ.
Hôm nay mang cô bé ra đảo vui đùa, không cần thiết phải nói nặng như vậy, lại nói, Oa Oa cũng không hiểu.
Nước A, hoàng cung.
Nước A là một quốc gia đế quốc quân chủ, là một người cai quản hai nghìn vạn nước nhỏ, đất nước có diện tích vô cùng lớn, láng giềng gần Đông Âu, quốc gia này sản vật phong phú, người ở đây không biết lợi dụng nhau, rất nghèo, dựa vào buôn bán với bên ngoài mà phát triển, vẫn bị Châu Âu vùng Bắc Mỹ cướp đoạt tài nguyên, con người ở đây trình độ vẫn thấp. Thế nhưng, nước A có một hệ thống quản lý hoàn thiện, lại vô cùng nghiêm khắc, cho nên bản địa lại có nhiều người rời xa nước mình đi đến các nước khác định cư, đặc biệt năm đó nước A bởi vì giam giữ Lý Hoan Tình, Mục Vân Sinh đem mấy chục máy bay chiến đấu nổ pháo ầm ầm trên bầu trời, thủ đô biến thành một mảng thê lương, vô cùng hoang tàn, rất nhiều dân chúng rời khỏi đất nước tìm cuộc sống mới, vốn là một quốc gia vô cùng cằn cỗi, càng trở thềm nghèo nàn, rớt lại phía sau.
Chẳng sợ như vậy, Đức vua nước A cũng nghiêm cấm nước A buốn bán súng ống đạn dược, chất có hại, một khi bị bắt sẽ bị tử hình.
Mục Vân Sinh sau khi nổ súng vào thủ đô nước A, mặc dù Đông Âu là nước tốt đẹp, Châu Á, Trung Quốc đã quyên góp cho nước A, cải tạo lại thủ đô, nhưng mà, thủ đô đến bây giờ vẫn hoang tàn, mọi người không thể sinh tồn và mưu sinh.
/2640
|