"Rachel, tôi biết tính cách cô cẩn thận, thế nhưng tôi cảm thấy sẽ không xảy ra vấn đề gì, phòng đấu giá Zurich bên kia cũng sẽ làm tốt, đừng lo lắng." Sophia nói, kinh phí của cô thực sự không nhiều. Trước nay Vương bài chào giá đều rất cao, cô đã hỏi một lần, Vương bài có thể ra giá cao gấp sáu lần tổ chức "Hàn" mà hiệu quả cũng giống nhau thì hà tất gì phải lãng phí chỗ tiền đấy.
"Được, tôi biết rồi." Rachel nói.
Một đêm này có vẻ đặc biệt lạnh. Sophia ở trong chăn thế nào cũng không ngủ được. Thân thể cô xưa nay vốn sợ lạnh, chăn đã dày hơn nhưng có vẻ vẫn không đủ. Nửa đêm Crystal cầm một thảm điện qua đây, gần đây trời lạnh nên anh chuẩn bị rất chu đáo. Mặc dù thảm điện khiến người ta ngủ không được thoải mái, nhưng trong tiết trời lạnh như vậy mà có thêm nhiệt thì quả nhiên Sophia ngủ thoải mái hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, tuyết trắng bay lất phất.
Thảo nào đêm qua lạnh như thế, nguyên nhân là tuyết rơi.
"Đây là tuyết đầu mùa a." Sophia nhẹ nhàng cười, qua hai tháng nữa nước A mới có thể có tuyết rơi. Thủ đô của Thụy Sĩ có tuyết rơi sớm hơn, hoa tuyết rất đẹp, nhẹ như hồng mao, tâm tình của cô cũng thoải mái hơn một chút.
Rachel đưa cho công chúa một chiếc áo khoác ngoài màu trắng như tuyết, lại chuẩn bị cho cô mũ khăn quàng cổ găng tay giày bó, võ trang đầy đủ, sợ cô quá lạnh, còn chuẩn bị thêm một áo choàng màu xanh, một khi cô lạnh, lập tức cho cô mặc vào thêm. Vóc người Sophia thon dài, tuy không tính là rất cao, nhưng mặc các loại y phục cũng nhẹ nhõm như thường, chỉ là áo khoác ngoài màu trắng khiến sắc mặt cô càng thêm tái nhợt.
Cô ở trong khách sạn dùng bữa sáng xong thì có xe hộ tống tới phòng đấu giá. Uống một chén sữa nóng, Sophia liền xem báo giấy, ở trên đầu trang báo nhìn thấy mấy nhà châu báu thế giới sắp sửa xuất hiện trong trận bán đấu giá ở Zurich lần này.
Trong đó có Đường gia của thành phố S.
Mấy năm gần đây Đường gia sản nghiệp châu báu ở quốc tế cũng khá nổi danh. Năm ngoái họ còn phá vỡ quốc tế châu báu ở bản lượng tiêu thụ, thành bản thổ thương hiệu nóng nhất. Thương hiệu châu báu Đường gia đã sớm đánh bại các thương hiệu khác của quốc tế. Năm nay ở Mùa hè Milan châu báu càng nóng, tam thiếu phu nhân Đường gia thiết kế châu báu thịnh hành quốc tế, lĩnh chạy Âu Mỹ to lượng tiêu thụ.
Đây là tương đương có thực lực một nhà công ty, mặc dù cùng cái khác châu báu thế gia không như nhau, châu báu cũng không phải là sản nghiệp chính của bọn họ, nhưng đã tới Zurich, khẳng định cũng là vì viên kim cương này.
Xem ra số người cảm thấy hứng thú đối với viên kim cương này thực sự rất nhiều.
"Công chúa, công ty vàng bạc đá quý sẽ tham dự đều ở phía trên, người xem một nhà kia?" Crystal hỏi.
Sophia cười, "Ai ra giá cao, tài lực hùng hậu chưa chắc cuối cùng sẽ là người thắng, một ít người thu thập kim cương càng muốn táng gia bại sản đến cất giữ viên kim cương này."
Cô vẫn đọc báo, không hề nhìn.
Một con mèo cái lông trắng như tuyết từ đâu đi đến, nhảy lên trên bàn ăn của Sophia, cái miệng nhỏ nhắn ngậm tay áo của cô, mắt như bảo thạch nhìn Sophia kêu ngao ngao mấy tiếng.
Crystal đang muốn lấy tay nhấc con mèo ra, Sophia ngẩng đầu nói, "Đừng, chỉ là một con vật nhỏ mà thôi, không sao cả."
Một bé trai tầm trên dưới chín tuổi chạy tới, ôm lấy con mèo nhỏ, quay về phía Sophia xin lỗi, "Chị gái, xin lỗi, con mèo nhỏ của em đã quấy nhiễu chị, hi vọng không mang đến phiền toái cho chị."
Đứa bé trai mặc một chiếc áo gió ngắn, quần jean, một đôi giày bó, khăn quàng cổ màu xám làm nổi bật làn da như ngọc, mặt mày như họa, rất điển hình cho tướng mạo tiểu vương tử phương đông, thân sĩ hữu lực.
"Không có việc gì." Sophia cười, đứa bé trai lại một lần nữa xin lỗi, rồi ôm mèo nhỏ rời đi.
"Được, tôi biết rồi." Rachel nói.
Một đêm này có vẻ đặc biệt lạnh. Sophia ở trong chăn thế nào cũng không ngủ được. Thân thể cô xưa nay vốn sợ lạnh, chăn đã dày hơn nhưng có vẻ vẫn không đủ. Nửa đêm Crystal cầm một thảm điện qua đây, gần đây trời lạnh nên anh chuẩn bị rất chu đáo. Mặc dù thảm điện khiến người ta ngủ không được thoải mái, nhưng trong tiết trời lạnh như vậy mà có thêm nhiệt thì quả nhiên Sophia ngủ thoải mái hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, tuyết trắng bay lất phất.
Thảo nào đêm qua lạnh như thế, nguyên nhân là tuyết rơi.
"Đây là tuyết đầu mùa a." Sophia nhẹ nhàng cười, qua hai tháng nữa nước A mới có thể có tuyết rơi. Thủ đô của Thụy Sĩ có tuyết rơi sớm hơn, hoa tuyết rất đẹp, nhẹ như hồng mao, tâm tình của cô cũng thoải mái hơn một chút.
Rachel đưa cho công chúa một chiếc áo khoác ngoài màu trắng như tuyết, lại chuẩn bị cho cô mũ khăn quàng cổ găng tay giày bó, võ trang đầy đủ, sợ cô quá lạnh, còn chuẩn bị thêm một áo choàng màu xanh, một khi cô lạnh, lập tức cho cô mặc vào thêm. Vóc người Sophia thon dài, tuy không tính là rất cao, nhưng mặc các loại y phục cũng nhẹ nhõm như thường, chỉ là áo khoác ngoài màu trắng khiến sắc mặt cô càng thêm tái nhợt.
Cô ở trong khách sạn dùng bữa sáng xong thì có xe hộ tống tới phòng đấu giá. Uống một chén sữa nóng, Sophia liền xem báo giấy, ở trên đầu trang báo nhìn thấy mấy nhà châu báu thế giới sắp sửa xuất hiện trong trận bán đấu giá ở Zurich lần này.
Trong đó có Đường gia của thành phố S.
Mấy năm gần đây Đường gia sản nghiệp châu báu ở quốc tế cũng khá nổi danh. Năm ngoái họ còn phá vỡ quốc tế châu báu ở bản lượng tiêu thụ, thành bản thổ thương hiệu nóng nhất. Thương hiệu châu báu Đường gia đã sớm đánh bại các thương hiệu khác của quốc tế. Năm nay ở Mùa hè Milan châu báu càng nóng, tam thiếu phu nhân Đường gia thiết kế châu báu thịnh hành quốc tế, lĩnh chạy Âu Mỹ to lượng tiêu thụ.
Đây là tương đương có thực lực một nhà công ty, mặc dù cùng cái khác châu báu thế gia không như nhau, châu báu cũng không phải là sản nghiệp chính của bọn họ, nhưng đã tới Zurich, khẳng định cũng là vì viên kim cương này.
Xem ra số người cảm thấy hứng thú đối với viên kim cương này thực sự rất nhiều.
"Công chúa, công ty vàng bạc đá quý sẽ tham dự đều ở phía trên, người xem một nhà kia?" Crystal hỏi.
Sophia cười, "Ai ra giá cao, tài lực hùng hậu chưa chắc cuối cùng sẽ là người thắng, một ít người thu thập kim cương càng muốn táng gia bại sản đến cất giữ viên kim cương này."
Cô vẫn đọc báo, không hề nhìn.
Một con mèo cái lông trắng như tuyết từ đâu đi đến, nhảy lên trên bàn ăn của Sophia, cái miệng nhỏ nhắn ngậm tay áo của cô, mắt như bảo thạch nhìn Sophia kêu ngao ngao mấy tiếng.
Crystal đang muốn lấy tay nhấc con mèo ra, Sophia ngẩng đầu nói, "Đừng, chỉ là một con vật nhỏ mà thôi, không sao cả."
Một bé trai tầm trên dưới chín tuổi chạy tới, ôm lấy con mèo nhỏ, quay về phía Sophia xin lỗi, "Chị gái, xin lỗi, con mèo nhỏ của em đã quấy nhiễu chị, hi vọng không mang đến phiền toái cho chị."
Đứa bé trai mặc một chiếc áo gió ngắn, quần jean, một đôi giày bó, khăn quàng cổ màu xám làm nổi bật làn da như ngọc, mặt mày như họa, rất điển hình cho tướng mạo tiểu vương tử phương đông, thân sĩ hữu lực.
"Không có việc gì." Sophia cười, đứa bé trai lại một lần nữa xin lỗi, rồi ôm mèo nhỏ rời đi.
/2640
|