Hạ bảo bối vỗ bộ ngực, hết sức tự đắc, "Con thắng được boss cuối cùng trong trò chơi, chính thức được công nhận, vô cùng mạnh mẽ, một mũi tên xuyên tim cũng có thể vui vẻ ngay lập tức."
Ngữ khí của bé hết sức đáng yêu, tâm trạng Đường Bạch Dạ cũng trở nên nhẹ nhàng.
Đường Bạch Dạ nhéo gương mặt của bé, "Tính cách của con cùng Hạ Thần Hi, trừ bản thân nhau, chuyện gì cũng không để ý."
Anh vừa nói, vừa nhìn Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi đảo mắt, trong lòng thầm nhủ, Đường tổng, xin anh đừng dùng ánh mắt đau lòng như vậy nhìn tôi có được không?
Mỗi người đều có tính cách riêng, đột nhiên thay đổi sự quan tâm.
Sợ rằng khó thích nghi.
Nghe được trong giọng nói của Đường Bạch Dạ có chút mất mát, Hạ bảo bối khẽ mỉm cười, "Cha, con quan tâm, nếu không quan tâm, đêm hôm đó con đã không tức giận. Chẳng qua, chuyện đã xảy ra như vậy, con tức giận cũng vô ích."
"Đây là chuyện giữa cha cùng Tưởng tiểu thư, nên xử lý như thế nào, trong lòng cha rất rõ. Thay vì tự tìm phiền não, không bằng mỉm cười đối mặt, đây là mẹ nói con tôi biết."
Tâm trạng Đường Bạch Dạ u ám như được ánh mặt trời chiếu rọi, ngay lập tức trở nên xán lạn.
Nghe được câu nói quan tâm này của bảo bối, cái gì cũng đáng giá.
"Cha, ở trong lòng cha, là Tưởng tiểu thư quan trọng, hay là mẹ con quan trọng hơn?" Hạ bảo bối hỏi.
"Hạ Thần Hi." Điểm này không nghi ngờ chút nào.
Ngực Hạ Thần Hi đột nhiên nhảy lên, xuất hiện ý nghĩ, hình như cha con họ quên mất sự tồn tại của cô.
Hạ bảo bối cười rất tươi, ngay lập tức tình cảm sâu đậm, đột nhiên, nắm tay, "Con biết cha là người biết phân biệt, đứa bé trong bụng Tưởng tiểu thư là tròn là dẹp cũng chưa biết. Bảo bối con đây xinh đẹp đáng yêu, lại rất thông minh, vừa hiếu thảo, lại có tiền, lại có quyền. Cha thức thời như vậy, dĩ nhiên sẽ chọn bảo bối."
Đường Bạch Dạ, ". . . . . ."
Hạ Thần Hi, ". . . . . ."
Hạ bảo bối khẳng định đầy đủ quan điểm của mình, tặng thêm một câu, "Hàng so với hàng, mới biết được cái nào đáng giá nhất."
Nhất thời Đường Bạch Dạ không biết nên nói gì.
Hạ Thần Hi nói, "Hạ Thiên, da mặt của con rốt cuộc dày bao nhiêu lớp?"
Hạ bảo bối cười ha ha, hỏi Hạ Thần Hi, "Mẹ, chẳng lẽ mẹ không cảm thấy bảo bối là đứa bé tốt nhất trên đời sao?"
"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, biết đâu ngoài kia còn có người hơn con."
Hạ bảo bối nắm tay, khí thế hừng hực, "Trên báo chí nếu xuất hiện thần đồng nào, con sẽ đi đến đó, nhất định phải chứng minh, con mạnh mẽ nhất, được, cứ làm như thế!"
Đường Bạch Dạ đột nhiên quay đầu, "Hạ Thần Hi, rốt cuộc em dạy con kiểu gì?"
Làm sao dạy dỗ sinh vật khác thường này?
Vẻ mặt Hạ bảo bối lộ ra vẻ uất ức, "Cha, chẳng lẽ bảo bối không tốt sao? Con cảm thấy được mẹ giáo dục rất tốt."
Đường Bạch Dạ, ". . . . . ."
Hạ bảo bối thút thít, vùi trong ngực Hạ Thần Hi, "Mẹ, con đau lòng."
"Gần đây tâm tình con thật là giống thủy tinh." Hạ Thần Hi ngoắt ngoắt tay, "Tiểu bối, chủ nhân của mày đau lòng, tới đây an ủi đi."
Hạ bảo bối, ". . . . . ."
"Cha, nói như vậy, cha sẽ không cưới Tưởng Tuệ sao?" Hạ bảo bối cười hỏi.
"Sẽ không!"
"Con của cô ta làm sao bây giờ?" Hạ bảo bối hỏi, khổ não gãi đầu, "Mặc dù mẹ nói, làm người phải lương thiện sau này mới có thể tìm được vợ lương thiện. Chẳng qua, con thật lòng không muốn có em trai, em gái, dĩ nhiên, nếu như là do mẹ sinh, vậy thì không thành vấn đề."
"Ngộ nhỡ, Tưởng Tuệ sinh ra một bé gái, chẳng may cô bé này không biết, sau này yêu bảo bối, vậy thì nghiệp chướng, cha, cha nói xem?"
Ngữ khí của bé hết sức đáng yêu, tâm trạng Đường Bạch Dạ cũng trở nên nhẹ nhàng.
Đường Bạch Dạ nhéo gương mặt của bé, "Tính cách của con cùng Hạ Thần Hi, trừ bản thân nhau, chuyện gì cũng không để ý."
Anh vừa nói, vừa nhìn Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi đảo mắt, trong lòng thầm nhủ, Đường tổng, xin anh đừng dùng ánh mắt đau lòng như vậy nhìn tôi có được không?
Mỗi người đều có tính cách riêng, đột nhiên thay đổi sự quan tâm.
Sợ rằng khó thích nghi.
Nghe được trong giọng nói của Đường Bạch Dạ có chút mất mát, Hạ bảo bối khẽ mỉm cười, "Cha, con quan tâm, nếu không quan tâm, đêm hôm đó con đã không tức giận. Chẳng qua, chuyện đã xảy ra như vậy, con tức giận cũng vô ích."
"Đây là chuyện giữa cha cùng Tưởng tiểu thư, nên xử lý như thế nào, trong lòng cha rất rõ. Thay vì tự tìm phiền não, không bằng mỉm cười đối mặt, đây là mẹ nói con tôi biết."
Tâm trạng Đường Bạch Dạ u ám như được ánh mặt trời chiếu rọi, ngay lập tức trở nên xán lạn.
Nghe được câu nói quan tâm này của bảo bối, cái gì cũng đáng giá.
"Cha, ở trong lòng cha, là Tưởng tiểu thư quan trọng, hay là mẹ con quan trọng hơn?" Hạ bảo bối hỏi.
"Hạ Thần Hi." Điểm này không nghi ngờ chút nào.
Ngực Hạ Thần Hi đột nhiên nhảy lên, xuất hiện ý nghĩ, hình như cha con họ quên mất sự tồn tại của cô.
Hạ bảo bối cười rất tươi, ngay lập tức tình cảm sâu đậm, đột nhiên, nắm tay, "Con biết cha là người biết phân biệt, đứa bé trong bụng Tưởng tiểu thư là tròn là dẹp cũng chưa biết. Bảo bối con đây xinh đẹp đáng yêu, lại rất thông minh, vừa hiếu thảo, lại có tiền, lại có quyền. Cha thức thời như vậy, dĩ nhiên sẽ chọn bảo bối."
Đường Bạch Dạ, ". . . . . ."
Hạ Thần Hi, ". . . . . ."
Hạ bảo bối khẳng định đầy đủ quan điểm của mình, tặng thêm một câu, "Hàng so với hàng, mới biết được cái nào đáng giá nhất."
Nhất thời Đường Bạch Dạ không biết nên nói gì.
Hạ Thần Hi nói, "Hạ Thiên, da mặt của con rốt cuộc dày bao nhiêu lớp?"
Hạ bảo bối cười ha ha, hỏi Hạ Thần Hi, "Mẹ, chẳng lẽ mẹ không cảm thấy bảo bối là đứa bé tốt nhất trên đời sao?"
"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, biết đâu ngoài kia còn có người hơn con."
Hạ bảo bối nắm tay, khí thế hừng hực, "Trên báo chí nếu xuất hiện thần đồng nào, con sẽ đi đến đó, nhất định phải chứng minh, con mạnh mẽ nhất, được, cứ làm như thế!"
Đường Bạch Dạ đột nhiên quay đầu, "Hạ Thần Hi, rốt cuộc em dạy con kiểu gì?"
Làm sao dạy dỗ sinh vật khác thường này?
Vẻ mặt Hạ bảo bối lộ ra vẻ uất ức, "Cha, chẳng lẽ bảo bối không tốt sao? Con cảm thấy được mẹ giáo dục rất tốt."
Đường Bạch Dạ, ". . . . . ."
Hạ bảo bối thút thít, vùi trong ngực Hạ Thần Hi, "Mẹ, con đau lòng."
"Gần đây tâm tình con thật là giống thủy tinh." Hạ Thần Hi ngoắt ngoắt tay, "Tiểu bối, chủ nhân của mày đau lòng, tới đây an ủi đi."
Hạ bảo bối, ". . . . . ."
"Cha, nói như vậy, cha sẽ không cưới Tưởng Tuệ sao?" Hạ bảo bối cười hỏi.
"Sẽ không!"
"Con của cô ta làm sao bây giờ?" Hạ bảo bối hỏi, khổ não gãi đầu, "Mặc dù mẹ nói, làm người phải lương thiện sau này mới có thể tìm được vợ lương thiện. Chẳng qua, con thật lòng không muốn có em trai, em gái, dĩ nhiên, nếu như là do mẹ sinh, vậy thì không thành vấn đề."
"Ngộ nhỡ, Tưởng Tuệ sinh ra một bé gái, chẳng may cô bé này không biết, sau này yêu bảo bối, vậy thì nghiệp chướng, cha, cha nói xem?"
/2640
|