Editor: Linh Võ
Hạ bảo bối nở nụ cười như ánh mặt trời, khó chịu trong lòng tan thành mây khói, cười thân sĩ, "Bảo bối có tấm lòng bao dung, tha thứ mẹ nghi ngờ con, lời xin lỗi của mẹ, bảo bối tiếp nhận."
Hạ Thần Hi cười, kéo Hạ bảo bối đến bên cạnh, xoa mái tóc mềm mại của bé.
Trên người Hạ bảo bối mỗi chỗ đều mềm mại, nhưng Hạ Thần Hi biết rõ, trong lòng bé, không có mềm mại như vậy.
"Bảo bối, thật sự không trách mẹ nghi ngờ con?"
Hạ bảo bối lắc đầu, vui vẻ ấm áp, "Mẹ biết rõ bảo bối là ai, nghi ngờ bảo bối là chuyện bình thường, loại chuyện này, con có thể gây ra được."
"Tiểu yêu tinh!"
Hạ bảo bối lộ ra vẻ ngượng ngùng, tươi cười, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, hết sức kiêu ngạo, "Tưởng Tuệ trong suy nghĩ của cha, một chút sức nặng cũng không có, hà tất con phải tốn tâm tư đối phó cô ta, chuyện đó lộ ra làm mất phong cách của con, tôm tép như vậy không cần con ra tay."
Hạ Thần Hi bật cười, tuy rằng cô giáo dục Hạ bảo bối tương đối khác người, phá vỡ tất cả các quy luật, tất cả đều tùy tâm, nhưng mà, cô cũng không muốn bé đánh mất đi sự lương thiện, bé là phần tử khủng bố, bé là người chỉ đạo phía sau những cuộc giao dịch, buôn lậu súng ống đạn được.
Cô không thèm để ý, đây là con đường mà bé lựa chọn.
Chẳng qua, cô không muốn Hạ Thiên lạm sát người vô tội, có thể lòng dạ độc ác, nhưng bé không đuợc đánh mất lý trí.
Hạ bảo bối sờ cằm, rất nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề, "Mẹ, chuyện như thế này cha cũng làm được, mẹ có cảm thấy, có phải là cha làm hay không?"
"Sẽ không!" Hạ Thần Hi nói hết sức chắc chắn.
Hạ bảo bối lập tức nổi cáu, chỉ vào Hạ Thần Hi, gào khóc gọi, "Mẹ, mẹ quá thiên vị, vì sao mẹ hoài nghi con mà không nghi ngờ cha, nói đến lòng dạ độc ác, con so với cha còn thua kém hơn nhiều, mẹ không thể bất công như vậy."
"Con là con trai mẹ, vậy mà mẹ nghi ngờ con nhưng không nghi ngờ cha, con thật đau lòng."
Gương mặt trắng nõn của Hạ bảo bối đỏ ửng hai má, vuốt chỗ vị trí trái tim tỏ vẻ bản thân tan nát cõi lòng rồi, thật đau lòng những lời này đã thành câu cửa miệng của bé, vẻ mặt kia không nói ra được đáng yêu.
Hạ Thần Hi lập tức im lặng, bảo bối, con có cần phải khoa trương như vậy không?
Hạ bảo bối phẫn nộ, trừng mắt Hạ Thần Hi, vẻ mặt kia rõ ràng đang nói..., có cần phải, tuyệt đối có cần phải như vậy.
Hạ Thần Hi nói không nên lời, vì sao cô chắc chắn không phải là Đường Bạch Dạ làm, trực giác của cô nói cho cô biết, nhất định không phải là Đường Bạch Dạ, cho dù là Hạ bảo bối, cũng sẽ không phải Đường Bạch Dạ.
Đường Bạch Dạ vừa nói với cô muốn có một gia đình, vừa cầu hôn bị cự tuyệt, anh không có khả năng mất trí đến mức muốn giết Tưởng Tuệ cùng con của cô ấy.
Anh biết rõ tính cô, nếu anh thật sự làm như vậy, giữa họ coi như kết thúc.
Không có khả năng tiếp tục.
Nếu Đường Bạch Dạ thật sự muốn có cô cùng Hạ bảo bối, sẽ không làm chuyện như vậy.
Bất kể ai là người gây tai nạn, hôn lễ của Tưởng Tuệ cùng Đường Bạch Dạ bị hủy bỏ, Tưởng Tuệ hôn mê bốn ngày, không tỉnh lại, mỗi ngày Đường Bạch Dạ đều đến bệnh viện thăm cô, thị trưởng phu nhân sau khi tỉnh lại, nước mắt rơi đầy mặt.
Hạ Thần Hi không thể tập trung làm việc.
Trên các báo thành phố S đều là tin Đường Bạch Dạ cùng Tưởng Tuệ, đoán chuyện này sẽ đi về đâu.
Đội công trình Đường thị, sóng yên biển lặng, mọi người không ai dám đùa giỡn với Đường Bạch Dạ.
Tâm trạng Lâm Lâm không vui, cô đã vài ngày không gặp Đường Bạch Dạ, dù sao anh vẫn đi sớm về trễ, có một khoảng thời gian hay đến bệnh viện thăm Tưởng Tuệ, dù là Tưởng Tuệ không tỉnh lại, chuyện này, Lâm Lâm hết sức không vui
Tưởng Tuệ tỉnh lại, đã là ngày thứ năm.
Thị trưởng phu nhân nói cho cô biết, đứa bé không còn, không dám nói với Tưởng Tuệ, cô mất đi khả năng sinh con, Tưởng Tuệ khóc đến thương tâm gần chết, không muốn tiếp nhận sự thật, thị trưởng phu nhân cực kỳ đau lòng.
Hạ bảo bối nở nụ cười như ánh mặt trời, khó chịu trong lòng tan thành mây khói, cười thân sĩ, "Bảo bối có tấm lòng bao dung, tha thứ mẹ nghi ngờ con, lời xin lỗi của mẹ, bảo bối tiếp nhận."
Hạ Thần Hi cười, kéo Hạ bảo bối đến bên cạnh, xoa mái tóc mềm mại của bé.
Trên người Hạ bảo bối mỗi chỗ đều mềm mại, nhưng Hạ Thần Hi biết rõ, trong lòng bé, không có mềm mại như vậy.
"Bảo bối, thật sự không trách mẹ nghi ngờ con?"
Hạ bảo bối lắc đầu, vui vẻ ấm áp, "Mẹ biết rõ bảo bối là ai, nghi ngờ bảo bối là chuyện bình thường, loại chuyện này, con có thể gây ra được."
"Tiểu yêu tinh!"
Hạ bảo bối lộ ra vẻ ngượng ngùng, tươi cười, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, hết sức kiêu ngạo, "Tưởng Tuệ trong suy nghĩ của cha, một chút sức nặng cũng không có, hà tất con phải tốn tâm tư đối phó cô ta, chuyện đó lộ ra làm mất phong cách của con, tôm tép như vậy không cần con ra tay."
Hạ Thần Hi bật cười, tuy rằng cô giáo dục Hạ bảo bối tương đối khác người, phá vỡ tất cả các quy luật, tất cả đều tùy tâm, nhưng mà, cô cũng không muốn bé đánh mất đi sự lương thiện, bé là phần tử khủng bố, bé là người chỉ đạo phía sau những cuộc giao dịch, buôn lậu súng ống đạn được.
Cô không thèm để ý, đây là con đường mà bé lựa chọn.
Chẳng qua, cô không muốn Hạ Thiên lạm sát người vô tội, có thể lòng dạ độc ác, nhưng bé không đuợc đánh mất lý trí.
Hạ bảo bối sờ cằm, rất nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề, "Mẹ, chuyện như thế này cha cũng làm được, mẹ có cảm thấy, có phải là cha làm hay không?"
"Sẽ không!" Hạ Thần Hi nói hết sức chắc chắn.
Hạ bảo bối lập tức nổi cáu, chỉ vào Hạ Thần Hi, gào khóc gọi, "Mẹ, mẹ quá thiên vị, vì sao mẹ hoài nghi con mà không nghi ngờ cha, nói đến lòng dạ độc ác, con so với cha còn thua kém hơn nhiều, mẹ không thể bất công như vậy."
"Con là con trai mẹ, vậy mà mẹ nghi ngờ con nhưng không nghi ngờ cha, con thật đau lòng."
Gương mặt trắng nõn của Hạ bảo bối đỏ ửng hai má, vuốt chỗ vị trí trái tim tỏ vẻ bản thân tan nát cõi lòng rồi, thật đau lòng những lời này đã thành câu cửa miệng của bé, vẻ mặt kia không nói ra được đáng yêu.
Hạ Thần Hi lập tức im lặng, bảo bối, con có cần phải khoa trương như vậy không?
Hạ bảo bối phẫn nộ, trừng mắt Hạ Thần Hi, vẻ mặt kia rõ ràng đang nói..., có cần phải, tuyệt đối có cần phải như vậy.
Hạ Thần Hi nói không nên lời, vì sao cô chắc chắn không phải là Đường Bạch Dạ làm, trực giác của cô nói cho cô biết, nhất định không phải là Đường Bạch Dạ, cho dù là Hạ bảo bối, cũng sẽ không phải Đường Bạch Dạ.
Đường Bạch Dạ vừa nói với cô muốn có một gia đình, vừa cầu hôn bị cự tuyệt, anh không có khả năng mất trí đến mức muốn giết Tưởng Tuệ cùng con của cô ấy.
Anh biết rõ tính cô, nếu anh thật sự làm như vậy, giữa họ coi như kết thúc.
Không có khả năng tiếp tục.
Nếu Đường Bạch Dạ thật sự muốn có cô cùng Hạ bảo bối, sẽ không làm chuyện như vậy.
Bất kể ai là người gây tai nạn, hôn lễ của Tưởng Tuệ cùng Đường Bạch Dạ bị hủy bỏ, Tưởng Tuệ hôn mê bốn ngày, không tỉnh lại, mỗi ngày Đường Bạch Dạ đều đến bệnh viện thăm cô, thị trưởng phu nhân sau khi tỉnh lại, nước mắt rơi đầy mặt.
Hạ Thần Hi không thể tập trung làm việc.
Trên các báo thành phố S đều là tin Đường Bạch Dạ cùng Tưởng Tuệ, đoán chuyện này sẽ đi về đâu.
Đội công trình Đường thị, sóng yên biển lặng, mọi người không ai dám đùa giỡn với Đường Bạch Dạ.
Tâm trạng Lâm Lâm không vui, cô đã vài ngày không gặp Đường Bạch Dạ, dù sao anh vẫn đi sớm về trễ, có một khoảng thời gian hay đến bệnh viện thăm Tưởng Tuệ, dù là Tưởng Tuệ không tỉnh lại, chuyện này, Lâm Lâm hết sức không vui
Tưởng Tuệ tỉnh lại, đã là ngày thứ năm.
Thị trưởng phu nhân nói cho cô biết, đứa bé không còn, không dám nói với Tưởng Tuệ, cô mất đi khả năng sinh con, Tưởng Tuệ khóc đến thương tâm gần chết, không muốn tiếp nhận sự thật, thị trưởng phu nhân cực kỳ đau lòng.
/2640
|