Editor: Linh Võ
"Cút!" Long Tứ phẫn nộ, "Làm sao bây giờ? Người của chống khủng bố thì dồn ép, Đường Bạch Dạ lại rất gian xảo, ở một bên châm ngòi thổi gió, tổn thất cho chúng ta không thể đoán được, nếu như đã không thể diệt Đường Môn, vậy diệt môn chủ Đường Môn đi."
"Đổi một người khác lên, không biến thái như Đường Bạch Dạ, dễ đối phó hơn."
Hạ bảo bối không hề nghĩ ngợi, "Không được!"
Chắc chắn anh sẽ bị thiên lôi đánh.
"Vì sao không được?"
Hạ bảo bối ngược lại không nói, nhưng trong lòng suy nghĩ một chuyện khác, Vương Bài lính đánh thuê cùng Đường Môn quan hệ căng thẳng như thế, trong đó có quan hệ giữa bé và cha, nên xử lý như thế nào? Chẳng lẽ muốn vứt bỏ Vương Bài lính đánh thuê sao?
Không thể nào!
Đã sớm có tình cảm, sao có thể nói vứt bỏ thì vứt bỏ.
"Vân Sinh cùng Tiêu Diêu như thế nào còn chưa trở lại? Gần đây cũng không thấy họ online." Hạ bảo bối dời sang chủ đề khác.
Lục Trăn nói, "Vân Sinh trong rừng rậm ở Na Uy, bên kia tuyết rơi bao phủ, không tín hiệu, có thể phải một thời gian dài mới trở về, Tiêu Diêu tại đảo đặc công tiếp nhận huấn luyện độc, không thể liên lạc với bên ngoài."
Long Tứ nói, "Tóm lại, nhất định phải nghĩ biện pháp phân tán sự chú ý của Đường Bạch Dạ, nếu không, xưởng công nghiệp quân sự của chúng ta tại Iran với Oman sẽ bị anh ta làm cho chống khủng bố phát hiện."
Linh cảm Hạ bảo bối lóe lên, "Nếu như thiếu tá chống khủng bố là người mới nhận nhiệm vụ, nhất định phải đạt được chút thành tích, không bằng chúng ta sẽ cho anh ta một vài tin tình báo, để cho anh có công lao, như thế nào?"
Lục Trăn cười mỉm hỏi, "Anh muốn làm gì với thiếu tá mỹ nhân?"
Hạ bảo bối nói, "Nếu như Đường Môn đem tư liệu của chúng ta tiết lộ cho chống khủng bố, vì sao chúng ta phải tuân theo quy luật như vậy, anh ta gian xảo, tôi càng phải gian xảo hơn anh ta, chúng ta cũng đem tư liệu Đường Môn báo cho người của chống khủng bố. Đương nhiên, để đạt được mục đích một cách công bằng, chúng ta cũng sẽ báo tư liệu của tập đoàn Hỏa Vân, dựa vào cái gì chúng ta luôn bị người của chống khủng bố theo dõi sát sao, họ lại không đếm xỉa đến."
"Ý kiến hay, vậy mà tôi không nghĩ tới?" Long Tứ thì thào tự nói.
Bởi như vậy, thế giới hắc đạo rất đặc sắc.
Lục Trăn hơi nhíu mày, cười nói, "Bảo bối, cậu thật sự là quá giảo hoạt, như vậy có hơi trái với tinh thần phần tử khủng bố chúng ta, nhưng mà, tôi thích!"
"Đêm nay tôi sẽ sửa lại một phần tư liệu, nặc danh đưa cho thiếu tá chống khủng bố." Hạ bảo bối có chút chờ mong hình ảnh kế tiếp, nhất định rất đặc sắc.
. . .
Long Tứ nói, "Kể từ đó, Đường Bạch Dạ sẽ không còn thời gian bới móc, anh ta mình ốc còn không mang nổi vỏ ốc, bảo bối, chủ ý này của cậu vô cùng hay, báo tư liệu bí mật nhất, cho anh ta khỏi tìm tôi gây phiền phức."
"Đáng đời cậu, cậu biết rất rõ ràng lòng dạ Đường Bạch Dạ độc ác, tác phong lại kỳ lạ, vì sao cậu luôn đi trêu chọc anh ta?" Lục Trăn nhịn không được châm chọc, "Ca ca thật tốt, chưa bao giờ đi trêu chọc Đường Bạch Dạ."
"Cút, đó là vì tôi quyết định biện pháp đối với Đường Bạch Dạ, anh cho rằng tôi muốn vậy sao?" Long Tứ phẫn nộ, lại thở dài một hơi, "Tuy rằng tôi đối với Đường Bạch Dạ vô cùng khinh thường. Có điều, coi như là người đàn ông, tám năm trước Đường Môn nhiều người chết như vậy, rất nhiều thân tín theo anh ta nhiều năm, anh ta muốn báo thù là phải. Nếu huynh đệ của tôi bị người khác hãm hại, tôi cũng sẽ đuổi giết tới chân trời góc biển."
Long Tứ dừng một chút, còn nói thêm, "Mẹ kiếp, coi như là đuổi giết, thủ đoạn anh ta quang minh chính đại một chút được không? Hơn nữa, người chủ mưu hãm hại Đường Môn như vậy là Hỏa Vân Tiêu Tề cùng Chồn đen, cùng lắm chúng ta coi như là đồng lõa, thừa dịp đả kích mà thôi, không tính là hung thủ, anh ta đuổi giết không tha như vậy, không phải tôi rất vô tội sao?"
/2640
|