Editor: thanh huyền
Beta: boconganh1503
Hạ Thần Hi không biết muốn hỏi gì nữa, Tiêu Tề cũng trầm mặc.
Có một số việc, rất xấu hổ.
Tiêu Tề mở một bản nhạc tình nhẹ, là một khúc dương cầm, anh mềm giọng nói, "Em ngủ một chút đi, nhìn em rất mệt."
"Cảm ơn." Hạ Thần Hi nghe giai điệu quen thuộc, phập phồng trong lòng toàn bộ dằn xuống đáy lòng, nhắm mắt lại, không cho Tiêu Tề phát hiện, khúc dương cầm này, tên gọi 《 tình yêu hải dương 》.
Cũng có một ca khúc.
Cô vẫn đang nghe, mỗi lần tâm tình không tốt, áp lực quá lớn, mất ngủ, cô cũng sẽ nghe ca khúc này.
Cô không tin, đây là ngẫu nhiên.
Tiêu Tề quen thuộc tất cả của cô, biết tất cả yêu thích của cô.
Anh cái gì cũng không nói, đã nói cho cô, Thần Hi, tôi là người thân mật nhất của cô.
Hạ Thần Hi cười khổ, trong lòng bị khúc dương cầm bi thương đụng vào.
Người thân mật nhất.
Có lẽ vậy.
Người từng thân mật nhất.
Xe dừng lại ở bờ biển hải sản, Đường Bạch Dạ đã từng mang Hạ Thần Hi, Hạ bảo bối tới một lần.
Tiêu Tề ôn hòa nói, "Anh nhớ em thích ăn hải sản, khẩu vị vẫn không thay đổi chứ?”
Hạ Thần Hi lắc đầu, hai người xuống xe.
Tiêu Tề đặt phòng, cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy biển, không biết là có phải trùng hợp không, đúng là bàn lần trước cả nhà bọn họ ngồi, Tiêu Tề hỏi cô ăn cái gì, Hạ Thần Hi tùy ý nói mấy thứ, Tiêu Tề làm chủ.
Vẫn là ăn lẩu.
Lẩu hải sản nhà hàng này rất nổi danh.
Hạ Thần Hi rất trầm mặc, Tiêu Tề nói, "Nhà hàng này, hải sản không tệ."
"Tôi biết." Hạ Thần Hi nói, "Tôi đã tới mấy lần."
Tiêu Tề cười, "Em thành thục rất nhiều, mấy năm nay, sống tốt không?"
"Rất tốt." Hạ Thần Hi nói, "Đọc sách, làm việc, rất tốt, rất phong phú, giống như thành phần tri thức bình thường ở thành phố S."
"Quá được, vậy thì tốt." Tiêu Tề nói, thái độ cũng không vội, không có bức bách Hạ Thần Hi, chỉ cần Hạ Thần Hi không hỏi, anh tuyệt đối sẽ không nói chuyện trước kia.
Trên cơ bản Hạ Thần Hi thăm dò tính cách của Tiêu Tề.
Anh ta rất thông minh, nhất định từng học tâm lý học, vô cùng có kiên trì.
Anh ta sẽ không chủ động nói, quá khú bọn họ có bao nhiêu thân mật, bởi vì anh ta biết, ngôn ngữ không thể tin, anh ta dựa vào việc làm, quen thuộc ẩm thực thói quen, quen thuộc ca khúc cô thích nghe, quen thuộc tính cách của cô.
Biết thế nào mới có thể làm cho cô buông đề phòng.
Ở trước mặt anh ta, cô giống như không có bí mật, anh ta lại cố ý biểu hiện, người có rất nhiều bí mật.
Khó nhất chính là, sẽ không để cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Luận kiên trì, có lẽ là cô kém một chút.
Hạ Thần Hi hỏi, "Anh đã nói tôi là vị hôn thê của anh, vì sao, chúng ta lại tách ra?"
Tiêu Tề nhẹ nhàng cười, mang chút tự giễu, ánh mắt hơi ảm đạm, "Một chút hiểu lầm."
" Hiểu lầm cái gì?"
Tiêu Tề thở dài nói, "Năm đó, có hiểu lầm, anh quá trẻ tuổi, làm việc xúc động, tính sai, tạo thành ngăn cách giữa hai chúng ta, tính tình em cứng rắn, lúc đó giúp anh hoàn thành nhiệm vụ, em liền muốn rời đi.”
"Anh để em đi, là bởi vì năm đó nếu ở bên cạnh anh em sẽ rất nguy hiểm, mỗi ngày sẽ có người tới ám sát, nhìn đi nhìn lại, em cũng chỉ là phụ nữ, anh không muốn trên người em có vết thương,cho nên, anh nhẫn tâm để em đi.”
"Anh chờ sử lý tốt xong mọi chuyện, anh sẽ đi tìm em, nhưng mà.......anh tìm em bảy năm, tròn bảy năm."
Hạ Thần Hi mím môi, không được tự nhiên vuốt ve đồng hồ bên tay trái của mình, rất muốn hỏi một câu, Tiêu Tề, sao lại có vết thương này, nhưng mà, cô do dự rất lâu, chung quy không hỏi.
Beta: boconganh1503
Hạ Thần Hi không biết muốn hỏi gì nữa, Tiêu Tề cũng trầm mặc.
Có một số việc, rất xấu hổ.
Tiêu Tề mở một bản nhạc tình nhẹ, là một khúc dương cầm, anh mềm giọng nói, "Em ngủ một chút đi, nhìn em rất mệt."
"Cảm ơn." Hạ Thần Hi nghe giai điệu quen thuộc, phập phồng trong lòng toàn bộ dằn xuống đáy lòng, nhắm mắt lại, không cho Tiêu Tề phát hiện, khúc dương cầm này, tên gọi 《 tình yêu hải dương 》.
Cũng có một ca khúc.
Cô vẫn đang nghe, mỗi lần tâm tình không tốt, áp lực quá lớn, mất ngủ, cô cũng sẽ nghe ca khúc này.
Cô không tin, đây là ngẫu nhiên.
Tiêu Tề quen thuộc tất cả của cô, biết tất cả yêu thích của cô.
Anh cái gì cũng không nói, đã nói cho cô, Thần Hi, tôi là người thân mật nhất của cô.
Hạ Thần Hi cười khổ, trong lòng bị khúc dương cầm bi thương đụng vào.
Người thân mật nhất.
Có lẽ vậy.
Người từng thân mật nhất.
Xe dừng lại ở bờ biển hải sản, Đường Bạch Dạ đã từng mang Hạ Thần Hi, Hạ bảo bối tới một lần.
Tiêu Tề ôn hòa nói, "Anh nhớ em thích ăn hải sản, khẩu vị vẫn không thay đổi chứ?”
Hạ Thần Hi lắc đầu, hai người xuống xe.
Tiêu Tề đặt phòng, cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy biển, không biết là có phải trùng hợp không, đúng là bàn lần trước cả nhà bọn họ ngồi, Tiêu Tề hỏi cô ăn cái gì, Hạ Thần Hi tùy ý nói mấy thứ, Tiêu Tề làm chủ.
Vẫn là ăn lẩu.
Lẩu hải sản nhà hàng này rất nổi danh.
Hạ Thần Hi rất trầm mặc, Tiêu Tề nói, "Nhà hàng này, hải sản không tệ."
"Tôi biết." Hạ Thần Hi nói, "Tôi đã tới mấy lần."
Tiêu Tề cười, "Em thành thục rất nhiều, mấy năm nay, sống tốt không?"
"Rất tốt." Hạ Thần Hi nói, "Đọc sách, làm việc, rất tốt, rất phong phú, giống như thành phần tri thức bình thường ở thành phố S."
"Quá được, vậy thì tốt." Tiêu Tề nói, thái độ cũng không vội, không có bức bách Hạ Thần Hi, chỉ cần Hạ Thần Hi không hỏi, anh tuyệt đối sẽ không nói chuyện trước kia.
Trên cơ bản Hạ Thần Hi thăm dò tính cách của Tiêu Tề.
Anh ta rất thông minh, nhất định từng học tâm lý học, vô cùng có kiên trì.
Anh ta sẽ không chủ động nói, quá khú bọn họ có bao nhiêu thân mật, bởi vì anh ta biết, ngôn ngữ không thể tin, anh ta dựa vào việc làm, quen thuộc ẩm thực thói quen, quen thuộc ca khúc cô thích nghe, quen thuộc tính cách của cô.
Biết thế nào mới có thể làm cho cô buông đề phòng.
Ở trước mặt anh ta, cô giống như không có bí mật, anh ta lại cố ý biểu hiện, người có rất nhiều bí mật.
Khó nhất chính là, sẽ không để cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Luận kiên trì, có lẽ là cô kém một chút.
Hạ Thần Hi hỏi, "Anh đã nói tôi là vị hôn thê của anh, vì sao, chúng ta lại tách ra?"
Tiêu Tề nhẹ nhàng cười, mang chút tự giễu, ánh mắt hơi ảm đạm, "Một chút hiểu lầm."
" Hiểu lầm cái gì?"
Tiêu Tề thở dài nói, "Năm đó, có hiểu lầm, anh quá trẻ tuổi, làm việc xúc động, tính sai, tạo thành ngăn cách giữa hai chúng ta, tính tình em cứng rắn, lúc đó giúp anh hoàn thành nhiệm vụ, em liền muốn rời đi.”
"Anh để em đi, là bởi vì năm đó nếu ở bên cạnh anh em sẽ rất nguy hiểm, mỗi ngày sẽ có người tới ám sát, nhìn đi nhìn lại, em cũng chỉ là phụ nữ, anh không muốn trên người em có vết thương,cho nên, anh nhẫn tâm để em đi.”
"Anh chờ sử lý tốt xong mọi chuyện, anh sẽ đi tìm em, nhưng mà.......anh tìm em bảy năm, tròn bảy năm."
Hạ Thần Hi mím môi, không được tự nhiên vuốt ve đồng hồ bên tay trái của mình, rất muốn hỏi một câu, Tiêu Tề, sao lại có vết thương này, nhưng mà, cô do dự rất lâu, chung quy không hỏi.
/2640
|