Hạ Thần Hi cũng không nghĩ động, Đường Bạch Dạ đương nhiên không muốn động, cùng cô ngủ trưa, dự đoán đây là lần đầu tiên anh đến bờ biển an phận một lần , có ba mỹ nữ Nga mặc bikini đi qua trước mắt bọn họ, liếc mắt đưa tình với Đường Bạch Dạ.
Anh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không động đậy.
Hạ Thần Hi bên cạnh tự tiếu phi tiếu nhìn anh, “Đường tổng đi chỗ nào sẽ rất nổi tiếng a.”
Đường Bạch Dạ câm miệng, lời như thế ít đàm luận sẽ tốt hơn, bằng không lại chọc tới Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi thấy bên cạnh cây dừa có hai cô, đang uống nước dừa, cách đó không xa có người đang bán, cô cũng hưng trí, đâm chọc Đường Bạch Dạ, “Tôi muốn uống.”
“Chờ một chút.” Đường Bạch Dạ rất tự động theo cặp da lấy ra một ít tiền lẻ đi mua nước dừa, Hạ Thần Hi cười, đem rượu đỏ buông xuống, đột nhiên nhìn thấy cặp da Đường Bạch Dạ mở ra.
ảnh chụp trong bóp da làm cô chú ý.
Hạ Thần Hi cầm lấy cặp da Đường Bạch Dạ, đó là ảnh chụp bọn họ.
Lả ảnh chụp gương mặt cô, bị anh chụp được, cô cười tươi như hoa, Đường Bạch Dạ hơi nhắm mắt lại, biểu tình say sưa, tia sáng vô cùng tốt, ánh mặt trời tà tà chiếu vào, đem bọn họ bao phủ.
Góc độ Đường Bạch Dạ chụp được vô cùng tốt, ảnh chụp thoạt nhìn, hạnh phúc cực kỳ.
Khi đó bọn họ còn chưa có cùng một chỗ, cũng đã là hạnh phúc như vậy.
Sau lưng là thác nước cùng đầm nước sâu, càng thể hiện bọn họ được tự do, giống một đôi thần tiên, không liên quan đến người ngoài.
Hạ Thần Hi mỉm cười xoa ảnh chụp, Đường Bạch Dạ lúc nào đem ảnh chụp rửa ra, lại là lúc nào để vào trong cặp da, cô thế nào cũng không biết, thoạt nhìn có một khoảng thời gian .
Cô mỉm cười, nhìn về phía phương hướng Đường Bạch Dạ, anh đang chờ mua dừa.
Tâm tình Hạ Thần Hi, như vừa nhìn thấy nụ cười của Hạ bảo bối bình thường, vui sướng cùng thỏa mãn.
Cô khép cặp da lại, tới chỗ cũ, cầm lấy di động Đường Bạch Dạ, mở khóa, tìm được ảnh chụp, gửi tới di động của cô lý, lúc này mới buông điện thoại di động của anh, Hạ Thần Hi nhìn ảnh chụp, thích cực kỳ.
Lúc đó nhìn ảnh chụp, không cảm thấy cái gì, bây giờ nhìn ảnh chụp, tâm tình bất đồng. ( không giống nhau)
Cảm giác cũng bất đồng .
Thật tốt.
Đường Bạch Dạ mua dừa trở về liền nhìn thấy bộ dáng cô lấy di động ngây ngô cười, không biết đang nhìn cái gì, Đường Bạch Dạ tò mò hỏi, “Em đang nhìn cái gì, cười thành như vậy?”
“Không có việc gì.” Hạ Thần Hi thu điện thoại, để sang bên cạnh, cầm lấy dừa, uống một ngụm, thanh ngọt trong veo, như tâm tình cô lúc này, cũng là trong veo như thế, mặt mày giãn ra.
Thời gian này phiền muộn, trở thành hư không.
Hạ Thần Hi cúi đầu uống nước dừa, trong lòng thở dài, tình yêu cuồng nhiệt giữa nam nữ thực sự rất kỳ quái, mặc kệ nhiều lý trí đều tốt, lo được lo mất như thế, thấy càng nặng, càng là lo lắng mất đi, chẳng sợ lý trí nói với mình, đây là không thể .
Cô cũng không cách nào khống chế.
Nhưng mà, chuyện rất nhỏ chuyện rất nhỏ, lại có thể khiến tâm tình của mình trở nên rộng rãi, trở nên trống trải, cái gì cũng sẽ không tính toán, không quan tâm, quên mất phiền não, chỉ nhớ rõ hài lòng lúc này.
Giống như tấm hình này.
Đường Bạch Dạ chưa bao giờ đề cập qua, cứ như vậy vô thanh vô tức đặt ở trong cái bóp da của anh.
Cô nghe nói, nam nhân sẽ chỉ đem ảnh chụp người quan trọng nhất với mình để trong bóp.(ví)
Bất kể như thế nào, bây giờ cô là người quan trọng nhất đi.
Đường lão thiếu chút nữa giết anh, anh bây giờ cũng có thể cùng Đường lão ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
Nếu cô thực sự giết Lâm Tình, anh là không phải có thể tha thứ cô sao?
Anh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không động đậy.
Hạ Thần Hi bên cạnh tự tiếu phi tiếu nhìn anh, “Đường tổng đi chỗ nào sẽ rất nổi tiếng a.”
Đường Bạch Dạ câm miệng, lời như thế ít đàm luận sẽ tốt hơn, bằng không lại chọc tới Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi thấy bên cạnh cây dừa có hai cô, đang uống nước dừa, cách đó không xa có người đang bán, cô cũng hưng trí, đâm chọc Đường Bạch Dạ, “Tôi muốn uống.”
“Chờ một chút.” Đường Bạch Dạ rất tự động theo cặp da lấy ra một ít tiền lẻ đi mua nước dừa, Hạ Thần Hi cười, đem rượu đỏ buông xuống, đột nhiên nhìn thấy cặp da Đường Bạch Dạ mở ra.
ảnh chụp trong bóp da làm cô chú ý.
Hạ Thần Hi cầm lấy cặp da Đường Bạch Dạ, đó là ảnh chụp bọn họ.
Lả ảnh chụp gương mặt cô, bị anh chụp được, cô cười tươi như hoa, Đường Bạch Dạ hơi nhắm mắt lại, biểu tình say sưa, tia sáng vô cùng tốt, ánh mặt trời tà tà chiếu vào, đem bọn họ bao phủ.
Góc độ Đường Bạch Dạ chụp được vô cùng tốt, ảnh chụp thoạt nhìn, hạnh phúc cực kỳ.
Khi đó bọn họ còn chưa có cùng một chỗ, cũng đã là hạnh phúc như vậy.
Sau lưng là thác nước cùng đầm nước sâu, càng thể hiện bọn họ được tự do, giống một đôi thần tiên, không liên quan đến người ngoài.
Hạ Thần Hi mỉm cười xoa ảnh chụp, Đường Bạch Dạ lúc nào đem ảnh chụp rửa ra, lại là lúc nào để vào trong cặp da, cô thế nào cũng không biết, thoạt nhìn có một khoảng thời gian .
Cô mỉm cười, nhìn về phía phương hướng Đường Bạch Dạ, anh đang chờ mua dừa.
Tâm tình Hạ Thần Hi, như vừa nhìn thấy nụ cười của Hạ bảo bối bình thường, vui sướng cùng thỏa mãn.
Cô khép cặp da lại, tới chỗ cũ, cầm lấy di động Đường Bạch Dạ, mở khóa, tìm được ảnh chụp, gửi tới di động của cô lý, lúc này mới buông điện thoại di động của anh, Hạ Thần Hi nhìn ảnh chụp, thích cực kỳ.
Lúc đó nhìn ảnh chụp, không cảm thấy cái gì, bây giờ nhìn ảnh chụp, tâm tình bất đồng. ( không giống nhau)
Cảm giác cũng bất đồng .
Thật tốt.
Đường Bạch Dạ mua dừa trở về liền nhìn thấy bộ dáng cô lấy di động ngây ngô cười, không biết đang nhìn cái gì, Đường Bạch Dạ tò mò hỏi, “Em đang nhìn cái gì, cười thành như vậy?”
“Không có việc gì.” Hạ Thần Hi thu điện thoại, để sang bên cạnh, cầm lấy dừa, uống một ngụm, thanh ngọt trong veo, như tâm tình cô lúc này, cũng là trong veo như thế, mặt mày giãn ra.
Thời gian này phiền muộn, trở thành hư không.
Hạ Thần Hi cúi đầu uống nước dừa, trong lòng thở dài, tình yêu cuồng nhiệt giữa nam nữ thực sự rất kỳ quái, mặc kệ nhiều lý trí đều tốt, lo được lo mất như thế, thấy càng nặng, càng là lo lắng mất đi, chẳng sợ lý trí nói với mình, đây là không thể .
Cô cũng không cách nào khống chế.
Nhưng mà, chuyện rất nhỏ chuyện rất nhỏ, lại có thể khiến tâm tình của mình trở nên rộng rãi, trở nên trống trải, cái gì cũng sẽ không tính toán, không quan tâm, quên mất phiền não, chỉ nhớ rõ hài lòng lúc này.
Giống như tấm hình này.
Đường Bạch Dạ chưa bao giờ đề cập qua, cứ như vậy vô thanh vô tức đặt ở trong cái bóp da của anh.
Cô nghe nói, nam nhân sẽ chỉ đem ảnh chụp người quan trọng nhất với mình để trong bóp.(ví)
Bất kể như thế nào, bây giờ cô là người quan trọng nhất đi.
Đường lão thiếu chút nữa giết anh, anh bây giờ cũng có thể cùng Đường lão ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
Nếu cô thực sự giết Lâm Tình, anh là không phải có thể tha thứ cô sao?
/2640
|