Editor: May
Chỉ cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, cả người Điền Kỳ Kỳ đều mất sức lực, nếu không phải anh vẫn luôn đỡ cô, cô nghĩ cô nhất định sẽ ngã xuống đi. Biết cô cảm thấy muốn hít thở không thông, Lâm Dật mới lưu luyến mà buông cô ra, khóe miệng cong ra một chút độ cung thỏa mãn, làm Điền Kỳ Kỳ càng hổ thẹn không chỗ dung thân. Anh đây là có ý tứ gì? Điền Kỳ Kỳ nhịn không được suy nghĩ.
Cái loại mùi hương khí tươi mát này lại còn quấn quanh ở bên môi không đi, cái loại cảm giác căng chặt gần như trí mạng này cũng càng ngày càng cường liệt. Anh tự cho rằng mình là cao thủ tình trường, ở trước mặt bất kỳ người phụ nữ nào, anh đều có thể làm đến có độkhống chế, nhưng đối mặt người phụ nữ này, hai lần, hai lần đều gần như làm anh mất khống chế, người phụ nữ này mang cho mình chấn động, làm anh kinh ngạc không thôi.
Điền Kỳ Kỳ ngơ ngẩn nhìn anh, hung hăng nuốt nước miếng, ý đồ khiến chính mình nhanh chóng đi ra từ loại mờ mịt này. Đây nhất định là một giấc mộng, nhất định là một giấc mộng hoang đường, đã tỉnh thì tốt rồi. Điền Kỳ Kỳ an ủi chính mình như vậy. Nhưng sau khi im lặng ba giây, gương mặt kia vẫn chiếm đầy tầm nhìn của mình, mà giờ khắc này ánh mắt anh, làm cô ẩn ẩn thấy được một loại lạnh lẽo và nguy hiểm, liền giống như báo đen đang tới gần con mồi.
Bừng tỉnh khỏi mộng, giờ phút này, cô hoàn toàn thanh tỉnh. Mà cô cũng rốt cuộc chứng thực, anh thật sự hôn cô!
“Lâm tổng……” Điền Kỳ Kỳ vừa bắt đầu tránh thoát ôm ấp của anh, vừa ấp a ấp úng nói. Tựa hồ cô mới khôi phục ý thức từ trong một hồi say rượu. Đáy lòng lại là oán trách cùng tự trách vô tận, sao cô có thể tiếp nhận nụ hôn của anh, sao cô có thể dễ dàng bị anh mê hoặc như vậy?
Lâm Dật chậm rãi buông lỏng tay ra, chậm rãi để phần nhiệt tình kia nguội xuống. Anh nhàn nhạt liếc mắt đảo qua cô một cái, sau đó không lưu lại một câu, chỉ để lại một mình cô rời đi. Cách đó không xa, một đôi mắt sáng không cẩn thận lướt qua một màn này, nhàn nhạt dời đi……
Điền Kỳ Kỳ lấy danh nghĩa Điền Bảo Bảo muốn nghỉ ngơi trước để rời đi. Ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện ngoài dự đoán, làm cô có chút không tìm ra manh mối. Lâm Dật nói muốn tiễn cô, cô lại nhất định không chịu, kết quả là tài xế sơn trang Điền Lâm đưa cô trở về chung cư trong thành phố.
Cô nghĩ, cuộc sống thiếu cô một giấc ngủ an ổn, tất cả trải qua hôm nay chỉ là một giấc mộng mà thôi. Chỉ cần cô ngủ một giấc thật tốt, ngủ một giấc dậy đó là một hồi ánh mặt trời sáng lạn.
Nhưng mà cô lại chưa từng dự đoán được, chờ cô, là một hồi tai nạn lớn hơn nữa……
******************** Điền Kỳ Kỳ tiến vào văn phòng, liền phát hiện cảm xúc mọi người có chút không thích hợp, một đám mặt xám mày tro. Tự nghĩ nếu không phải đêm qua chơi đến quá thừa, hôm nay một đám mới là trạng thái uể oải không phấn chấn.
“Tất cả mọi người đều nhìn tôi như vậy làm cái gì? Trên mặt tôi có cái gì sao?” Thấy cô tới, hơn mười ánh mắt động tác nhất trí đều nhìn chằm chằm về phía cô, làm Điền Kỳ Kỳ có loại cảm giác trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Chỉ cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, cả người Điền Kỳ Kỳ đều mất sức lực, nếu không phải anh vẫn luôn đỡ cô, cô nghĩ cô nhất định sẽ ngã xuống đi. Biết cô cảm thấy muốn hít thở không thông, Lâm Dật mới lưu luyến mà buông cô ra, khóe miệng cong ra một chút độ cung thỏa mãn, làm Điền Kỳ Kỳ càng hổ thẹn không chỗ dung thân. Anh đây là có ý tứ gì? Điền Kỳ Kỳ nhịn không được suy nghĩ.
Cái loại mùi hương khí tươi mát này lại còn quấn quanh ở bên môi không đi, cái loại cảm giác căng chặt gần như trí mạng này cũng càng ngày càng cường liệt. Anh tự cho rằng mình là cao thủ tình trường, ở trước mặt bất kỳ người phụ nữ nào, anh đều có thể làm đến có độkhống chế, nhưng đối mặt người phụ nữ này, hai lần, hai lần đều gần như làm anh mất khống chế, người phụ nữ này mang cho mình chấn động, làm anh kinh ngạc không thôi.
Điền Kỳ Kỳ ngơ ngẩn nhìn anh, hung hăng nuốt nước miếng, ý đồ khiến chính mình nhanh chóng đi ra từ loại mờ mịt này. Đây nhất định là một giấc mộng, nhất định là một giấc mộng hoang đường, đã tỉnh thì tốt rồi. Điền Kỳ Kỳ an ủi chính mình như vậy. Nhưng sau khi im lặng ba giây, gương mặt kia vẫn chiếm đầy tầm nhìn của mình, mà giờ khắc này ánh mắt anh, làm cô ẩn ẩn thấy được một loại lạnh lẽo và nguy hiểm, liền giống như báo đen đang tới gần con mồi.
Bừng tỉnh khỏi mộng, giờ phút này, cô hoàn toàn thanh tỉnh. Mà cô cũng rốt cuộc chứng thực, anh thật sự hôn cô!
“Lâm tổng……” Điền Kỳ Kỳ vừa bắt đầu tránh thoát ôm ấp của anh, vừa ấp a ấp úng nói. Tựa hồ cô mới khôi phục ý thức từ trong một hồi say rượu. Đáy lòng lại là oán trách cùng tự trách vô tận, sao cô có thể tiếp nhận nụ hôn của anh, sao cô có thể dễ dàng bị anh mê hoặc như vậy?
Lâm Dật chậm rãi buông lỏng tay ra, chậm rãi để phần nhiệt tình kia nguội xuống. Anh nhàn nhạt liếc mắt đảo qua cô một cái, sau đó không lưu lại một câu, chỉ để lại một mình cô rời đi. Cách đó không xa, một đôi mắt sáng không cẩn thận lướt qua một màn này, nhàn nhạt dời đi……
Điền Kỳ Kỳ lấy danh nghĩa Điền Bảo Bảo muốn nghỉ ngơi trước để rời đi. Ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện ngoài dự đoán, làm cô có chút không tìm ra manh mối. Lâm Dật nói muốn tiễn cô, cô lại nhất định không chịu, kết quả là tài xế sơn trang Điền Lâm đưa cô trở về chung cư trong thành phố.
Cô nghĩ, cuộc sống thiếu cô một giấc ngủ an ổn, tất cả trải qua hôm nay chỉ là một giấc mộng mà thôi. Chỉ cần cô ngủ một giấc thật tốt, ngủ một giấc dậy đó là một hồi ánh mặt trời sáng lạn.
Nhưng mà cô lại chưa từng dự đoán được, chờ cô, là một hồi tai nạn lớn hơn nữa……
******************** Điền Kỳ Kỳ tiến vào văn phòng, liền phát hiện cảm xúc mọi người có chút không thích hợp, một đám mặt xám mày tro. Tự nghĩ nếu không phải đêm qua chơi đến quá thừa, hôm nay một đám mới là trạng thái uể oải không phấn chấn.
“Tất cả mọi người đều nhìn tôi như vậy làm cái gì? Trên mặt tôi có cái gì sao?” Thấy cô tới, hơn mười ánh mắt động tác nhất trí đều nhìn chằm chằm về phía cô, làm Điền Kỳ Kỳ có loại cảm giác trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
/160
|