Editor: May
Điền Kỳ Kỳ bị anh hỏi đến ngơ ngẩn nói không ra lời, vừa tức giận vừa buồn cười. “Anh nghĩ gì vậy!” Cô trừng anh một cái, chẳng lẽ anh còn muốn giúp mình sao? Nếu đến cuối cùng phát hiện người kia là chính anh, thật không biết anh sẽ là phản ứng như thế nào.
Ngược lại Điền Bảo Bảo ở một bên vẫn luôn chơi trò chơi bị vấn đề bọn họ thảo luận hấp dẫn qua. Chú Lâm muốn tìm daddy cho mình, này thật đúng là quá thú vị. “Chú Lâm, chú thật là quá đáng yêu.” Trong lúc chơi trò chơi Điền Bảo Bảo ngẩng đầu, tuy là nói một câu có lệ, cũng không biết bé là đang châm chọc hay là đang tán thưởng.
Lâm Dật giả vờ giận dữ căm tức liếc mắt nhìn bé từ kính chiếu hậu, thấy bé không hề nghịch ngợm gây sự, liền chuyển dời lực chú ý đến trên người Điền Kỳ Kỳ.
Chỉ là qua thật lâu sau, ai cũng không có mở miệng nữa. Khuôn mặt Lâm Dật trầm xuống nhẹ nhàng thở dài, sau đó như là làm quyết định trọng đại, gạt ra một cuộc điện thoại, “Thông báo các truyền thông, chuyện có liên quan cuộc họp báo hôm nay, không cho phép đưa tin đề tài ngoài lề nào. Bằng không bọn họ hẳn là biết hậu quả.”
“Chú Lâm, chú là sợ ngày mai trên báo chí sẽ có tai tiếng mami con sao? Buổi tối hôm nay có thật nhiều chú dì lén hỏi con, có phải con ruột của mami không? Aizz, người bắt chó đi cày -- xen vào việc người khác thật nhiều. Cho dù cháu không phải con ruột mami, cũng không có nửa xu tiền quan hệ với bọn họ đi.” Ngược lại Điền Bảo Bảo phản ứng lại trước tiên, sau đó dùng một loại ngữ khí “Hận sắt không thành thép” lẩm bẩm. Nhưng lực chú ý của bé lại tựa hồ vẫn ở tình hình chiến đấu kịch liệt trên màn hình ipad.
Phản ứng của Điền Kỳ Kỳ vẫn là trì độn hơn Điền Bảo Bảo vài giây, hóa ra trải chăn lúc trước của anh là bởi vì chuyện này. Tưởng tượng như vậy ngược lại có vẻ chính mình làm kiêu. Nhưng như vậy cũng tốt, anh làm quyết định cho chính mình. Lúc đó, xe vừa vặn lái vào tiểu khu cô ở, Điền Kỳ Kỳ ôn nhu nhắc nhở Điền Bảo Bảo nên xuống xe.
Dừng xe lại, Điền Kỳ Kỳ liền nắm Điền Bảo Bảo đi vào tòa nhà chung cư. Bóng dáng dưới bóng đêm hơi có vẻ đơn bạc, gió thổi động bóng cây, thân ảnh gầy ốm của cô tựa hồ cũng đang lay động, lại làm người sinh ra một loại ý niệm muốn bảo hộ cô. Quả thực khó có thể tưởng tượng, những năm đó, cô một mình một người ở dị quốc tha hương sinh tồn như thế nào, vừa học tập, vừa làm công, vừa chiếu cố đứa nhỏ. Đầu vai nhỏ hẹp kia của cô, chịu đựng bao nhiêu gánh nặng?
Điền Kỳ Kỳ bị anh hỏi đến ngơ ngẩn nói không ra lời, vừa tức giận vừa buồn cười. “Anh nghĩ gì vậy!” Cô trừng anh một cái, chẳng lẽ anh còn muốn giúp mình sao? Nếu đến cuối cùng phát hiện người kia là chính anh, thật không biết anh sẽ là phản ứng như thế nào.
Ngược lại Điền Bảo Bảo ở một bên vẫn luôn chơi trò chơi bị vấn đề bọn họ thảo luận hấp dẫn qua. Chú Lâm muốn tìm daddy cho mình, này thật đúng là quá thú vị. “Chú Lâm, chú thật là quá đáng yêu.” Trong lúc chơi trò chơi Điền Bảo Bảo ngẩng đầu, tuy là nói một câu có lệ, cũng không biết bé là đang châm chọc hay là đang tán thưởng.
Lâm Dật giả vờ giận dữ căm tức liếc mắt nhìn bé từ kính chiếu hậu, thấy bé không hề nghịch ngợm gây sự, liền chuyển dời lực chú ý đến trên người Điền Kỳ Kỳ.
Chỉ là qua thật lâu sau, ai cũng không có mở miệng nữa. Khuôn mặt Lâm Dật trầm xuống nhẹ nhàng thở dài, sau đó như là làm quyết định trọng đại, gạt ra một cuộc điện thoại, “Thông báo các truyền thông, chuyện có liên quan cuộc họp báo hôm nay, không cho phép đưa tin đề tài ngoài lề nào. Bằng không bọn họ hẳn là biết hậu quả.”
“Chú Lâm, chú là sợ ngày mai trên báo chí sẽ có tai tiếng mami con sao? Buổi tối hôm nay có thật nhiều chú dì lén hỏi con, có phải con ruột của mami không? Aizz, người bắt chó đi cày -- xen vào việc người khác thật nhiều. Cho dù cháu không phải con ruột mami, cũng không có nửa xu tiền quan hệ với bọn họ đi.” Ngược lại Điền Bảo Bảo phản ứng lại trước tiên, sau đó dùng một loại ngữ khí “Hận sắt không thành thép” lẩm bẩm. Nhưng lực chú ý của bé lại tựa hồ vẫn ở tình hình chiến đấu kịch liệt trên màn hình ipad.
Phản ứng của Điền Kỳ Kỳ vẫn là trì độn hơn Điền Bảo Bảo vài giây, hóa ra trải chăn lúc trước của anh là bởi vì chuyện này. Tưởng tượng như vậy ngược lại có vẻ chính mình làm kiêu. Nhưng như vậy cũng tốt, anh làm quyết định cho chính mình. Lúc đó, xe vừa vặn lái vào tiểu khu cô ở, Điền Kỳ Kỳ ôn nhu nhắc nhở Điền Bảo Bảo nên xuống xe.
Dừng xe lại, Điền Kỳ Kỳ liền nắm Điền Bảo Bảo đi vào tòa nhà chung cư. Bóng dáng dưới bóng đêm hơi có vẻ đơn bạc, gió thổi động bóng cây, thân ảnh gầy ốm của cô tựa hồ cũng đang lay động, lại làm người sinh ra một loại ý niệm muốn bảo hộ cô. Quả thực khó có thể tưởng tượng, những năm đó, cô một mình một người ở dị quốc tha hương sinh tồn như thế nào, vừa học tập, vừa làm công, vừa chiếu cố đứa nhỏ. Đầu vai nhỏ hẹp kia của cô, chịu đựng bao nhiêu gánh nặng?
/160
|