Editor: May
Da thịt màu lúa mạch có vẻ vô cùng gợi cảm, đường cong cơ bắp rõ ràng phác hoạ ra thân hình hoàn mỹ của anh, thân thể thon dài trần như nhộng, liền trắng trợn đứng ở trước mặt cô như vậy, từng giọt nước trong suốt long lanh rơi xuống từ ngọn tóc của anh, xẹt qua ngực anh, lại xẹt qua eo bụng hẹp chặt kia, vẫn luôn luân hãm đến bụng dưới……
Cả gương mặt tươi cười của Điền Kỳ Kỳ nhanh chóng đỏ lên, giống như mặt bị bôi phấn qua, vội vàng di chuyển tầm mắt đi, cứng đờ xoay người qua, “Anh -- sao anh không mặc quần áo?” Điền Kỳ Kỳ lắp bắp oán giận, lại hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
“Tôi mới vừa tắm rửa xong.” Tiếng nói Lâm Dật lại vẫn nhàn nhạt, không mang theo một chút cảm xúc, anh trả lời đến đúng lý hợp tình.
“Vậy vì sao anh không khóa cửa?” Điền Kỳ Kỳ biến đổi biện pháp tìm cớ giảo biện, ý đồ lấy chuyện này tới hòa hoãn xấu hổ của mình, nhưng mà đáng chết, bộ dáng mỹ nam tắm mị hoặc chúng sinh của anh lại giống dấu vết khắc vào trong đầu cô. Điền Kỳ Kỳ vừa tức lại bực, che lỗ tai lại liền chạy ra.
Lâm Dật không thể hiểu được nhìn phản ứng của cô, lại cúi đầu liếc mắt nhìn chính mình một cái, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng. Phản ứng vừa rồi của người phụ nữ kia có thể quá khoa trương rồi không. Ưu nhã lau khô thân mình và tóc, đâu vào đấy mặc vào quần áo của mình. Chờ đợi Điền Kỳ Kỳ lại tiến đến lần nữa.Thẳng đến chạy ra phòng anh, Điền Kỳ Kỳ vẫn cứ cảm thấy bên tai nóng lên, thân thể nhũn ra. Cô hít sâu một hơi, không tự giác hoạt động yết hầu một chút, bên tai rõ ràng vang lên tiếng mình nuốt nước miếng, da gà đều rơi xuống đầy đất.
Năm phút đồng hồ sau Lâm Dật nhìn vẻ mặt nghẹn khuất kia của Điền Kỳ Kỳ, phản ứng của người phụ nữ này thật đúng là không phải trì độn bình thường.
“Bọn họ…… Bọn họ đều về nước, chúng ta làm sao bây giờ?” Sắc mặt Điền Kỳ Kỳ âm trầm, một bộ dáng khóc không ra nước mắt. Không nghĩ tới chính mình ngủ một giấc, đám người Rebecca đều rời đi. Vừa rồi đi đến phòng, lại bị cho biết đã trả phòng.
“Tôi sửa vé máy bay thành buổi tối, nếu cô mệt nói, còn có thể lại nghỉ ngơi một chút.” Lâm Dật nhìn cô trên dưới một cái, con ngươi thâm trầm kia lộ ra một chút ánh sáng.
Điền Kỳ Kỳ biết anh là có ý tứ gì, cô cũng biết ngày hôm qua mắc mưa, sau lại bởi vì chiếu cố anh mệt nằm sấp xuống, giờ phút này bộ dáng của mình nhất định thực chật vật. Nhưng nếu không phải bởi vì anh, cô sẽ lưu lạc đến nước này sao? Đôi mắt xinh đẹp thủy linh linh hàm chứa dòng nước thu nhẹ nhàng, mang theo phẫn nộ lại vô lực lên án.
Da thịt màu lúa mạch có vẻ vô cùng gợi cảm, đường cong cơ bắp rõ ràng phác hoạ ra thân hình hoàn mỹ của anh, thân thể thon dài trần như nhộng, liền trắng trợn đứng ở trước mặt cô như vậy, từng giọt nước trong suốt long lanh rơi xuống từ ngọn tóc của anh, xẹt qua ngực anh, lại xẹt qua eo bụng hẹp chặt kia, vẫn luôn luân hãm đến bụng dưới……
Cả gương mặt tươi cười của Điền Kỳ Kỳ nhanh chóng đỏ lên, giống như mặt bị bôi phấn qua, vội vàng di chuyển tầm mắt đi, cứng đờ xoay người qua, “Anh -- sao anh không mặc quần áo?” Điền Kỳ Kỳ lắp bắp oán giận, lại hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
“Tôi mới vừa tắm rửa xong.” Tiếng nói Lâm Dật lại vẫn nhàn nhạt, không mang theo một chút cảm xúc, anh trả lời đến đúng lý hợp tình.
“Vậy vì sao anh không khóa cửa?” Điền Kỳ Kỳ biến đổi biện pháp tìm cớ giảo biện, ý đồ lấy chuyện này tới hòa hoãn xấu hổ của mình, nhưng mà đáng chết, bộ dáng mỹ nam tắm mị hoặc chúng sinh của anh lại giống dấu vết khắc vào trong đầu cô. Điền Kỳ Kỳ vừa tức lại bực, che lỗ tai lại liền chạy ra.
Lâm Dật không thể hiểu được nhìn phản ứng của cô, lại cúi đầu liếc mắt nhìn chính mình một cái, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng. Phản ứng vừa rồi của người phụ nữ kia có thể quá khoa trương rồi không. Ưu nhã lau khô thân mình và tóc, đâu vào đấy mặc vào quần áo của mình. Chờ đợi Điền Kỳ Kỳ lại tiến đến lần nữa.Thẳng đến chạy ra phòng anh, Điền Kỳ Kỳ vẫn cứ cảm thấy bên tai nóng lên, thân thể nhũn ra. Cô hít sâu một hơi, không tự giác hoạt động yết hầu một chút, bên tai rõ ràng vang lên tiếng mình nuốt nước miếng, da gà đều rơi xuống đầy đất.
Năm phút đồng hồ sau Lâm Dật nhìn vẻ mặt nghẹn khuất kia của Điền Kỳ Kỳ, phản ứng của người phụ nữ này thật đúng là không phải trì độn bình thường.
“Bọn họ…… Bọn họ đều về nước, chúng ta làm sao bây giờ?” Sắc mặt Điền Kỳ Kỳ âm trầm, một bộ dáng khóc không ra nước mắt. Không nghĩ tới chính mình ngủ một giấc, đám người Rebecca đều rời đi. Vừa rồi đi đến phòng, lại bị cho biết đã trả phòng.
“Tôi sửa vé máy bay thành buổi tối, nếu cô mệt nói, còn có thể lại nghỉ ngơi một chút.” Lâm Dật nhìn cô trên dưới một cái, con ngươi thâm trầm kia lộ ra một chút ánh sáng.
Điền Kỳ Kỳ biết anh là có ý tứ gì, cô cũng biết ngày hôm qua mắc mưa, sau lại bởi vì chiếu cố anh mệt nằm sấp xuống, giờ phút này bộ dáng của mình nhất định thực chật vật. Nhưng nếu không phải bởi vì anh, cô sẽ lưu lạc đến nước này sao? Đôi mắt xinh đẹp thủy linh linh hàm chứa dòng nước thu nhẹ nhàng, mang theo phẫn nộ lại vô lực lên án.
/160
|