Chương 75.2: Đòn sát thủ.
Lục phu nhân hơi mất kiên nhẫn: "Cái này là ý kiến do Thế Quân nói ra, cháu không muốn thì đi tìm nó nói chuyện đi, bà Vương hẹn dì đi đánh mạt chược, dì đi trước."
"Dì, dì..." Trình Nhã Như vội vàng đuổi theo, Lục phu nhân lại vừa lấy áo khoác vừa dặn dò người hầu: "Còn không nhanh đỡ lấy Trình tiểu thư, nếu bị động thai thì phải làm sao bây giờ."
"Vâng, phu nhân." Mấy người hầu dày dạn kinh nghiệm cùng nhau tiến lên, trái phải ngăn cản Trình Nhã Như, cô ta bị mọi người khuyên trở về, đành phải trơ mắt nhìn Lục phu nhân ngồi lên xe rời đi.
Khó khăn lắm mới đợi được đến buổi chiều Lục Thế Quân tan làm quay trở về, Trình Nhã Như lập tức nhắc lại những lời Lục phu nhân đã nói cho anh ta nghe: "... Thế Quân, sao có thể như vậy? Tây Viên vắng vẻ như vậy, chẳng may em xảy ra chuyện gì thì làm sao cho phải? Anh cũng biết bác sĩ đã dặn dò rất nhiều lần, cái thai của em có chút không ổn định phải rất cẩn thận, anh đi khuyên dì có được không? Hoặc là, hoặc là chúng ta chuyển về căn hộ ở Cẩm Hồ đi!"
"Đây là ý của anh, anh cũng chỉ muốn tốt cho, em và mẹ sống chung không tốt, đối với em và đứa bé đều có ảnh hưởng, đoạn thời gian này anh bề bộn nhiều việc, cũng không rảnh để chăm sóc em, trước hết em cứ dọn về bên đó tĩnh dưỡng đã."
Lục Thế Quân nói xong, nới lỏng cà vạt, tiện tay ném lên sô pha liền chuẩn bị đi lên lầu.
Trong lòng Trình Nhã Như rối tung, nước mắt lập tức rơi xuống, cô ta giữ chặt tay Lục Thế Quân nằm ở trong ngực anh ta cầu khẩn: "Thế Quân... Em biết anh giận em, em biết lỗi lầm của em không nhỏ, nhưng nể mặt Tâm Di và đứa nhỏ này, chúng ta hãy hòa thuận lại được không? Nhiều năm tình cảm như vậy, chúng ta cùng nhau trải qua nhiều khó khăn như vậy, anh đừng lạnh nhạt với em, được không Thế Quân?"
Cô ta thảm thiết thổ lộ hết, đôi mắt rưng rưng điềm đạm đáng yêu của cô ta xác thực rung động lòng người, trong lòng Lục Thế Quân hơi xao động, tuy đã mang thai ba tháng, nhưng cô ta lại còn gầy gò hơn cả lúc mới về nước, trái tim của anh ta nhịn không được cũng có chút thương yêu.
Đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, Lục Thế Quân lôi kéo cô ta ngồi xuống: "Em đừng suy nghĩ bậy bạ, anh cũng là quan tâm đến em và con nên mới đưa em đi để em tĩnh dưỡng cho tốt, cũng không phải là muốn lạnh nhạt với em, chờ đến lúc em sinh con, mẹ anh yêu mến em, mối quan hệ giữa hai người không bế tắc nữa, anh sẽ đón em về, hử?"
Lời nói của anh ta càng ôn nhu dễ nghe thì trong lòng Trình Nhã Như càng lạnh hơn, cô ta luôn cảm thấy bất an, giống như giờ phút này anh ta càng dịu dàng thì tương lai sẽ càng nhẫn tâm, cô ta gấp gáp túm lấy ống tay áo của Lục Thế Quân không chịu bỏ ra, nước mắt im lặng chảy xuống, giống như cánh hoa bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, cô ta biết làm như thế nào để biểu lộ ra sự quyến rũ động lòng người, cô ta biết như thế nào để lay động trái tim một người, nước mắt là đòn sát thủ của cô ta, trước kia chỉ cần cô ta rơi nước mắt thì Lục Thế Quân sẽ ngoan ngoãn phục tùng.
"Thế Quân... Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, em không muốn dọn ra ngoài, em muốn ở cùng một chỗ với anh, một mình em nuôi nấng Tâm Di nhiều năm như vậy, nếu không phải trong lòng vẫn nhớ anh, sao em có thể tiếp tục chống đỡ? Thế Quân..." Trình Nhã Như khẽ ngẩng đầu lên, run rẩy hôn lên môi anh ta: "Cầu xin anh..."
/773
|