Chạy qua cửa khách sạn, Mật Đường mới dừng lại bước chân chạy như bay của mình. Cô vỗ vỗ lồng ngực của mình, hít một hơi thật sâu. Trong ngực sao khó chịu oi bức thế này? Chẳng lẽ trời sắp đổ mưa ư? Cô ngẩng đầu nhìn trời, có dấu hiệu sắp mưa không nhỉ? Bầu trời bao la sáng trong veo, chỉ có vài đám mây nhỏ như sợi chỉ. Cứ cho là Mật đường không biết về thời tiết, nhưng cô cũng biết bầu trời như thế chắc chắn sẽ không mưa! Trong lòng Đậu Mật Đường dâng lên một cổ chua xót. Cô rất rõ sự ghen tuông của mình từ đâu mà có! “Đậu Mật Đường, ở bên trong, người ta đã cử hành nghi thức đính hôn. Mày ghen gì hả? Mày ăn loại dấm gì? Mày có tư cách gì để ghen đây? Anh ta để lại cho mày một tờ giấy, là giấy chứng nhận kết hôn à? Chiếc nhẫn đầu rồng đó là nhẫn kim cương sao?” Người đàn ông đó chưa bao giờ thuộc về cô. Giữa bọn họ chẳng qua là một cuộc trao đổi giữa thân thể và tiền mà thôi. Cô sinh hai đứa bé của anh ta thì sao, nuôi hai bé lớn lên thì sao? Đó là lựa chọn của cô. Dù sao, anh ta không phải ép cô! Điều chua xót nhất trên đời không phải là sự ghen tuông, mà là không có tư cách để ghen. Biết rõ cha của hai đứa trẻ sẽ thuộc về người đàn bà khác, mà cô chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, trơ mắt nhìn khung cảnh ấy. Ngay lúc Đậu Mật Đường lặng im khóc thì một ngườ phụ nữ vẻ mặt rất mệt mỏi, dắt tay một bé trai khoảng ba tuổi, đi tới. “Cô gái, Cô không phải muốn tôi diễn kịch ư? Tôi mang theo con mình tới đây rồi.” Người phụ nữ ấy dừng lại bên cạnh Đậu Mật Đường. Người này là người Mật Đường gặp hồi sáng. ************************ Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, một gười phụ nữ mang theo đứa con bị ốm mà ăn xin. Người qua đường chỉ vây quanh quan sát người phụ nữ này, nhưng không có một người bố thí cho cô. Cũng không thể trách người khác thiếu tình cảm đồng loại,trách là nên trách kẻ lừa gạt quá nhiều. Người thiện lương bị mấy lần cũng không dám làm việc lương thiện nữa! Mật đường thật sự đáng thương cho đứa bé ấy, nên lấy 30 nguyên tiền còn lại trong túi xách, tất cả đều cho hai mẹ con này.”Chị à, chị mua chút nhi đồ ăn cho hai mẹ con đi! Chị xem, đứa bé bị cảm nắng rồi!” Mật Đường xoay người rời đi thì bị người phụ nữ này gọi lại! “Cô gái lương thiện à, chờ một chút.” Chị đưa tay kéo Mật Đường lại, hỏi thăm tên của cô.”Cô gái, Cho tôi biết tên được không. ân đức này tôi sẽ ghi trong lòng mãi! Nhận được ân huệ này, tôi không lời nào cám ơn hết được, về sau, tôi sẽ báo đáp cô!” “Chị à, em cho chị số tiền này không phải vì muốn chị trả ơn. Vì vậy, chị đừng để bụng.” Mật Đường cũng từng xin tiền trên đường phố, cô cũng biết ý nghĩ trong lòng của chị ấy. “Làm ơn không cần báo đáp, cô thật lương thiện. Với chị mà nói thì việc này phải báp đáp mới được. Em à, nói cho chị biết tên và địa chỉ của em đi” gương mặt chị rất thành khẩn. Đậu Mật Đường chớp mắt một cái, nghĩ ra một trò đùa dai khiến Tiêu Tử Phượng phải khó chịu. “Chị muốn báo đáp em, thì bây giờ có thể. Cha của hai đứa trử nhà em, là kẻ vô lại. Anh ta từ bỏ mẹ con em, rồi đính hôn vói một cô gái khác. Em và con đã khóc không ra nước mắt rồi. Chị muốn giúp em, thì mang theo con của chị, giúp em diễn kịch một chút, em cũng biết rõ, xã hội bây giờ, đã không có Bao công thay chúng ta để giải oan, giải khúc mắc nữa rồi. Chỉ cần có thể khiến tên đàn ông phụ tình bạc nghĩa ấy mất mặt xấu hổ, cũng coi như giúp mẹ con em xả giận rồi !” Người phụ nữ ấy gật đầu liên tục, đồng ý giúp ý nghĩ ác ý của Mật Đường.
/144
|