“Không có thời gian? A, vậy cũng được!” Tiêu Tử Phượng chợt nhớ tới chuyện về bản thiết kế đồ, nên tùy tiện hỏi.”anh Long, thiết kế của cô nhân viên kia thế nào? Phù hợp với yêu cầu của anh không?” Không cần hỏi thì cũng biết chẳng ra hình dáng gì! Với ánh mắt kén chọn của anh Long thì sao lại coi trọng ả tốt nghiệp trường bình thường kia được? Chắc chắn sẽ không! “Thiết kế của cô ấy rất phù hợp với yêu cầu của anh. Thậm chí, vượt qua yêu cầu của anh nữa. Bộ dạng thiết kế đồ này làm anh rất hài lòng. Tử Phượng, cám ơn em.” Nhắc tới thiết kế của Đậu Mật Đường, khóe miệng Đường Long lơ đãng nở nụ cười. “A?” Tiêu Tử Phượng có chút ngoài ý muốn. dù thế nào cô cũng không nghĩ ra, con nhóc kia lại có bản lãnh lớn như vậy. Bao nhiêu kiến trúc sư nổi tiếng cũng bị Đường Long chê bai. tác phẩm của con nhóc này lại khiến Đường Long cực kỳ hài lòng. Thật là, không dám tin.”Anh Long, anh cám ơn em cái gì?” vấn đề Tiêu Tử Phượng hỏi khiến Đường Long nín thin. Anh cảm ơn cô, bởi vì có cô thì anh mới gặp được cô ấy. Nhưng…anh có thể nói như vậy sao? “Tử phượng, anh cám ơn em, là bởi vì em đề cử cho anh một kiến trúc sưu giỏi!” Đường Long nói như vậy, lời nói cũng không ngoa. Cô bé kia xác thức là một kiến trúc sư giỏi. Nếu Tiêu Tử Phượng không giới thiệu, thì anh sẽ không có tấm thiết kế hòan hảo này! “À… do em chọn lựa kĩ mà thôi.” Tiêu Tử Phượng cười ha hả, trong lòng lại chẳng có cảm giác gì. Vốn là muốn để Đường Long sửa trị con nhóc kia . Không nghĩ tới, cư nhiên để ả bộc lộ tài năng. “Tử Phượng à, tính cách em hơi nóng nảy, nhưng em biết trọng dụng nhân tài. Nếu như không phải hợp tác, anh muốn đem cô ta đến Đường thị làm việc rồi.” Đường Long nhớ tới thái độ mà Tiêu Tử Phượng đối với cấp dưới, cảm thấy đau đầu.”Đối tốt với nhân viên của em đi, bằng không, bọn người mà đi mất thì em nhất định sẽ hối hận.” “Anh Long, em biết mà.” Tiêu Tử Phượng không muốn nói chuyện về con nhóc kia nữa, vội vàng thay đổi đề tài.”Buổi tối, chúng ta cùng nhau ăn cơm chứ! Ăn cơm tối, đi khiêu vũ, như thế nào?” “Bây giờ anh rất nhiều việc để làm, tối nay anh cũng bận mất” Đường Long không chút nghĩ ngợi, liền từ chối lời mời của Tiêu Tử Phượng. Có tấm thiết kế đồ này, rất nhiều chuyện cần anh xử lý đấy. Dù cho anh có đi hay không đều phải hoàn thành danh sách của bản thiết kế này, phải lập tức khởi công. Có thể cùng cô bé ấy chung tay tạo ra một kỳ tích, đó là chuyện mà anh cực kì mong đợi! “Vậy cũng tốt!” giọng nói Tiêu Tử Phượng tràn đầy thất vọng.”anh Long, khi nào rãnh thì nhớ gọi điện thoại cho em. Bởi vì, giờ phút nào em cũng nhớ anh.” “Ừ.” Đường Long cúp điện thoại của Tiêu Tử Phượng xong, trong lòng không nhịn được mà buồn bã. Cô gái kia, rốt cuộc bị bệnh có nghiêm trọng không. Cảm? Nóng sốt? Có viêm phổi hay không? Cô ngã bệnh, ai chăm sóc cô? Có người nhà bên cạnh cô không? Nghĩ tới vấn đề này, trong lòng anh bỗng hốt hoảng. Thật muốn đến bên cạnh cô ấy, xem cô ấy như thế nào? Nhưng anh không biết, cô ở đâu? Cùng với ai? Cho dù lòng anh nóng như lửa đốt, cũng không thể làm gì. Anh chợt nghĩ đến một người, một tia hi vọng thoáng qua trong mắt. “A Trung, tôi là Đường Long. giúp tôi hỏi thăm một chuyện. Lập tức. . . . . .” A Trung là người làm việc cho Đường Long.
/144
|