Một bạt tai, khiến Đường Long tỉnh lại. Rồi anh cũng tự bạt tai mình mấy cái liên tục, trong lòng thầm mắng một tiếng: “Đáng chết.” Anh làm cái gì vậy? Tại sao lại thô lỗ thế này? Cho dù anh yêu cô gái này, cũng không thể sử dụng hình ảnh xấu xuất hiện trước mặt cô! Có lẽ, anh đã quên hết tất cả rồi. cho nên anh mới điên cuồng như vậy, đại khái là rượu và hương hoa lài kia! Hôn người cô, ngửi thấy hương hoa lài, anh lại mất khống không lí do. Đường Long xuống xe, đi về phía đón gió mà Đậu Mật Đường đang đứng. Bờ sông gió thật to, váy áo cô tung bay phất phới. Bóng lưng của cô giống như một pho tượng xinh đẹp, sáng bóng trong suốt khiến người ta không thể xâm phạm. “Mật đường, thật xin lỗi.” Anh cách cô khoảng một mét thì đứng lại. Bởi vì sợ mình mất khống chế, sợ lần nữa khiến cô hổ thẹn, anh chỉ có thể giữ khoảng cách với cô. nước mắt Đậu Mật Đường rơi xuống. Thật xin lỗi? Tại sao lại nói xin lỗi? Là vì say rượu nên nói xin lỗi? Hay là bởi vì hối hận hành động vừa rồi? Mật đường im lặng, khiến Đường Long một hồi lúng túng. Anh thật sự không hiểu, người con gái này đang suy nghĩ gì? Mới vừa rồi cô nhiệt tình như lửa, chỉ chớp mắt đã lạnh lùng? Mọi người đều nói, lòng của đàn bà như kim dưới đáy biển. Anh thật không biết rốt cuộc cô nghĩ gì về sự kiện bốn năm trước! Chỉ là giao dịch? Hay là. . . . . . “Mật đường, anh chưa từng quên được qua buổi tối bốn năm trước. Bốn năm nay, lúc nào anh cũng nghĩ đến em. Anh tìm khắp cái thành phố này, cũng không tìm được chỗ ở của em. anh cho là, duyên phận giữa chúng ta đã hết. Không nghĩ tới, chúng ta còn có thể gặp mặt lần nữa. Bởi vì anh quá nhớ, cho nên mất khống chế. Là anh không tốt, anh không nên mạo phạm em. Thật xin lỗi, Mật Đường. Bảo bối, thật xin lỗi!” Đường Long nói những nổi nhớ ấp ử 4 năm, cũng giải thích cho hành động thô lỗ của mình. ánh mắt của Đậu Mật Đường, giống như biển rộng bao la, không ngừng trào nước mắt ra. Anh chưa bao giờ quên buổi tối bốn năm trước? Anh không có quên, sao cô quên được? Niềm vui mỗi ngày của cô, chính là nhớ lại buổi tối tuyệt vời ấy. Cây trụ giữ vững tinh thần cô, chính là hai tinh linh được sinh ra từ đêm hôm đó. Anh tìm cô bốn năm? Tìm khắp cả thành thị? Cô cảm thấy không phải là anh ngày nào cũng mong cô xuất hiện? Đợi đến khi cô xuất hiện rồi, lại trong bữa tiệc đính hôn của anh? Anh không biết, trong lòng cô có bao nhiêu đau khổ đâu? Anh cũng sẽ không biết, lúc con cô muốn có một người cha, cô có bao nhiêu thương tâm tuyệt vọng lúng túng bi thương? Bởi vì quá nhớ cô, mới mất khống chế? Khi anh và Tiêu Tử Phượng ở chung một chỗ, chẳng lẽ cũng nhớ cô sao? Bọn họ tình tình cảm cảm như keo như sơn, anh có nghĩ đến trên thế giới này còn có người như cô không? Mật Đường? Bảo bối? Tại sao muốn gọi cô như vậy? Cô thật sự là bảo bối của anh ư? Cô chỉ là hàng giao dịch mà thôi, cô chỉ là công cụ tình dục khi anh mất khống chế mà thôi. Một khi đã như vậy, anh vẫn là vị hôn phu của Tiêu Tử Phượng, cô vẫn là nhân viên của Tiêu Tử Phượng mà thôi. Cô không cần đem mình lâm vào hoàn cảnh lúng túng như thế, cô không cần làm người tình bí mật anh! “Đường tiên sinh, anh nhận lầm người phải không?” Đậu Mật Đường xoay người lại, nét mặt tươi cười như hoa.”Sao lời anh nói tôi nghe không hiểu? Cái gì mà buổi tối bốn năm trước? Cái gì mà tìm khắp cái thành phố này? Cái gì mà duyên phận? Cái gì mà gặp nhau lần nữa? Ha ha, sao tôi không biết những chuyện này?”
/144
|