Tiêu Thính Quân một hồi kích động, không khỏi có chút thất thố. Ông cầm tay Đậu Ngọc Nga, không kìm hãm được nói: "Ngọc Nga, cám ơn em. Đã nhiều năm như vậy, em còn tha thứ cho anh.""Thính Quân, anh đàng hoàng một chút. Nơi này là Đường Uyển, không phải là nhà của anh." Trên khuôn mặt già nua của Đậu Ngọc Nga bay lên một chút mây hồng. Bà rút tay của mình về, nhìn chung quanh."Thật xin lỗi, là anh quá kích động! Ngọc Nga, mấy ngày nay, anh sẽ làm xong hộ chiếu. Mật Đường kết hôn xong, chúng ta sẽ ra nước ngoài. Mấy ngày nay, em gắng thuyết phục con bé! Kết hôn xong bảo nó mang theo con cùng Đường Long ra khỏi nước hưởng tuần trăng mật. Nếu không nữa thì, cho hai đứa bé theo chúng ta." Tiêu Thính Quân nhìn khuôn mặt xấu hổ của Đậu Ngọc Nga, giống như nhìn thấy cô gái ngượng ngùng năm đó. Trong lòng ông âm thầm thề, không thể phụ bà lần nữa."Ừ, để em thử một lần!""Ngọc Nga, thời gian không còn sớm, anh đi trước." Tiêu Thính Quân đứng lên muốn đi, Đậu Ngọc Nga vội vàng đuổi đi theo."Thính Quân, anh quên đồ này."Tiêu Thính Quân phất tay một cái, vừa nói vừa rời đi."Ngọc Nga, em cũng biết, anh không có thói quen giữ tiền. Những thứ tiền này, em cứ cất đi! Chờ đến khi em không còn sức để giữ thì giao cho Mật Đường."Đậu Ngọc Nga nhìn bóng lưng Tiêu Thính Quân, không nhịn được thở dài. Bà lắc đầu một cái, xoay người đi vào nhà. Đem tài sản Tiêu Thính Quân để lại, tìm nơi thích hợp mà cất. Rồi sau đó, đi về phía phòng của Mật Đường. cửa phòng con gái không đóng, Đậu Ngọc Nga thấy rõ ràng cảnh con gái đang ôm hôn nhiệt liệt con rể. Bà đỏ mặt, vội vàng lui ra ngoài. Không cẩn thận, đụng phải thùng rác ở hành lang. Thùng rác đổ trên mặt đất, phát ra thanh âm thanh thúy.Mật Đường nghe được tiếng vang, vội vàng đẩy Đường Long. Mặt của cô hồng đến nổi giống như hoa lựu! Người đàn ông này, cũng thật là. Ban ngày thân thiết cùng cô, lại quên đóng cửa. Hết lần này tới lần khác bị mẹ nhìn thấy, thật là lúng túng và mất mặt mà! "anh kìa, anh xem đi......" Mật Đường dùng ngón tay búng trán Đường Long một cái, đầy ngượng ngùng và tức giận!"Mật Đường, cái này thì có gì mà xấu hổ. Mẹ là người từng trải, cái gì mà không hiểu chứ!" Đường Long cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng ngoài miệng cũng không nguyện ý thừa nhận mà thôi."Mật Đường, em mau xem mẹ tới tìm em có phải là có chuyện gì hay không?""Anh chờ đấy, lát nữa trở lại tính sổ với anh." Đậu Mật Đường cố làm bộ dạng vạm vỡ, dứ dứ quả đấm trước mặt Đường Long. Rồi sau đó, đi ra ngoài tìm mẹ cô.Đậu Ngọc Nga tựa vào cây cột ở ban công. Sao bà lại gấp gáp như vậy? Tại sao lại tìm Mật Đường để nói chuyện vào lúc đó? Mình lúng túng, khiến hai đứa bé cũng ngượng ngùng theo. Thiệt là, mình đã già rồi, gặp phải chuyện, ngược lại không nén được tức giận!"Mẹ, mẹ tìm con có chuyện sao?" Giọng nói Mật Đường vang lên bên tai bà. Bà quay đầu lại ngắm nhìn khuôn mặt rực rỡ của con gái, trong lòng một hồi áy náy."Mật Đường, mẹ muốn nói cho con một chuyện. Hy vọng con nghe xong đừng giận mẹ!" Đậu Ngọc Nga ổn định tâm thần của mình."Mẹ, làm sao mẹ nói vậy! Vô luận mẹ làm chuyện gì, con đều không giận mẹ." Mật Đường ôm lấy Đậu Ngọc Nga."Mật Đường, ông ấy chuẩn bị ra nước ngoài. Mà mẹ, muốn cùng đi." Đậu Ngọc Nga lấy hết dũng khí, nói ra."Mật Đường, con không giận mẹ chứ?""Mẹ, mẹ muốn đi với ông ta ? Mẹ, mẹ có phải điên rồi hay không? Ông ta có vợ có con, mẹ dùng thân phận gì mà cùng đi? Chẳng lẽ, mẹ muốn làm nhân tình bí mật?" Mật Đường vừa nghe nói mẹ muốn đi cùng Tiêu Thính Quân, không nhịn được mà kích động.Thật ra thì, Mật Đường có thể hiểu lòng của mẹ. Suy nghĩ về chuyện cô bị bắt cóc, suy nghĩ về tình cảm của cô cùng Đường Long, cô có thể hiểu lòng của mẹ! Mẹ độc thân cả đời, vẫn cố thủ nuôi cô và vẫn yêu người đàn ông kia. Một nửa là vì Đậu Mật Đường cô, một nửa vì tình cảm mà mẹ không thể quên được!Mật Đường kích động như thế, là vì cô không muốn rời mẹ của mình! Có lẽ, cô cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau đã quen. Trong tiềm thức, không bỏ mẹ được mà thôi! Có lẽ, cô không thể tha thứ dễ dàng cho người đàn ông kia."Mật Đường, xin con tin mẹ, cũng xin con tin ông ấy. Ông ấy sẽ không để mẹ làm nhân tình bí mật, tuyệt đối sẽ không!" Đậu Ngọc Nga vừa nhìn Mật Đường phản đối như vậy, trong lòng thậm chí có chút không nhịn được."Bảo bối, Nếu con không muốn. Mẹ, ở lại là được!"Đậu Mật Đường vừa nhìn ánh mắt của mẹ cô đơn, trong lòng kinh hãi."Mẹ, nếu mẹ tin ông ấy. Vậy thì mẹ cùng đi với ông ấy đi! Con là con gái của mẹ, con không thể để mẹ hi sinh cả đời vì con. Mẹ, con ủng hộ mẹ, con ủng hộ mẹ đi tìm hạnh phúc riêng mình." Mẹ đi tìm hạnh phúc, đó là một chuyện tốt. Cô không có lý do gì để ngăn cản mẹ! Nếu như mình thật sự xứng đáng là con, nên ủng hộ và khích lệ mẹ tìm hạnh phúc!"Mật Đường, thật sự con muốn như vậy ư?" Đậu Ngọc Nga có chút ngoài ý muốn, có chút không dám tin. thái độ Mật Đường, sao thay đổi 180° thế?"Ừ, " Mật Đường gật đầu một cái, nói với Đậu Ngọc Nga."Mẹ à, sao con có thể ích kỷ thế được? Dù con không muốn rời xa mẹ, nhưng không thể để mẹ hy sinh cả đời vì con! Mẹ, con hy vọng mẹ hạnh phúc, hy vọng mẹ vui vẻ. Nếu như ông ấy có thể mang vui vẻ và hạnh phúc ẹ. Có lẽ, con sẽ bớt hận bớt ghét ông ấy.""Mật Đường, con đã khôn lớn rồi." Đậu Ngọc Nga ôm con gái, từ ái nói."Bảo bối, mẹ cũng rất khó khăn, mẹ muốn ở lại bên cạnh con cùng hai đứa trẻ, nhưng không nỡ rời xa ông ấy. Mẹ muốn đi cùng ông ấy, nhưng lại không bỏ được ba mẹ con con. Nếu như có một ngày, chúng ta có thể chung một mái nhà, mẹ chết cũng nhắm mắt."Mật Đường cúi đầu, không nói nữa.Cô biết lòng của mẹ. Mẹ hi vọng cô có thể tha thứ Tiêu Thính Quân, hạnh phúc sóng cùng một chỗ. Nói thật, cô cũng khát vọng như vậy. Muốn cô nhận Tiêu Thính Quân làm cha, không thể một sớm một chiều được.Có lẽ, thời gian có thể chữa lạnh vết thương trong lòng cô. Có lẽ, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả!"Mẹ, mẹ cho con thời gian! Bây giờ, con thật sự không làm được!" nước mắt Mật Đường rơi xuống. Rơi vào bả vai Đậu Ngọc Nga, thấm ướt áo của bà.
/173
|