Giữa trưa ngày thứ hai, điện thoại Đường Long, lại vang lên lần nữa. Giọng nói lạnh lùng của A Khôn vang lên."Đường Long, tao bảo mày chuẩn bị tiền, chuẩn bị thế nào rồi?""Tất cả số tiền ông cần đã chuẩn bị xong. Chỉ cần tôi gặp được con, sẽ đem tiền cho ông!" Đường Long nhìn hai vali da, quả quyết đáp."Chuẩn bị đủ? Ha ha, quá tốt." A Khôn một cười ha ha hồi, rồi sau đó nói."Đường Long, đưa số vợ mày cho tao."Người đàn ông này muốn số điện thoại của Mật Đường làm gì? trong lòng Đường Long dâng lên một chút nghi ngờ!"Tại sao muốn số vợ tôi? Vợ tôi ở đây, ông có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi đi! Tôi nhất định sẽ nói cho cô ấy biết!" Đường Long quay đầu lại nhìn Mật Đường bên cạnh, trả lời. Anh không biết đối phương muốn làm gì. Dĩ nhiên không muốn đem số của Mật Đường cho bọn lưu manh này biết."Đường Long, tao muốn số điện thoại của vợ mày, không có ý khác. Chẳng qua là để dễ dàng thông báo cho ả biết địa điểm giao người."Địa điểm giao người? Chẳng lẽ, bọn họ muốn Mật Đường đi đón hai đứa bé?"Này, tại sao muốn vợ tôi đi đón con? Khi tôi giao tiền sẽ tiếp hai đứa bé về không được sao?" Đường Long cảm thấy đối phương nhất định đang giở trò."Đường Long, mày nghĩ chúng tao ngu như vậy à? Ngộ nhỡ mày báo cảnh sát, chúng tao không phải là tự chui đầu vào rọ sao? Giao hai đứa con nít là một chỗ khác. Giao tiền, là một chỗ khác. Nhận con xong, không phải là vợ mày phải đi được. Chờ chúng tao kiểm tra số tiền mày đưa đã! Đừng giở trò gì. Nếu không, cẩn thận con của mày đấy!" Giọng nói A Khôn lạnh lùng.Trong lòng Đường Long mắng một tiếng, nhưng lại không thể làm gì !"Tôi làm sao biết, ông nhận được tiền xong có thả con tôi không chứ?""Yên tâm đi, tao sẽ để vợ mày nói chuyện với mày. Mày mà làm trái với quy tắc, dẫn người hoặc báo cảnh sát, hai đứa con của mày sẽ biến mất mãi mãi.""Tôi không có quyền lợi để ra điều kiện nào sao?""Không có!" thái độ của A Khôn vô cùng cường ngạnh, một chút cũng không cho người khác thương lượng đường sống.Mật Đường đoạt lấy điện thoại của Đường Long, nói."Tôi sẽ đi dón hai con! Tôi tuyệt đối sẽ không vi phạm quy tắc của ông! Chỉ cần ông bảo đảm an toàn cho con của tôi, tôi sẽ nghe theo ông! Số điện thoại của tôi là: XXXXXXXXXXX""Được rồi, mày bắt đầu xuất phát đi! Ra khỏi Đường Uyển, đi phía trái. Đi tới cột đèn xanh đèn đỏ thì tao sẽ chỉ con đường tiếp theo ày. Nói cho chồng mày biết, là nó phải đi về phía phải. Khi đến đèn xanh đèn đỏ đầu đường, chờ điện thoại của tao. Tốt nhất là chúng mày đừng này trò, nếu không, cẩn thận con của chúng mày!" A Khôn cúp điện thoại, giọng nói lạnh lẻo cũng theo đó mà biến mất!"A Long, chúng ta lên đường đi! em đi đón con, anh đưa tiền." Mật Đường xoay người muốn đi, lại dặn dò: "A Long, nghe lời của em. Đừng dẫn người, cũng Đừng báo cảnh sát. Anh nhớ, em không muốn sống cuộc sống giàu sang, em chỉ cần một nhà chúng ta đoàn viên, sống cuộc sống bình thản yên lành nhất.""Mật Đường, thật sự anh không yên lòng để em đi một mình! Bọn cướp thường nói không giữ lời, anh sợ bọn họ nói không giữ lời!" Nếu như bọn cướp được tiền xong, lại hại mẹ con Mật Đường. Anh nên làm cái gì bây giờ? Bỏ mặc cha, đi cùng mẹ con cô? Hay là chăm sóc cha mà lòng đau quặn thấu?"A Long, em bất kể bọn họ có giữ lời hay không. Em chỉ muốn đánh cuộc một phen, ngộ nhỡ bọn họ được tiền, thả hai đứa bé, đó là phước. Bọn họ thật sự nuốt lời, em thà chết cùng một chỗ với con." Mật Đường xoay người đi, đậu Ngọc Nga lại theo tới. Bà bi thương nhìn con gái, hai hàng nước mắt trong suốt lăn xuống."Mật Đường, con nhất định phải bảo trọng!" lòng của Đậu Ngọc Nga thót lên từng hồi. Tiêu Thính Quân đã bỏ bà đi. Hai cháu ngoại bị bắt cóc, nếu như con gái có chuyện gì, bà sống thế nào đây? Nhưng mà, bà lại không muốn kéo con lại. Cho nên, bà chỉ có thể chúc con bảo trọng!Mật Đường không đành lòng nhìn mẹ rơi nước mắt, cũng không dám đồng ý với mẹ rằng cô sẽ bình an trở lại. Bởi vì, chính cô cũng không biết, cô có thể bình an trở về hay không? Cô ôm lấy mẹ, xoay người ra khỏi Đường Uyển.Đến cột đèn xanh đèn đỏ đâu tiên, cô dừng lại. Chờ bọn cướp gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết đường đi.Bọn cướp điện thoại tới, đối phương bảo cô đi đến chùa miếu Tây Giao trên sườn núi! Mật Đường không chút do dự thuê xe đi Tây Giao, một mình đi bộ lên núi..Mật Đường đến một cái miếu, rốt cuộc gặp được bị gã đàn ông cao to đang giữ thái tử Long cùng Công chúa Phượng. mặt của thái tử Long cùng công chúa Phượng bẩn như mèo. Bọn họ vừa nhìn thấy mẹ, lại khóc lần nữa."Mật Đường bảo bối, con không muốn ở chung một chỗ với hai chú hư hỏng này! Con muốn về nhà với mẹ, con muốn bà ngoại, cũng muốn ông ngoại và cha." thái tử Long lau nước mắt, khóc cùng cầu cứu Mật Đường."Mật Đường bảo bối." công chúa Phượng nhìn thấy Mật Đường, giống như thấy được cứu tinh. Bé cắn một hớp vào tay gã đàn ông, quay người bỏ chạy về hướng Mật Đường.Gã bị đau dưới, rút súng lục bên hông, chỉ vào gáy Công chúa Phượng, lạnh lùng cười: "Nhóc con dám cắn tao à? Hôm nay, tao ày biết!""Không được, không được. Tôi van xin ông. Ngài đại nhân đại lượng đừng chấp trẻ con. Nếu ngài thật sự muốn giết chết con tôi, ngài sẽ nói chuyện với ông chủ của ngài ra sao?" Mật Đường ôm lấy Công chúa Phượng."Nói chuyện? Ha ha! Nói thật, anh hai của bọn tao căn bản không có ý định thả mày và con mày. Đại Tiểu Thư của chúng tao không thích mày và tên họ Đường ở cùng nhau. Cho nên, chờ chúng tao lấy được tiền của Đường Long thì sẽ giết chết ba mẹ con mày. Bằng không, chúng tao phải đến nơi hẻo lánh thế này sao?"Đại Tiểu Thư của bọn họ, chẳng lẽ là nói Tiêu Tử Phượng? Không phải là cô ta, còn có thể là ai? Tiêu Tử Phượng là con gái của Lô Thanh Vân, đương nhiên đám người này gọi cô ta là Đại Tiểu Thư!" Đại Tiểu Thư các ông không thích tôi cùng Đường Long ở chung một chỗ, tôi sẽ mang con rời xa anh ấy. Chỉ cần ông đừng giết con tôi, ông bảo tôi làm gì tôi đều đồng ý!"Một gã vạm vỡ khác cũng hát đệm."Đại ca, xem bọn nó cũng đáng thương. Chỉ cần ả chịu mang con rời đi, không xuất hiện trong tầm mắt của anh Hai. Hai anh em chúng ta liền tích đức một lần, thả mẹ con họ đi!""Mày nói là thật sao? Mày bảo đảm sẽ không xuất hiện ở cái thành phố này? Nếu như vậy, tao còn có thể suy nghĩ một chút, tha mẹ con mày một đường sống!"
/173
|