Cơ thể dường như muốn nổ tung, Bách Lý Hội đột nhiên xoay người lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Liên phi.
"A." Nàng kinh hô, tay thoáng chốc buông lỏng ra, trong mắt nàng, giống như mang theo ma tính hấp thu lấy cả người, làm cho nàng do dự lùi bước.
Bách Lý Hội đẩy nữ tử phía trước ra, Liên phi sửng sốt, biết nàng là phát bệnh, bằng không sẽ không như vậy.
Đây, là một cơ hội tốt, nếu như là bệnh khó chữa, ai cũng sẽ không đảm bảo được, nếu bỗng chốc khắc chế không được, liền sẽ chết.
Liên phi lại tiến lên, Bách Lý Hội đã vô lực dây dưa, thân mình dần dần mềm nhũn.
Đột nhiên, một tiếng vèo vèo phá không, một cỗ xung lượng mạnh áp đảo từ trên không nhanh chóng lao xuống, Liên phi còn chưa phản ứng kịp, trên cổ tay đã là một trận đau đớn, hô to một tiếng, cần cổ trắng nõn bị cào đến huyết nhục mơ hồ.
"A, tránh ra, đây là cái quái gì a?" Nàng kinh hãi hô to, một con chim thương ưng trừng đôi mắt u lãnh như một loại chết chóc, lượn vòng phía trên nàng.
"Bốp.........." một tiếng, cánh mạnh mẽ vung lên, đập cho búi tóc của Liên phi bị xõa tung.
"Quái vật, quái vật a." Nàng chẳng quan tâm gì khác, vội vàng nhấc chân chạy về hướng tẩm cung mình, đây là cái thứ gì a, thật đáng sợ.
Bách Lý Hội dựa vào cột đá, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, ngay sau đó lại trở nên thống khổ.
"Hoàng hậu, hoàng hậu.............." rất xa liền thấy Điệp nhi chạy tới: "Hoàng hậu, ngài để nô tỳ tìm thật mệt a, hoàng thượng tỉnh lại một mực muốn tìm ngài đấy."
Bách Lý Hội quay đầu nhìn lại, chim thương ưng kia trước khi Điệp nhi tới đã bay đi rồi.
Lấy cung từ trong tay áo ra: "Đem cái này để lại trong tẩm cung, hoàng thượng bên kia, tự bản cung sẽ đi qua."
"Dạ." Điệp nhi lấy cung: "Hoàng hậu, nô tỳ đỡ ngài."
Bách Lý Hội lảo đảo một đường đi về phía trước, rất xa, liền thấy Tập Ám ngồi trên giường.
Nàng bước nhanh lên trước, lúc bước vào tẩm cung, dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, nặng nề ngã xuống.
"Hội nhi........" Tập Ám vội vàng tiến lên, ngồi xổm trước người nàng.
Nàng vẫn chưa đứng dậy, chỉ là nằm rạp dưới đất, hai tay nắm chặt thảm lông, vùi đầu xuống thật thấp.
"Hội nhi, làm sao vậy?" Hắn ngồi xổm xuống bên người nàng, tay ôm eo nàng:" Mau đứng lên."
"Không, đừng chạm vào ta." Âm thanh của Bách Lý Hội mang theo vài phần lạnh lẽo, thân thể lại càng cứng ngắc, khó chịu run rẩy không ngừng.
"Hội nhi, có phải phát bệnh rồi không?" Tâm Tập Ám quýnh lên, tay dùng sức muốn kéo nàng lên.
Nàng lại bướng bỉnh nắm chặt lấy thảm lông, chỗ bị cầm, bị kéo lên cao.
"Tập Ám, ngươi ra ngoài đi được không, nhanh lên, ta chịu không nổi rồi.......Cầu xin ngươi........Ra ngoài đi."
"Không" Thân thể hắn cúi xuống, nằm nghiêng bên người nàng: "Trước kia, là hắn ở cùng ngươi, sau này, mỗi một lần, nên đổi thành ta."
Bách Lý Hội đau đớn cuộn người lại, tay từ từ thả lỏng, khi ngẩng đầu, trên mặt đã ướt một mảnh, theo cần cổ chảy xuống vạt áo trước.
Ánh mắt có thêm một phần quyến rũ, lênh đênh, khóe môi như có như không nhếch lên, hít thở mềm mại, cũng si ngốc nhìn Tập Ám.
Lông mày hắn nhíu chặt lại, mới biết không ổn, nàng cũng đã dang chân lên.
Ngoài cửa, còn có nha hoàn đang canh giữ, Tập Ám hướng ra bên ngoài phân phó: "Các ngươi lui xuống, đóng cửa lại."
"Dạ."
Hai tay Bách Lý Hội xoa nhẹ lên gò má hắn, vuốt xuống cằm, từ từ trượt xuống cổ, vuốt ve trong cổ áo hắn.
Tập Ám khẽ gọi "Hội nhi," Đây, không phải là Bách Lý Hội.
Nàng vẫn không có bất kì phản ứng nào, hai tay dùng sức, vạch nội y màu trắng của hắn, lộ ra bộ ngực cường tráng.
Hai tay phủ lên nước da màu đồng của hắn, một đường tiến tới bụng dưới của hắn, đôi mắt, nhìn chằm chằm vết thương của hắn.
Qua vài ngày, thương tổn trên người hắn đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn sưng tấy, chỗ bị khâu, mơ hồ còn thấy được đường chỉ ngày đó.
Bách Lý Hội kiều mị chậm rãi cúi người, đầu lưỡi khẽ liếm qua miệng vết thương của hắn, một mảnh ẩm ướt.
Tập Ám đau đớn hít một ngụm khí lạnh, nửa bên bả vai đã tê dại.
Nàng theo xương quai xanh của hắn, liếm hôn chỗ dấu răng, ngẩng đầu, vươn một tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của hắn.
Đầu lông mày bén nhọn, Bách Lý Hội khẽ cười ra tiếng, vẫn cúi người, nhắm ngay miệng vết thương của Tập Ám cắn mạnh xuống.
"Ưm............." Hắn ngưỡng nửa người trên, vốn là thân thể đã yếu ớt lại trở nên nghiêm trọng hơn, trên trán mồi hôi lạnh đầm đìa.
Một hồi ấm áp, lồng ngực Tập Ám lại bị toét ra, máu theo khe hở của sợi chỉ ồ ạt chảy ra, ướt cả một bên.
Một tay hắn đặt trên đầu nàng, mắt trở nên choáng váng, người cũng nằm xuống.
Nhưng Bách Lý Hội thủy chung vẫn không nhả miệng, càng cắn càng chặt, hung hăng tựa như quyết phải xé rách hắn.
Tập Ám cũng không hề nhúc nhích, chỉ muốn nàng nhanh tỉnh lại.
Một mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập khoang miệng của Bách Lý Hội, một chút trượt xuống cổ họng, nồng đặc không mở nổi miệng.
Nàng chớp mắt, chậm rãi nới lỏng khớp hàm, vừa muốn ngẩng đầu liền bị tay trên đầu đè xuống, để nàng tựa vào cổ hắn: "Hội nhi, ta không sao, đừng nhìn."
Trên người, hai vai nàng không ngừng run rẩy, "Tập Ám, ta nên làm cái gì bây giờ a?"
"Đừng sợ, có ta bên cạnh ngươi."
"Nhưng, chính ta cũng không thể kiểm soát được, chỉ biết tổn thương ngươi." Nàng khóc ngồi dậy, một tay đặt trên vết thương không ngừng chảy máu của hắn, "Người tới, mau gọi thái y."
Tập Ám kéo tay nàng xuống: "Đừng sợ, Hội nhi."
"Không, Tập Ám, ta thật sự không hiểu được, Thủy Cơ vì ta mà chết, Gia Luật Thức vì ta mất nửa cái mạng, hiện nay lại đổ thành ngươi, ta phải làm sao bây giờ a?" Bách Lý Hội đau khổ ngẩng đầu, "Tại sao ta còn sống, Tập Ám..........."
Hắn gắng sức nâng nửa người trên, một tay ôm nàng vào lòng, lại vì mất máu quá nhiều mà ngã xuống.
Bách Lý Hội theo lực của hắn, hai người cùng ngã xuống, miệng vết thương của Tập Ám lại bị xé rách.
Cuối cùng không chịu nổi, nhắm nghiền mắt.
"Tập Ám, Tập Ám..........." Ý thức mơ hồ, chỉ để lại nữ tử không ngừng kêu gào, lo lắng, cả tâm của hắn cũng đau đớn.
Thái y đến lại vừa đi, đợi đến khi hắn tỉnh lại đã là đêm khuya.
Sợ làm ầm ĩ hắn, Bách Lý Hội cũng không nằm trên giường, chỉ là yên tĩnh tựa vào mép giường, một tay cầm khăn lông, giúp hắn lau mồ hôi trên mặt.
"Hội nhi.........." Hắn nhếch môi cười, đem tay nàng đưa đến bên môi hôn nhẹ.
Một tay Bách Lý Hội vén tóc trên trán hắn, lẳng lặng nhìn hắn.
"Hội nhi, ta muốn uống nước." Miệng lưỡi Tập Ám khô khốc lên tiếng, nàng vừa nghe, vui mừng buông khăn lông trong tay.
"Được, ta đi lấy."
Bách Lý Hội vội vàng đứng lên, trên đất tuy là có thảm lông mềm mại, nhưng Tập Ám vẫn nghe thấy rõ ràng một hồi tiếng va chạm của sắt thép.
Do dự ngẩng đầu, đã thấy một khóa sắt thô chắc một đầu chốt vào cột giường, một đầu cột trên cổ chân nàng.
Tập Ám phẫn nộ muốn đứng lên: "Hội nhi, là ai trói ngươi?"
Nàng thấy hắn muốn ngồi dậy, vội vàng bưng chén trà trở lại, phía sau cố sức kéo sợi xích sắt di chuyển.
Bách Lý Hội đưa nước đến miệng hắn: "Uống đi."
"Nói cho ta biết, là ai khóa chân ngươi?"
Rõ ràng là chua xót vạn phần, nhưng lại cười hờ hững: "Tập Ám, là ta tự khóa."
"Ngươi?" Hắn cúi đầu nhìn cổ chân nàng, một tay xốc chăn lên :"Tháo nó xuống, cởi xuống..........."
"Tập Ám, Tập Ám." Bách Lý Hội cố chết đè hắn lại: "Ngươi để cho ta khóa đi, ta sợ thật sự sẽ không khống chế nổi."
"Hội nhi, mặc kệ thế nào, ta sẽ ở cùng ngươi, ta không cho phép ngươi làm như vậy." Hắn giãy giụa : "Mau cởi nó xuống."
"Ám................."
Hai tay Tập Ám đặt lên vai nàng, ánh mắt chân thành mà kiên định, "Hội nhi, ngươi là nữ nhân của ta, ngươi không tin ta sao? Không tin ta có thể trị khỏi cho ngươi?"
Bách Lý Hội vươn tay che miệng hắn: "Ta tin," Trong lòng bỗng chốc trở nên rối răm: "Vẫn luôn tin,"
Tập Ám ôm nàng vào lòng, một tay chống xuống giường.
Gắng sức ngồi dậy, một tay hắn nâng đùi nàng, đặt lên chân mình: "Chìa khóa đâu?"
Bách Lý Hội lắc đầu, cũng không muốn lấy ra.
Tập Ám chìa tay, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, một tay vuốt ve cổ chân nàng.
Trong lòng chua xót khó nhịn, Bách Lý Hội đè nén không được khóc thành tiếng, đưa chìa khóa cho hắn.
Rắc rắc một cái, hắn cẩn thận cởi khóa sắt ra, chỗ cổ chân, đã cọ xát xuất hiện nhiều điểm đỏ.
Tập Ám kéo chân nàng về phía mình, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp.
Giờ khắc này, hắn không phải là vua, nàng cũng không phải hậu, hai người, chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, giúp nhau lúc hoạn nạn.
Bách Lý Hội nhắm chặt mắt, đôi mắt sưng đỏ, âm thanh run rẩy: "Tập Ám, thật tuyệt vọng a, cuộc sống thế này, thật sự rất tuyệt vọng.............."
Hắn ngẩng đầu, động tác trên tay vẫn không ngừng: "Nếu cả cô đĩnh cũng có thể chữa khỏi, ta không tin, dã tính tuyết hồ này còn có thể thật sự không có thuốc chữa."
Bách Lý Hội mở mắt, lắc lắc đầu, hai tay chống má, "Ta rất sợ, ta sẽ chống đỡ không nổi, trước kia, ta tự nhủ với bản thân muốn báo thù nên nhất định phải chống đỡ. Nhưng hôm nay, không còn hy vọng, còn có cái gì có thể giúp đỡ ta sống tiếp?"
Tay trên cổ chân chợt siết chặt, một tay hắn kéo nàng về bên người mình, "Sau này, ta chính là hy vọng của ngươi, vì ta, nhất định phải sống thật tốt."
Bách Lý Hội u mê nhìn hắn, đôi mắt bị che mờ bấy lâu thoáng chốc liền có chút trong suốt, đem Tập Ám khắc vào thật sâu.
Qua hồi lâu, nàng mới nói khẽ nói với hắn: "Đúng, ta có Tập Ám."
Tập Ám cả kinh, vui sướng, trong lòng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ôm chặt nàng vào lòng.
Bách Lý Hội thoải mái tựa vào vai hắn, hai tay không khỏi bấu víu vào lưng cường tráng của hắn.
Cằm Tập Ám gối trên đầu nàng, khóe mắt trở nên lạnh lẽo, rõ ràng thứ này gọi là nước mắt.
Thứ như vậy, hắn cho rằng, cả đời hắn cũng sẽ không có được.
Bỏ lỡ nó, tuy là không trọn vẹn, nhưng vẫn là trở lại, thiếu sót đó, hắn sẽ bổ sung từng cái một.
Trong màn đêm, ánh trăng đã sớm ẩn lui, chỉ có trong viện của thâm cung, hai người ôm chặt nhau.
Ánh nến phát sáng, một mảnh vàng nhạt ấm áp tỏa ra, từng điểm tô vẽ lên khắp phòng.
Khóe miệng Bách Lý Hội nhếch lên, an tâm nhắm mắt lại, chỗ ngực, hai trái tim cùng nhịp đập.
Bầu trời mỗi ngày một trong xanh hơn, càng như vậy, bệnh của Bách Lý Hội lại càng tái phát thường xuyên hơn.
Nàng nghiêng người nằm trên ghế dài, đôi mắt nhìn bên ngoài, trong viện, bướm trắng chơi đùa, bức tranh hoa trái tươi đẹp. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng rọi vào.
Vết thương của Tập Ám vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ khoác một cái áo choàng dựa người trước cửa sổ: "Hội nhi, lúc vừa trở về, bệnh đó vẫn không thấy phát tác, chẳng lẽ cùng khí trời hiện nay có liên quan sao?"
Bách Lý Hội đứng lên, gật đầu: "Tuyết hồ chính là linh vật trên đỉnh Tuyết Sơn, tất nhiên là thích ứng với cỗ không khí cực lạnh đó, cho nên vào mùa đông sẽ không phát tác."
"Thiên hạ cư nhiên còn có chuyện thần kì như vậy" Tập Ám thở dài, ngó ra ngoài cửa sổ.
Mộng cảnh kia, còn chim thương ưng trên thảo nguyên, cũng không thể không khiến cho Bách Lý Hội nhớ lại.
Gắng sức nhắm mắt lại, mặc kệ thế nào, nàng nhất định không tin, Gia Luật Thức khẳng định là vẫn đang sống tốt trên thảo nguyên kia.
Hắn thầm nghĩ, dã tính của Tuyết hồ này phải chăng thật sự sẽ dây dưa nàng cả đời?
Bách Lý Hội cực kì ít ra ngoài, chỉ sợ vạn nhất phát bệnh, để người khác thấy được.
Mỗi ngày, phi tần trong cung đều đến thỉnh an, quy cũ truyền lại, thật sự là không thú vị.
Liên phi là người đến sau cùng, ống tay áo dài che qua cổ tay, chổ cỗ, lấy băng vải màu trắng đắp lên kĩ càng, vẻ mặt có chút đè nén nỗi sợ hãi, nhẹ nhàng hành lễ.
Bách Lý Hội ngẩng đầu, nàng không đến, mình cũng quên mất.
"Liên nhi thỉnh an hoàng hậu nương nương."
"Liên nhi, tên này rất hay, vừa thấy đã thương." Nàng nhấp nhẹ môi đỏ mọng, giương lên, mang theo lạnh lẽo mãnh liệt.
Liên phi sửng sốt, không dám tùy ý trả lời.
"Liên phi, hoàng thượng nói, ghế trống của hoàng quý phi, nhìn khắp hậu cung, cũng chỉ có ngươi thôi." Bách Lý Hội nhìn mọi người, có đôi khi, không nhất thiết bản thân mình phải động thủ, chỉ cần đẩy người đó lên nơi đầu sóng ngọn gió, tự có người đi đối phó với họ.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, trên mặt có loại vui mừng khó kìm nén: "Hoàng hậu..........."
Nàng khoát tay áo: "Liên phi, đây là ngươi xứng đáng có được, dù sao, bản cung có sự giúp đỡ của ngươi, mới biết được người nào có suy nghĩ gian dối, người nào thật sự đối tốt với bản cung."
Sắc mặt Liên phi bỗng chốc tái nhợt, lại không thể phân biệt được, chỉ đành phải âm thầm cắn răng.
Bên cạnh, nét mặt của nhóm phi tần đều mang theo nụ cười, trong thâm tâm lại đang cắn nát răng.
Bách Lý Hội uống nước trà: "Bọn muội muội về trước đi, Liên phi cũng chuẩn bị ở lại đây vài ngày đi."
"Dạ." Mọi người nhu thuận đứng dậy, từng người xin cáo lui.
Cụt hứng, nàng rúc người trên giường, Điệp nhi bên cạnh vội vàng đóng cửa lại.
"A." Nàng kinh hô, tay thoáng chốc buông lỏng ra, trong mắt nàng, giống như mang theo ma tính hấp thu lấy cả người, làm cho nàng do dự lùi bước.
Bách Lý Hội đẩy nữ tử phía trước ra, Liên phi sửng sốt, biết nàng là phát bệnh, bằng không sẽ không như vậy.
Đây, là một cơ hội tốt, nếu như là bệnh khó chữa, ai cũng sẽ không đảm bảo được, nếu bỗng chốc khắc chế không được, liền sẽ chết.
Liên phi lại tiến lên, Bách Lý Hội đã vô lực dây dưa, thân mình dần dần mềm nhũn.
Đột nhiên, một tiếng vèo vèo phá không, một cỗ xung lượng mạnh áp đảo từ trên không nhanh chóng lao xuống, Liên phi còn chưa phản ứng kịp, trên cổ tay đã là một trận đau đớn, hô to một tiếng, cần cổ trắng nõn bị cào đến huyết nhục mơ hồ.
"A, tránh ra, đây là cái quái gì a?" Nàng kinh hãi hô to, một con chim thương ưng trừng đôi mắt u lãnh như một loại chết chóc, lượn vòng phía trên nàng.
"Bốp.........." một tiếng, cánh mạnh mẽ vung lên, đập cho búi tóc của Liên phi bị xõa tung.
"Quái vật, quái vật a." Nàng chẳng quan tâm gì khác, vội vàng nhấc chân chạy về hướng tẩm cung mình, đây là cái thứ gì a, thật đáng sợ.
Bách Lý Hội dựa vào cột đá, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, ngay sau đó lại trở nên thống khổ.
"Hoàng hậu, hoàng hậu.............." rất xa liền thấy Điệp nhi chạy tới: "Hoàng hậu, ngài để nô tỳ tìm thật mệt a, hoàng thượng tỉnh lại một mực muốn tìm ngài đấy."
Bách Lý Hội quay đầu nhìn lại, chim thương ưng kia trước khi Điệp nhi tới đã bay đi rồi.
Lấy cung từ trong tay áo ra: "Đem cái này để lại trong tẩm cung, hoàng thượng bên kia, tự bản cung sẽ đi qua."
"Dạ." Điệp nhi lấy cung: "Hoàng hậu, nô tỳ đỡ ngài."
Bách Lý Hội lảo đảo một đường đi về phía trước, rất xa, liền thấy Tập Ám ngồi trên giường.
Nàng bước nhanh lên trước, lúc bước vào tẩm cung, dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, nặng nề ngã xuống.
"Hội nhi........" Tập Ám vội vàng tiến lên, ngồi xổm trước người nàng.
Nàng vẫn chưa đứng dậy, chỉ là nằm rạp dưới đất, hai tay nắm chặt thảm lông, vùi đầu xuống thật thấp.
"Hội nhi, làm sao vậy?" Hắn ngồi xổm xuống bên người nàng, tay ôm eo nàng:" Mau đứng lên."
"Không, đừng chạm vào ta." Âm thanh của Bách Lý Hội mang theo vài phần lạnh lẽo, thân thể lại càng cứng ngắc, khó chịu run rẩy không ngừng.
"Hội nhi, có phải phát bệnh rồi không?" Tâm Tập Ám quýnh lên, tay dùng sức muốn kéo nàng lên.
Nàng lại bướng bỉnh nắm chặt lấy thảm lông, chỗ bị cầm, bị kéo lên cao.
"Tập Ám, ngươi ra ngoài đi được không, nhanh lên, ta chịu không nổi rồi.......Cầu xin ngươi........Ra ngoài đi."
"Không" Thân thể hắn cúi xuống, nằm nghiêng bên người nàng: "Trước kia, là hắn ở cùng ngươi, sau này, mỗi một lần, nên đổi thành ta."
Bách Lý Hội đau đớn cuộn người lại, tay từ từ thả lỏng, khi ngẩng đầu, trên mặt đã ướt một mảnh, theo cần cổ chảy xuống vạt áo trước.
Ánh mắt có thêm một phần quyến rũ, lênh đênh, khóe môi như có như không nhếch lên, hít thở mềm mại, cũng si ngốc nhìn Tập Ám.
Lông mày hắn nhíu chặt lại, mới biết không ổn, nàng cũng đã dang chân lên.
Ngoài cửa, còn có nha hoàn đang canh giữ, Tập Ám hướng ra bên ngoài phân phó: "Các ngươi lui xuống, đóng cửa lại."
"Dạ."
Hai tay Bách Lý Hội xoa nhẹ lên gò má hắn, vuốt xuống cằm, từ từ trượt xuống cổ, vuốt ve trong cổ áo hắn.
Tập Ám khẽ gọi "Hội nhi," Đây, không phải là Bách Lý Hội.
Nàng vẫn không có bất kì phản ứng nào, hai tay dùng sức, vạch nội y màu trắng của hắn, lộ ra bộ ngực cường tráng.
Hai tay phủ lên nước da màu đồng của hắn, một đường tiến tới bụng dưới của hắn, đôi mắt, nhìn chằm chằm vết thương của hắn.
Qua vài ngày, thương tổn trên người hắn đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn sưng tấy, chỗ bị khâu, mơ hồ còn thấy được đường chỉ ngày đó.
Bách Lý Hội kiều mị chậm rãi cúi người, đầu lưỡi khẽ liếm qua miệng vết thương của hắn, một mảnh ẩm ướt.
Tập Ám đau đớn hít một ngụm khí lạnh, nửa bên bả vai đã tê dại.
Nàng theo xương quai xanh của hắn, liếm hôn chỗ dấu răng, ngẩng đầu, vươn một tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của hắn.
Đầu lông mày bén nhọn, Bách Lý Hội khẽ cười ra tiếng, vẫn cúi người, nhắm ngay miệng vết thương của Tập Ám cắn mạnh xuống.
"Ưm............." Hắn ngưỡng nửa người trên, vốn là thân thể đã yếu ớt lại trở nên nghiêm trọng hơn, trên trán mồi hôi lạnh đầm đìa.
Một hồi ấm áp, lồng ngực Tập Ám lại bị toét ra, máu theo khe hở của sợi chỉ ồ ạt chảy ra, ướt cả một bên.
Một tay hắn đặt trên đầu nàng, mắt trở nên choáng váng, người cũng nằm xuống.
Nhưng Bách Lý Hội thủy chung vẫn không nhả miệng, càng cắn càng chặt, hung hăng tựa như quyết phải xé rách hắn.
Tập Ám cũng không hề nhúc nhích, chỉ muốn nàng nhanh tỉnh lại.
Một mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập khoang miệng của Bách Lý Hội, một chút trượt xuống cổ họng, nồng đặc không mở nổi miệng.
Nàng chớp mắt, chậm rãi nới lỏng khớp hàm, vừa muốn ngẩng đầu liền bị tay trên đầu đè xuống, để nàng tựa vào cổ hắn: "Hội nhi, ta không sao, đừng nhìn."
Trên người, hai vai nàng không ngừng run rẩy, "Tập Ám, ta nên làm cái gì bây giờ a?"
"Đừng sợ, có ta bên cạnh ngươi."
"Nhưng, chính ta cũng không thể kiểm soát được, chỉ biết tổn thương ngươi." Nàng khóc ngồi dậy, một tay đặt trên vết thương không ngừng chảy máu của hắn, "Người tới, mau gọi thái y."
Tập Ám kéo tay nàng xuống: "Đừng sợ, Hội nhi."
"Không, Tập Ám, ta thật sự không hiểu được, Thủy Cơ vì ta mà chết, Gia Luật Thức vì ta mất nửa cái mạng, hiện nay lại đổ thành ngươi, ta phải làm sao bây giờ a?" Bách Lý Hội đau khổ ngẩng đầu, "Tại sao ta còn sống, Tập Ám..........."
Hắn gắng sức nâng nửa người trên, một tay ôm nàng vào lòng, lại vì mất máu quá nhiều mà ngã xuống.
Bách Lý Hội theo lực của hắn, hai người cùng ngã xuống, miệng vết thương của Tập Ám lại bị xé rách.
Cuối cùng không chịu nổi, nhắm nghiền mắt.
"Tập Ám, Tập Ám..........." Ý thức mơ hồ, chỉ để lại nữ tử không ngừng kêu gào, lo lắng, cả tâm của hắn cũng đau đớn.
Thái y đến lại vừa đi, đợi đến khi hắn tỉnh lại đã là đêm khuya.
Sợ làm ầm ĩ hắn, Bách Lý Hội cũng không nằm trên giường, chỉ là yên tĩnh tựa vào mép giường, một tay cầm khăn lông, giúp hắn lau mồ hôi trên mặt.
"Hội nhi.........." Hắn nhếch môi cười, đem tay nàng đưa đến bên môi hôn nhẹ.
Một tay Bách Lý Hội vén tóc trên trán hắn, lẳng lặng nhìn hắn.
"Hội nhi, ta muốn uống nước." Miệng lưỡi Tập Ám khô khốc lên tiếng, nàng vừa nghe, vui mừng buông khăn lông trong tay.
"Được, ta đi lấy."
Bách Lý Hội vội vàng đứng lên, trên đất tuy là có thảm lông mềm mại, nhưng Tập Ám vẫn nghe thấy rõ ràng một hồi tiếng va chạm của sắt thép.
Do dự ngẩng đầu, đã thấy một khóa sắt thô chắc một đầu chốt vào cột giường, một đầu cột trên cổ chân nàng.
Tập Ám phẫn nộ muốn đứng lên: "Hội nhi, là ai trói ngươi?"
Nàng thấy hắn muốn ngồi dậy, vội vàng bưng chén trà trở lại, phía sau cố sức kéo sợi xích sắt di chuyển.
Bách Lý Hội đưa nước đến miệng hắn: "Uống đi."
"Nói cho ta biết, là ai khóa chân ngươi?"
Rõ ràng là chua xót vạn phần, nhưng lại cười hờ hững: "Tập Ám, là ta tự khóa."
"Ngươi?" Hắn cúi đầu nhìn cổ chân nàng, một tay xốc chăn lên :"Tháo nó xuống, cởi xuống..........."
"Tập Ám, Tập Ám." Bách Lý Hội cố chết đè hắn lại: "Ngươi để cho ta khóa đi, ta sợ thật sự sẽ không khống chế nổi."
"Hội nhi, mặc kệ thế nào, ta sẽ ở cùng ngươi, ta không cho phép ngươi làm như vậy." Hắn giãy giụa : "Mau cởi nó xuống."
"Ám................."
Hai tay Tập Ám đặt lên vai nàng, ánh mắt chân thành mà kiên định, "Hội nhi, ngươi là nữ nhân của ta, ngươi không tin ta sao? Không tin ta có thể trị khỏi cho ngươi?"
Bách Lý Hội vươn tay che miệng hắn: "Ta tin," Trong lòng bỗng chốc trở nên rối răm: "Vẫn luôn tin,"
Tập Ám ôm nàng vào lòng, một tay chống xuống giường.
Gắng sức ngồi dậy, một tay hắn nâng đùi nàng, đặt lên chân mình: "Chìa khóa đâu?"
Bách Lý Hội lắc đầu, cũng không muốn lấy ra.
Tập Ám chìa tay, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, một tay vuốt ve cổ chân nàng.
Trong lòng chua xót khó nhịn, Bách Lý Hội đè nén không được khóc thành tiếng, đưa chìa khóa cho hắn.
Rắc rắc một cái, hắn cẩn thận cởi khóa sắt ra, chỗ cổ chân, đã cọ xát xuất hiện nhiều điểm đỏ.
Tập Ám kéo chân nàng về phía mình, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp.
Giờ khắc này, hắn không phải là vua, nàng cũng không phải hậu, hai người, chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, giúp nhau lúc hoạn nạn.
Bách Lý Hội nhắm chặt mắt, đôi mắt sưng đỏ, âm thanh run rẩy: "Tập Ám, thật tuyệt vọng a, cuộc sống thế này, thật sự rất tuyệt vọng.............."
Hắn ngẩng đầu, động tác trên tay vẫn không ngừng: "Nếu cả cô đĩnh cũng có thể chữa khỏi, ta không tin, dã tính tuyết hồ này còn có thể thật sự không có thuốc chữa."
Bách Lý Hội mở mắt, lắc lắc đầu, hai tay chống má, "Ta rất sợ, ta sẽ chống đỡ không nổi, trước kia, ta tự nhủ với bản thân muốn báo thù nên nhất định phải chống đỡ. Nhưng hôm nay, không còn hy vọng, còn có cái gì có thể giúp đỡ ta sống tiếp?"
Tay trên cổ chân chợt siết chặt, một tay hắn kéo nàng về bên người mình, "Sau này, ta chính là hy vọng của ngươi, vì ta, nhất định phải sống thật tốt."
Bách Lý Hội u mê nhìn hắn, đôi mắt bị che mờ bấy lâu thoáng chốc liền có chút trong suốt, đem Tập Ám khắc vào thật sâu.
Qua hồi lâu, nàng mới nói khẽ nói với hắn: "Đúng, ta có Tập Ám."
Tập Ám cả kinh, vui sướng, trong lòng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ôm chặt nàng vào lòng.
Bách Lý Hội thoải mái tựa vào vai hắn, hai tay không khỏi bấu víu vào lưng cường tráng của hắn.
Cằm Tập Ám gối trên đầu nàng, khóe mắt trở nên lạnh lẽo, rõ ràng thứ này gọi là nước mắt.
Thứ như vậy, hắn cho rằng, cả đời hắn cũng sẽ không có được.
Bỏ lỡ nó, tuy là không trọn vẹn, nhưng vẫn là trở lại, thiếu sót đó, hắn sẽ bổ sung từng cái một.
Trong màn đêm, ánh trăng đã sớm ẩn lui, chỉ có trong viện của thâm cung, hai người ôm chặt nhau.
Ánh nến phát sáng, một mảnh vàng nhạt ấm áp tỏa ra, từng điểm tô vẽ lên khắp phòng.
Khóe miệng Bách Lý Hội nhếch lên, an tâm nhắm mắt lại, chỗ ngực, hai trái tim cùng nhịp đập.
Bầu trời mỗi ngày một trong xanh hơn, càng như vậy, bệnh của Bách Lý Hội lại càng tái phát thường xuyên hơn.
Nàng nghiêng người nằm trên ghế dài, đôi mắt nhìn bên ngoài, trong viện, bướm trắng chơi đùa, bức tranh hoa trái tươi đẹp. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng rọi vào.
Vết thương của Tập Ám vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ khoác một cái áo choàng dựa người trước cửa sổ: "Hội nhi, lúc vừa trở về, bệnh đó vẫn không thấy phát tác, chẳng lẽ cùng khí trời hiện nay có liên quan sao?"
Bách Lý Hội đứng lên, gật đầu: "Tuyết hồ chính là linh vật trên đỉnh Tuyết Sơn, tất nhiên là thích ứng với cỗ không khí cực lạnh đó, cho nên vào mùa đông sẽ không phát tác."
"Thiên hạ cư nhiên còn có chuyện thần kì như vậy" Tập Ám thở dài, ngó ra ngoài cửa sổ.
Mộng cảnh kia, còn chim thương ưng trên thảo nguyên, cũng không thể không khiến cho Bách Lý Hội nhớ lại.
Gắng sức nhắm mắt lại, mặc kệ thế nào, nàng nhất định không tin, Gia Luật Thức khẳng định là vẫn đang sống tốt trên thảo nguyên kia.
Hắn thầm nghĩ, dã tính của Tuyết hồ này phải chăng thật sự sẽ dây dưa nàng cả đời?
Bách Lý Hội cực kì ít ra ngoài, chỉ sợ vạn nhất phát bệnh, để người khác thấy được.
Mỗi ngày, phi tần trong cung đều đến thỉnh an, quy cũ truyền lại, thật sự là không thú vị.
Liên phi là người đến sau cùng, ống tay áo dài che qua cổ tay, chổ cỗ, lấy băng vải màu trắng đắp lên kĩ càng, vẻ mặt có chút đè nén nỗi sợ hãi, nhẹ nhàng hành lễ.
Bách Lý Hội ngẩng đầu, nàng không đến, mình cũng quên mất.
"Liên nhi thỉnh an hoàng hậu nương nương."
"Liên nhi, tên này rất hay, vừa thấy đã thương." Nàng nhấp nhẹ môi đỏ mọng, giương lên, mang theo lạnh lẽo mãnh liệt.
Liên phi sửng sốt, không dám tùy ý trả lời.
"Liên phi, hoàng thượng nói, ghế trống của hoàng quý phi, nhìn khắp hậu cung, cũng chỉ có ngươi thôi." Bách Lý Hội nhìn mọi người, có đôi khi, không nhất thiết bản thân mình phải động thủ, chỉ cần đẩy người đó lên nơi đầu sóng ngọn gió, tự có người đi đối phó với họ.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, trên mặt có loại vui mừng khó kìm nén: "Hoàng hậu..........."
Nàng khoát tay áo: "Liên phi, đây là ngươi xứng đáng có được, dù sao, bản cung có sự giúp đỡ của ngươi, mới biết được người nào có suy nghĩ gian dối, người nào thật sự đối tốt với bản cung."
Sắc mặt Liên phi bỗng chốc tái nhợt, lại không thể phân biệt được, chỉ đành phải âm thầm cắn răng.
Bên cạnh, nét mặt của nhóm phi tần đều mang theo nụ cười, trong thâm tâm lại đang cắn nát răng.
Bách Lý Hội uống nước trà: "Bọn muội muội về trước đi, Liên phi cũng chuẩn bị ở lại đây vài ngày đi."
"Dạ." Mọi người nhu thuận đứng dậy, từng người xin cáo lui.
Cụt hứng, nàng rúc người trên giường, Điệp nhi bên cạnh vội vàng đóng cửa lại.
/102
|