Z cởi quần xuống, quần tây màu đen khoác lên giữa đùi hắn, Vương Hiểu Thư nhìn biểu tượng nam tính gần trong gang tấc, khẽ nhúc nhích yết hầu nuốt một ngụm nước miếng.
Sau đó, hắn liền ép buộc cô há miệng nuốt vào dục vọng của hắn.
"Ngây ngất chứ." Z nói đứt quãng, "Muốn khóc cứ khóc đi, tôi muốn tra tấn em, cho em cảm thụ một chút cảm nhận của tôi, như vậy về sau em sẽ không nghĩ lung tung và nói lung tung nữa." Hắn hạ giọng, giọng nói khàn khàn và tiếng rên rỉ khoái cảm, "Tôi chỉ cho em một giờ, một giờ sau, không bắt được thì đừng trách tôi."
Vương Hiểu Thư nức nở chịu đựng hắn ra vào trong miệng cô, từng sợi chỉ bạc tràn ra từ khóe miệng, điều này làm cho hình ảnh ở đây từ cấp ái muội thăng đến cấp hạn chế, hốc mắt cô nóng lên, nước mắt không tự chủ chảy ra, nhưng đây hoàn toàn không phải vì khổ sở, mà bởi vì. . .
"Ưm ưm ưm!" Quá sâu rồi!!! Cô không thể hô hấp nữa!!!
Z khe khẽ thở dốc, mỉm cười, vuốt mặt cô, chậm dần tốc độ và lực, đè nén nói: "Nhìn em xem, nếu không có tôi thì em nên làm gì bây giờ? Vừa ngu xuẩn vừa lười vừa lóng ngóng, trời sinh chính là kẻ theo đuôi, ngay cả cơm cũng không làm, mở mắt ra là có người ôm. . ." Hắn tự giễu trầm mặt, "Ai biết, người như em ngoài tôi thì còn có ai muốn."
Lần này xem như Vương Hiểu Thư hoàn toàn bị hắn tra tấn, cô thường thường có nguy cơ hít thở không thông. Dưới vũ đài ẩm ướt, âm u, binh lính câm như hến, zombie chạy ra ngoài tàn sát bừa bãi toàn bộ căn cứ Nguyên Tử, không biết có bao nhiêu người vô tội bỏ mạng nơi đây, nhưng cô không có cách nào kháng cự hắn, rời khỏi hắn.
Dường như mọi người đều ích kỷ như vậy, lúc không thích làm cái gì đều là một đống phân, thích rồi. . . Ha ha.
Khi Vương Hiểu Thư được Z thả xuống thì đã hấp hối, nút thắt áo sơ mi của cô đều bị cởi hết, ngực, cổ và bụng phân tán chất lỏng màu trắng ngà, Z lạnh nhạt ngồi xuống lau giúp cô, nhìn ánh mắt sưng đỏ và vết dây trên người cô, có một loại cảm giác gọi là lương tâm chậm rãi trào dâng, đầu óc của hắn thanh tỉnh một chút, lý trí quay trở về.
. . . . . .
Hình như làm hơi quá rồi.
Lúc này hắn sâu sắc ý thức được mình thật sự có bệnh, rõ ràng trong lòng thích như vậy, lại lựa chọn đối đãi thô bạo với cô, rõ ràng nhìn ra được cô cũng không thực sự rời đi, lại vẫn xấu xa cô phụ cảm tình của cô.
"Hận tôi sao?" Hắn đột nhiên hỏi.
Vương Hiểu Thư đã hư thoát, không phát giác sắc mặt hắn khác thường, cắn răng vô lực phun ra ba chữ: "Anh nói xem?!"
Z nhìn cô, im lặng một hồi, nói: "Em mau chạy đi." Hắn ấn xuống nút lên xuống của thang, thang lên xuống bắt đầu hạ xuống dưới, hắn vừa giúp cô sửa sang lại quần áo vừa nói, "Thừa dịp tôi còn chưa phát điên thì mau chạy đi."
Vương Hiểu Thư ngớ ra, giật mình nhìn hắn, giống như không hề biết hắn.
Vẻ mặt Z âm trầm, con người màu đen bị tóc mái che khuất, hắn không đeo kính, con mắt không thể chuyển động giống như bị đông cứng, vừa chuyển động liền đau.
"Trốn đi, chạy trốn tới một nơi tôi vĩnh viễn không tìm thấy, thừa dịp tôi còn chưa hối hận." Hắn nâng cô lên, đỡ cô đi ra thang lên xuống, không thèm nhìn binh lính đang tuyệt vọng, trực tiếp xuống vũ đài, đi về phía lỗ hổng bị đám người Y Ninh làm nổ tung, "Thừa dịp tôi còn lý trí thì chạy nhanh đi, hiện tại tôi chỉ trói em lại bằng dây thừng, có khi lần sau tôi sẽ dùng đao phẫu thuật cắt từng miếng thịt của em rồi bảo quản, em chạy nhanh đi, thừa dịp tôi còn biết tôi yêu em."
"Z. . ." Vương Hiểu Thư hoảng hốt gọi hắn một tiếng, hắn đẩy cô ra, giao súng cho cô, xoay lưng về phía cô.
"Đi đi, lần này nếu em không đi, chỉ sợ về sau tôi sẽ thật sự giết em." Z mê mang nhìn về phía trước, bệnh ham muốn chiếm hữu này khiến chính hắn cũng phải giật mình, một khắc vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã ra tay khiến cô "vĩnh viễn" ở bên cạnh hắn, thật đáng sợ.
"Em không đi." Vương Hiểu Thư ngoan cường tiến lên ôm lấy eo hắn, cảm giác được thân thể cứng ngắc của hắn dần thả lỏng, chậm rãi nói, "Em đã không có đường lui, anh là con đường duy nhất của em, em không nghĩ ra mình sẽ đi nơi nào nếu rời khỏi anh, anh biến em thành như vậy còn muốn vứt bỏ em sao?"
Z cúi đầu nhìn tay cô đặt trên eo hắn, nặng nề nói: "Lưu lại em sẽ chết." Hắn cường ngạnh kéo mở tay cô, "Tôi. . ." Hắn không có cách nào mở miệng nói ra sự thật là mình biến thái, gượng gạo đổi lời, "Tôi muốn lưu lại em bao nhiêu thì cũng muốn giết em bấy nhiêu, sau đó đặt em trong tủ lạnh rồi mang theo bên người, như vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn không rời xa nhau."
Vương Hiểu Thư cũng bị lời nói của hắn dọa đến, giật mình lui về sau một bước, lúc phản ứng kịp thì cảm thấy hơi thở của hắn càng lạnh lùng, bóng dáng tinh tế cao gầy quay lưng về phía cô, hắn hơi ngẩng đầu, dường như đang nhìn sắc trời, từ từ nói: "Tôi sẽ mở cho em một con đường an toàn, không có zombie không có nhân loại nguy hiểm, em đi đi, rời khỏi đây, vĩnh viễn đừng trở về."
Lời cuối cùng hắn nói nhỏ gần như không nghe thấy, nhưng hắn vốn sẽ không an ủi người, cũng không chữa trị, hắn chỉ biết nói quy tắc khoa học, chỉ nhìn vào hiện thực, không biết an ủi không biết lấy lòng phụ nữ. Tình yêu của hắn nặng nề vẩn đục, tràn ngập cảm xúc tiêu cực khiến người khó chịu, lúc trước còn chưa cảm thấy, hiện tại loại cảm giác này lại càng rõ ràng.
Z cảm giác được dường như có chỗ nào trong thân thể hắn xảy ra vấn đề, hắn am hiểu nhất chính là nghiên cứu, tất nhiên có thể phát hiện chỗ nào không đúng, có lẽ 26 thể thí nghiệm lúc trước ngay cả một cái cũng không thành công, chẳng qua sự dị thường của hắn được phát hiện muộn nhất mà thôi.
Z nhíu mày tiến lên vài bước nhưng không bao lâu thì dừng lại, nhưng hắn vẫn không quay người, chỉ nắm chặt tay đứng ở chỗ này: "Tuy rằng tôi thả em đi, nhưng cả đời này em đều là người phụ nữ của tôi, sống cho tốt, không được tìm tôi, không được phản bội tôi, nếu em dám yêu người khác, cho dù giết em rồi tự sát, tôi cũng sẽ làm như vậy."
Vương Hiểu Thư mê mang nhìn bóng lưng của hắn: "Chẳng lẽ chúng ta phải giận dỗi để tiêu hao tình cảm của mình sao?"
Z chỉ cảm thấy mình ở trong đầm lầy càng lún càng sâu, hắn hi vọng cô có thể cứu hắn, lại càng muốn kéo cô tiến vào. Con ngươi màu đen bỗng thấy đau nhức, lấy máy vi tính ra chiếu vào, phát hiện màu sắc hai mắt của mình trở nên kỳ quái, có thứ gì đó im lặng chảy xuống, đợi đến khi hắn phát hiện khác thường nâng tay chạm lên, thứ kia đã chảy xuống bên môi.
Hắn "A" một tiếng, cuối cùng lộ ra một nụ cười bình thản.
Cuối cùng hắn vẫn không giải thích, không nói một tiếng nhanh chóng rời khỏi đây, Vương Hiểu Thư cắn môi rối rắm một lúc lâu, liền giậm chân chạy thẳng đến phương hướng hắn biến mất.
Mẹ nó, chết thì chết! Cuộc sống hủy đi hắn, hiện tại hắn lại hủy đi cuộc sống của cô mà còn nghĩ đi như vậy cho xong việc!?
Nằm mơ!!
Sau đó, hắn liền ép buộc cô há miệng nuốt vào dục vọng của hắn.
"Ngây ngất chứ." Z nói đứt quãng, "Muốn khóc cứ khóc đi, tôi muốn tra tấn em, cho em cảm thụ một chút cảm nhận của tôi, như vậy về sau em sẽ không nghĩ lung tung và nói lung tung nữa." Hắn hạ giọng, giọng nói khàn khàn và tiếng rên rỉ khoái cảm, "Tôi chỉ cho em một giờ, một giờ sau, không bắt được thì đừng trách tôi."
Vương Hiểu Thư nức nở chịu đựng hắn ra vào trong miệng cô, từng sợi chỉ bạc tràn ra từ khóe miệng, điều này làm cho hình ảnh ở đây từ cấp ái muội thăng đến cấp hạn chế, hốc mắt cô nóng lên, nước mắt không tự chủ chảy ra, nhưng đây hoàn toàn không phải vì khổ sở, mà bởi vì. . .
"Ưm ưm ưm!" Quá sâu rồi!!! Cô không thể hô hấp nữa!!!
Z khe khẽ thở dốc, mỉm cười, vuốt mặt cô, chậm dần tốc độ và lực, đè nén nói: "Nhìn em xem, nếu không có tôi thì em nên làm gì bây giờ? Vừa ngu xuẩn vừa lười vừa lóng ngóng, trời sinh chính là kẻ theo đuôi, ngay cả cơm cũng không làm, mở mắt ra là có người ôm. . ." Hắn tự giễu trầm mặt, "Ai biết, người như em ngoài tôi thì còn có ai muốn."
Lần này xem như Vương Hiểu Thư hoàn toàn bị hắn tra tấn, cô thường thường có nguy cơ hít thở không thông. Dưới vũ đài ẩm ướt, âm u, binh lính câm như hến, zombie chạy ra ngoài tàn sát bừa bãi toàn bộ căn cứ Nguyên Tử, không biết có bao nhiêu người vô tội bỏ mạng nơi đây, nhưng cô không có cách nào kháng cự hắn, rời khỏi hắn.
Dường như mọi người đều ích kỷ như vậy, lúc không thích làm cái gì đều là một đống phân, thích rồi. . . Ha ha.
Khi Vương Hiểu Thư được Z thả xuống thì đã hấp hối, nút thắt áo sơ mi của cô đều bị cởi hết, ngực, cổ và bụng phân tán chất lỏng màu trắng ngà, Z lạnh nhạt ngồi xuống lau giúp cô, nhìn ánh mắt sưng đỏ và vết dây trên người cô, có một loại cảm giác gọi là lương tâm chậm rãi trào dâng, đầu óc của hắn thanh tỉnh một chút, lý trí quay trở về.
. . . . . .
Hình như làm hơi quá rồi.
Lúc này hắn sâu sắc ý thức được mình thật sự có bệnh, rõ ràng trong lòng thích như vậy, lại lựa chọn đối đãi thô bạo với cô, rõ ràng nhìn ra được cô cũng không thực sự rời đi, lại vẫn xấu xa cô phụ cảm tình của cô.
"Hận tôi sao?" Hắn đột nhiên hỏi.
Vương Hiểu Thư đã hư thoát, không phát giác sắc mặt hắn khác thường, cắn răng vô lực phun ra ba chữ: "Anh nói xem?!"
Z nhìn cô, im lặng một hồi, nói: "Em mau chạy đi." Hắn ấn xuống nút lên xuống của thang, thang lên xuống bắt đầu hạ xuống dưới, hắn vừa giúp cô sửa sang lại quần áo vừa nói, "Thừa dịp tôi còn chưa phát điên thì mau chạy đi."
Vương Hiểu Thư ngớ ra, giật mình nhìn hắn, giống như không hề biết hắn.
Vẻ mặt Z âm trầm, con người màu đen bị tóc mái che khuất, hắn không đeo kính, con mắt không thể chuyển động giống như bị đông cứng, vừa chuyển động liền đau.
"Trốn đi, chạy trốn tới một nơi tôi vĩnh viễn không tìm thấy, thừa dịp tôi còn chưa hối hận." Hắn nâng cô lên, đỡ cô đi ra thang lên xuống, không thèm nhìn binh lính đang tuyệt vọng, trực tiếp xuống vũ đài, đi về phía lỗ hổng bị đám người Y Ninh làm nổ tung, "Thừa dịp tôi còn lý trí thì chạy nhanh đi, hiện tại tôi chỉ trói em lại bằng dây thừng, có khi lần sau tôi sẽ dùng đao phẫu thuật cắt từng miếng thịt của em rồi bảo quản, em chạy nhanh đi, thừa dịp tôi còn biết tôi yêu em."
"Z. . ." Vương Hiểu Thư hoảng hốt gọi hắn một tiếng, hắn đẩy cô ra, giao súng cho cô, xoay lưng về phía cô.
"Đi đi, lần này nếu em không đi, chỉ sợ về sau tôi sẽ thật sự giết em." Z mê mang nhìn về phía trước, bệnh ham muốn chiếm hữu này khiến chính hắn cũng phải giật mình, một khắc vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã ra tay khiến cô "vĩnh viễn" ở bên cạnh hắn, thật đáng sợ.
"Em không đi." Vương Hiểu Thư ngoan cường tiến lên ôm lấy eo hắn, cảm giác được thân thể cứng ngắc của hắn dần thả lỏng, chậm rãi nói, "Em đã không có đường lui, anh là con đường duy nhất của em, em không nghĩ ra mình sẽ đi nơi nào nếu rời khỏi anh, anh biến em thành như vậy còn muốn vứt bỏ em sao?"
Z cúi đầu nhìn tay cô đặt trên eo hắn, nặng nề nói: "Lưu lại em sẽ chết." Hắn cường ngạnh kéo mở tay cô, "Tôi. . ." Hắn không có cách nào mở miệng nói ra sự thật là mình biến thái, gượng gạo đổi lời, "Tôi muốn lưu lại em bao nhiêu thì cũng muốn giết em bấy nhiêu, sau đó đặt em trong tủ lạnh rồi mang theo bên người, như vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn không rời xa nhau."
Vương Hiểu Thư cũng bị lời nói của hắn dọa đến, giật mình lui về sau một bước, lúc phản ứng kịp thì cảm thấy hơi thở của hắn càng lạnh lùng, bóng dáng tinh tế cao gầy quay lưng về phía cô, hắn hơi ngẩng đầu, dường như đang nhìn sắc trời, từ từ nói: "Tôi sẽ mở cho em một con đường an toàn, không có zombie không có nhân loại nguy hiểm, em đi đi, rời khỏi đây, vĩnh viễn đừng trở về."
Lời cuối cùng hắn nói nhỏ gần như không nghe thấy, nhưng hắn vốn sẽ không an ủi người, cũng không chữa trị, hắn chỉ biết nói quy tắc khoa học, chỉ nhìn vào hiện thực, không biết an ủi không biết lấy lòng phụ nữ. Tình yêu của hắn nặng nề vẩn đục, tràn ngập cảm xúc tiêu cực khiến người khó chịu, lúc trước còn chưa cảm thấy, hiện tại loại cảm giác này lại càng rõ ràng.
Z cảm giác được dường như có chỗ nào trong thân thể hắn xảy ra vấn đề, hắn am hiểu nhất chính là nghiên cứu, tất nhiên có thể phát hiện chỗ nào không đúng, có lẽ 26 thể thí nghiệm lúc trước ngay cả một cái cũng không thành công, chẳng qua sự dị thường của hắn được phát hiện muộn nhất mà thôi.
Z nhíu mày tiến lên vài bước nhưng không bao lâu thì dừng lại, nhưng hắn vẫn không quay người, chỉ nắm chặt tay đứng ở chỗ này: "Tuy rằng tôi thả em đi, nhưng cả đời này em đều là người phụ nữ của tôi, sống cho tốt, không được tìm tôi, không được phản bội tôi, nếu em dám yêu người khác, cho dù giết em rồi tự sát, tôi cũng sẽ làm như vậy."
Vương Hiểu Thư mê mang nhìn bóng lưng của hắn: "Chẳng lẽ chúng ta phải giận dỗi để tiêu hao tình cảm của mình sao?"
Z chỉ cảm thấy mình ở trong đầm lầy càng lún càng sâu, hắn hi vọng cô có thể cứu hắn, lại càng muốn kéo cô tiến vào. Con ngươi màu đen bỗng thấy đau nhức, lấy máy vi tính ra chiếu vào, phát hiện màu sắc hai mắt của mình trở nên kỳ quái, có thứ gì đó im lặng chảy xuống, đợi đến khi hắn phát hiện khác thường nâng tay chạm lên, thứ kia đã chảy xuống bên môi.
Hắn "A" một tiếng, cuối cùng lộ ra một nụ cười bình thản.
Cuối cùng hắn vẫn không giải thích, không nói một tiếng nhanh chóng rời khỏi đây, Vương Hiểu Thư cắn môi rối rắm một lúc lâu, liền giậm chân chạy thẳng đến phương hướng hắn biến mất.
Mẹ nó, chết thì chết! Cuộc sống hủy đi hắn, hiện tại hắn lại hủy đi cuộc sống của cô mà còn nghĩ đi như vậy cho xong việc!?
Nằm mơ!!
/70
|