Đáy lòng đầy hi vọng, Trình Tuyết đẩy nhanh tốc độ lái xe, ở giao lộ đèn đỏ, đuổi theo xe Lý Thiên Hạo, hai xe bị ngăn cách bởi một chiếc xe, nhưng cũng không làm cản trở tầm mắt của Trình Tuyết.
Sau đó nàng nhưng thấy một cảnh làm nàng tức điên lên.....
Bên trong xe còn có Lý Kiều, hai xe cách nhau quá xa, nên nàng không nghe được họ nói gì, nhưng mà cửa sổ mở ra, nàng có thể thấy rõ hành động của người bên trong.
Không biết có điều gì, Lý Thiên Hạo thoải mái cười, đưa tay vuốt ve tóc Lý Kiều, ngón tay thon dài nâng cằm Lý Kiều lên nhẹ nhàng hôn.
Trình Tuyết thấy Trình Thiên Hạo như vậy, lòng tràn đầy chua xót, bởi vì người đàn ông này chưa từng đối xử với nàng như vậy,
Nhìn thấy Lý Kiều, lòng nàng đầy phẫn nộ, chính là cái dáng vẻ này đã cướp Lý Thiên Hạo từ bên người nàng đi.
Đèn đỏ chuyển thành xanh, Trình Tuyết nổ máy theo sau, nhìn chằm chằm xe phía trước.
Cầm lấy điện thoại di động gọi điện cho Lý Thiên Hạo, nàng nghĩ muốn phá hư hạnh phúc vui vẻ của họ.
"Có chuyện gì không?" Lý Thiên Hạo nhận điện thoại, giọng nói lạnh lùng không được tốt lắm.
Trình Tuyết trầm mặc mấy giây, " Em...." Điện thoại bên kia mơ hồ có tiếng Lý Kiều cười, lời nàng định nói bỗng bị chặn ở cổ họng, làm nàng thật đau đớn.
Lý Thiên Hạo nhận thấy Trình Tuyết chắc không phải là đến gây sự đi, tâm tình buồn chán,muốn quấy rầy hắn, không nhịn được nói:" Cứ như vậy đi"
Trò chuyện bị ngắt. "Phanh" một tiếng, điện thoại trong tay Trình Tuyết theo một đường Parabon rơi xuống cửa sổ thủy tinh.
Lý Thiên Hạo vô tình lần thứ hai đả kích nàng, có lẽ vì đả kích mà Tiểu Vũ cùng Lý Thiên Hạo gây ra cho nàng, cộng thêm cơ thể khó chịu thần kinh căng thẳng mấy ngày này, Trình Tuyết nhấn chân ga, đuổi lên xe phía trước.
Nàng nhất định sẽ không bỏ qua! Không thể để bọn họ hạnh phúc! Không thể bỏ qua cho Lý Kiều!
Trong quá trình gia tăng tốc độ, mắt Trình Tuyết cay cay nóng rực, ánh mắt mờ mịt đau đớn, đạp mạnh chân ga, hướng xe Lý Thiên Hạo mà đâm tới.
Chuyện xảy ra đột ngột, lúc Lý Thiên Hạo nhận ra đã không kịp né tránh.
Bởi vì là ở bên ngoài cũng có thể là ý trời. Xe Lý thiên Hạo đang di chuyển xe, bất thình lình xảy ra va chạm mãnh liệt, chỉ là ở ngã tư đường lớn quay đầu xe về đường đối diện mà dừng xe lại.
Trình Tuyết thì không được may mắn như vậy, bởi vì tốc độ xe quá nhanh, cho dù đã cố dừng lại vẫn không thể không chế được mà lao tới cột cầu bên cạnh phá vỡ rào chắn, chiếc xe lao xuống sông.
Sau đó trên cầu hỗn loạn, tiếng còi xe cứu thương, xe cảnh sát, nối theo nhau kéo lên cầu......
Mưa rơi xối xả, không khí lạnh lẽo phủ xuống, mang đến sự lạnh lẽo ngày mưa.
Nghĩa trang ở ngoại ô.
Lý Thiên Hạo đứng nhìn mộ của Trình Tuyết, đặt xuống một bông hoa hồng, đứng một hồi lâu.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến mọi chuyện lại có kết cục như vậy, phương thức tách ra như vậy làm cho lòng người ta trầm trọng không ngớt.
Trình Tuyết cực đoan cuối cùng vẫn là tự hại chính mình. Hắn chỉ có thể hi vọng kiếp sau Trình Tuyết đừng gặp lại hắn.
Một tiếng thở dài lay động trong mưa, rồi biến mất không tiếng động. Lý Kiều che ô đi đến bên cạnh hắn, an ủi nắm lấy tay hắn. Trình Tuyết mất đi nàng cũng thật đau lòng.
Đêm hôm đó Trình Tuyết được cứu lên đã không còn hô hấp, cả xe đầy nước.
Sau khi kiểm nghiệm pháp y nói Trình Tuyết một chút giãy dụa cũng không có, tựa như nàng đang cầu mong được chết. Thực sự khiến lòng người thổn thức.
Lý Kiều không rõ ràng lắm hai ngày trước đã xảy ra chuyện gì khiến Trình Tuyết cực đoan muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận. Nhưng dù sao, người cũng đã qua đời, người đã mất cũng như đèn tắt, chuyện đã qua cũng không cần nghiên cứu sâu hơn.
" Về nhà thôi" Lý Thiên Hạo ôm hông Lý Kiều nhẹ giọng nói.
" Được" Lý Kiều nói.
Ngày đó hai người cũng chỉ bị thương nhẹ, nhưng cơ thể Lý Kiều lại khôi phục chậm.
Sau khi Lý Kiều gắng gượng thân thể làm tang lễ cho Trình Tuyết xong, Lý Thiên Hạo càng không hi vọng Lý Kiều mệt mỏi dù chỉ là một phần nhỏ.
Hai người nâng đỡ nhau rời khỏi nghĩa trang. Trời mưa ướt lạnh, đồng lòng với nhau tâm lại không hề lạnh.
Hoàn chính văn.
#Raining: Còn phiên ngoại nữa thôi là hoàn nhé. Vì ngoại truyện hơi dài nên mình sẽ cắt ra thành 3 ngoại truyện nhỏ ☺️☺️☺️
Sau đó nàng nhưng thấy một cảnh làm nàng tức điên lên.....
Bên trong xe còn có Lý Kiều, hai xe cách nhau quá xa, nên nàng không nghe được họ nói gì, nhưng mà cửa sổ mở ra, nàng có thể thấy rõ hành động của người bên trong.
Không biết có điều gì, Lý Thiên Hạo thoải mái cười, đưa tay vuốt ve tóc Lý Kiều, ngón tay thon dài nâng cằm Lý Kiều lên nhẹ nhàng hôn.
Trình Tuyết thấy Trình Thiên Hạo như vậy, lòng tràn đầy chua xót, bởi vì người đàn ông này chưa từng đối xử với nàng như vậy,
Nhìn thấy Lý Kiều, lòng nàng đầy phẫn nộ, chính là cái dáng vẻ này đã cướp Lý Thiên Hạo từ bên người nàng đi.
Đèn đỏ chuyển thành xanh, Trình Tuyết nổ máy theo sau, nhìn chằm chằm xe phía trước.
Cầm lấy điện thoại di động gọi điện cho Lý Thiên Hạo, nàng nghĩ muốn phá hư hạnh phúc vui vẻ của họ.
"Có chuyện gì không?" Lý Thiên Hạo nhận điện thoại, giọng nói lạnh lùng không được tốt lắm.
Trình Tuyết trầm mặc mấy giây, " Em...." Điện thoại bên kia mơ hồ có tiếng Lý Kiều cười, lời nàng định nói bỗng bị chặn ở cổ họng, làm nàng thật đau đớn.
Lý Thiên Hạo nhận thấy Trình Tuyết chắc không phải là đến gây sự đi, tâm tình buồn chán,muốn quấy rầy hắn, không nhịn được nói:" Cứ như vậy đi"
Trò chuyện bị ngắt. "Phanh" một tiếng, điện thoại trong tay Trình Tuyết theo một đường Parabon rơi xuống cửa sổ thủy tinh.
Lý Thiên Hạo vô tình lần thứ hai đả kích nàng, có lẽ vì đả kích mà Tiểu Vũ cùng Lý Thiên Hạo gây ra cho nàng, cộng thêm cơ thể khó chịu thần kinh căng thẳng mấy ngày này, Trình Tuyết nhấn chân ga, đuổi lên xe phía trước.
Nàng nhất định sẽ không bỏ qua! Không thể để bọn họ hạnh phúc! Không thể bỏ qua cho Lý Kiều!
Trong quá trình gia tăng tốc độ, mắt Trình Tuyết cay cay nóng rực, ánh mắt mờ mịt đau đớn, đạp mạnh chân ga, hướng xe Lý Thiên Hạo mà đâm tới.
Chuyện xảy ra đột ngột, lúc Lý Thiên Hạo nhận ra đã không kịp né tránh.
Bởi vì là ở bên ngoài cũng có thể là ý trời. Xe Lý thiên Hạo đang di chuyển xe, bất thình lình xảy ra va chạm mãnh liệt, chỉ là ở ngã tư đường lớn quay đầu xe về đường đối diện mà dừng xe lại.
Trình Tuyết thì không được may mắn như vậy, bởi vì tốc độ xe quá nhanh, cho dù đã cố dừng lại vẫn không thể không chế được mà lao tới cột cầu bên cạnh phá vỡ rào chắn, chiếc xe lao xuống sông.
Sau đó trên cầu hỗn loạn, tiếng còi xe cứu thương, xe cảnh sát, nối theo nhau kéo lên cầu......
Mưa rơi xối xả, không khí lạnh lẽo phủ xuống, mang đến sự lạnh lẽo ngày mưa.
Nghĩa trang ở ngoại ô.
Lý Thiên Hạo đứng nhìn mộ của Trình Tuyết, đặt xuống một bông hoa hồng, đứng một hồi lâu.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến mọi chuyện lại có kết cục như vậy, phương thức tách ra như vậy làm cho lòng người ta trầm trọng không ngớt.
Trình Tuyết cực đoan cuối cùng vẫn là tự hại chính mình. Hắn chỉ có thể hi vọng kiếp sau Trình Tuyết đừng gặp lại hắn.
Một tiếng thở dài lay động trong mưa, rồi biến mất không tiếng động. Lý Kiều che ô đi đến bên cạnh hắn, an ủi nắm lấy tay hắn. Trình Tuyết mất đi nàng cũng thật đau lòng.
Đêm hôm đó Trình Tuyết được cứu lên đã không còn hô hấp, cả xe đầy nước.
Sau khi kiểm nghiệm pháp y nói Trình Tuyết một chút giãy dụa cũng không có, tựa như nàng đang cầu mong được chết. Thực sự khiến lòng người thổn thức.
Lý Kiều không rõ ràng lắm hai ngày trước đã xảy ra chuyện gì khiến Trình Tuyết cực đoan muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận. Nhưng dù sao, người cũng đã qua đời, người đã mất cũng như đèn tắt, chuyện đã qua cũng không cần nghiên cứu sâu hơn.
" Về nhà thôi" Lý Thiên Hạo ôm hông Lý Kiều nhẹ giọng nói.
" Được" Lý Kiều nói.
Ngày đó hai người cũng chỉ bị thương nhẹ, nhưng cơ thể Lý Kiều lại khôi phục chậm.
Sau khi Lý Kiều gắng gượng thân thể làm tang lễ cho Trình Tuyết xong, Lý Thiên Hạo càng không hi vọng Lý Kiều mệt mỏi dù chỉ là một phần nhỏ.
Hai người nâng đỡ nhau rời khỏi nghĩa trang. Trời mưa ướt lạnh, đồng lòng với nhau tâm lại không hề lạnh.
Hoàn chính văn.
#Raining: Còn phiên ngoại nữa thôi là hoàn nhé. Vì ngoại truyện hơi dài nên mình sẽ cắt ra thành 3 ngoại truyện nhỏ ☺️☺️☺️
/35
|