Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Chương 105: Sự kiện Kỷ Lương giết người

/109


(Kết thúc vụ án. Không nên đọc vào đêm khuya) Chuyển ngữ: Mẹ Cherry

***“Đội trưởng Lương, vừa rồi chị làm như thế kích động quá.” Lý Trạch nói: “Tay họ Trương kia cố tình khiêu khích chị, bày ra một cái bẫy trước mặt chị, còn chị thì cứ thế lao đầu vào. Nếu Trương Minh Đức mượn cớ này để tố cáo chị đả thương người dân, sau đó lại vận dụng mối quan hệ xin bên tòa án lệnh cấm gì đó, khiến chị không thể tiếp cận gã được…” “Xin lỗi cậu!” Kỷ Lương xoa mặt, trên khuôn mặt cô đầy vẻ ủ rũ. Không nên quá lo lắng, lo lắng quá sẽ bị loạn. Hễ là chuyện có liên quan đến anh Duệ, cô không làm cách nào bình tĩnh được như bình thường. Cô thậm chí còn không thể hiểu nổi, rốt cuộc Trương Minh Đức bắt anh Duệ đi để làm gì. Giữa bọn họ và Trương Minh Đức cũng không có thù oán gì, ít nhất là trước đây không có! Chẳng lẽ vì Trương Minh Đức nhận ra cô đang điều tra gã, cho nên mới xuống tay với cô sao… Nhưng làm thế chẳng phải càng chứng thực cho cô biết, gã thật sự có vấn đề hay sao… Nếu vậy, chẳng phải chính cô đã hại anh Duệ sao??? “May mà anh Hạ tới đây rồi.” Lý Trạch nói, tuy bọn họ cũng đều rất lo lắng cho Kỷ Duệ, nhưng mà… dù sao bọn họ cũng là nhân viên Chính phủ, đúng như tay luật sư kia nói, bọn họ nhận tiền của Quốc gia để làm việc, mà tiền của Quốc gia ở đâu ra? Còn không phải lấy từ tiền thuế của nhân dân hay sao. Xét về mặt nào đó, thì tay luật sư kia cũng coi như là “bố mẹ cơm áo” có bọn hắn. Hơn nữa, bọn họ vẫn bị trói buộc trong quy củ, kỷ luật, không dám thực sự xuống tay mà làm như Hạ Vũ — muốn hạ thủ sẽ hạ thủ. Đương nhiên, việc này cũng dựa vào việc người ta có một hậu phương đủ vững chắc là ông bố già ở nhà — mọi người trong cục cảnh sát ít nhiều gì cũng biết bố Hạ Vũ là ai. Cho nên khi Hạ Vũ vừa ra tay, bọn họ cũng tự hiểu là chuyện gì anh cũng có thể gánh vác được, nên bọn họ mới nhắm mắt làm ngơ. Hạ Vũ không nói gì, bước tới vài bước, kéo tay Kỷ Lương, gật đầu chào Lý Trạch rồi nói: “Tôi mượn văn phòng của cậu một chút.” Lý Trạch đâu dám nói không, vội xoay người mở cửa phòng làm việc nhỏ của mình cho họ, còn thuận tay đóng cửa lại rồi đứng canh cửa cho họ nữa. Trong cánh cửa kia, Hạ Vũ ấn đầu Kỷ Lương vùi vào ngực mình, hai tay Kỷ Lương vội túm lấy vải áo trước ngực anh, cô nắm rất chặt, rất chặt… Ở nơi này, người bên ngoài không nhìn thấy được, cô mới dám để lộ ra sự sợ hãi của mình, nhưng cô vẫn không khóc, chỉ là, toàn thân không thể ức chế được sự run rẩy, là sự lo lắng, cũng là sự phẫn nộ… “Sẽ không sao đâu, tên nhóc quỷ kia, cũng đâu phải là đứa trẻ bình thường.” Hạ Vũ lên tiếng an ủi cô. “…” Cô khẽ gật đầu, nhưng lại không thể không lo lắng! Trương Minh Đức bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức không thể tìm ra chút sơ hở nào, khiến cô vô cùng lo lắng. “Đừng suy nghĩ linh tinh…” Hạ Vũ nhìn thấu sự lo lắng của cô: “Nếu ngay cả em cũng không đủ lòng tin, thì còn ai có thể cứu tên nhóc quỷ kia ra chứ?” Có lẽ là vì những lời này của Hạ Vũ, cũng có lẽ là vì bản thân Hạ Vũ đã về đến đây, khiến cho thần kinh vốn đang rất căng thẳng của Kỷ Lương rốt cuộc cũng bình tĩnh lại! Hạ Vũ nói đúng, nếu chính cô cũng rối loạn trận pháp, thì làm sao có thể cứu được anh Duệ? Có lẽ ban nãy Trương Minh Đức làm thế chỉ là vì muốn làm rối loạn suy nghĩ của cô, khiến cho trận pháp trong đầu cô tự loạn lên thôi. Sau khi chạy đi rửa mặt bằng nước lạnh quay lại, cô đã bình tĩnh hơn nhiều! Lúc đi tới phòng làm việc, cô phát hiện cả đám người bọn họ đều vây quanh một chiếc máy tính, không biết đang xem cái gì. “Đội trưởng Lương, chị tới đây xem này!” A Pháo nhìn thấy cô, vội vàng nhường chỗ của mình. Thì ra bọn họ đang xem một video vừa được tung lên mạng không bao lâu, nhưng đã hơn mười vạn lượt xem, hơn nữa, còn mỗi lúc một tăng lên khiến người ta không thể không cảm thán, khả năng truyền tải tin tức của internet bây giờ thật đáng sợ. Nhưng… điểm quan trọng không phải ở chỗ đó, mà là ở nội dung của video kia. Người xuất hiện trong video, không phải chính là Trương Minh Đức vừa rồi còn xuất hiện ở Cục cảnh sát sao?! Trong video, bộ dạng của gã rõ ràng là quần áo bảnh bao, nhưng như vậy lại càng làm tôn lên vết thương kia trên mặt gã — là vết do cú đấm của Kỷ Lương để lại. Trước mặt gã, là một phóng viên đang cầm micro, đằng sau gã là một tòa nhà lớn, có treo một băng biểu ngữ màu đỏ gì đó, bên trên có mấy chữ: Hội thảo giao lưu y khoa xxxx… Kỷ Lương chợt nhớ, cô y tá tên tiểu Dương kia đã từng nói, trong giới y học, Trương Minh Đức cũng có một địa vị nhất định. Hơn nữa, vẻ ngoài của gã không tồi, so với một số bác sĩ bụng bia đầu hói béo ục béo ịch mà nói, thì ít ra nhìn gã cũng có vẻ ngọc thụ lâm phong. Cho nên, khi gã vừa xuất hiện, đương nhiên sẽ khiến đám phóng viên đang chầu trực bên ngoài chú ý tới. Nhất là vết thương trên mặt gã kia, càng khiến đám phóng viên truy hỏi tới tấp. Đây cũng là nguyên nhân khiến đoạn video này được nhiều người chú ý như vậy, tên đoạn video đó là: “Sự tồn tại của cảnh sát là để cứu người hay là giết người?” Trong đoạn video đó, đương nhiên Trương Minh Đức tự nói mình là một công dân tốt, hết lòng phối hợp với cảnh sát phá án, kết quả lại thành người bị hại, vô duyên vô cớ bị thương. Con mẹ nó tởm nhất là ở cuối đoạn video kia, gã còn lấy thân phận bác sĩ của mình, nói trên góc độ y học rằng: Gã có thể hiểu được, hiện giờ mọi người trong xã hội phải chịu áp lực công việc rất lớn, nhất là các nhân viên cảnh sát. Căn cứ vào y học cho thấy, với loại công việc có áp lực lớn này, tâm lý sẽ càng dễ dàng nảy sinh những thái độ tiêu cực. Nghiêm trọng là có thể từ người phá án trở thành người phạm án, chuyện này, trong nước cũng đã có một vài ví dụ — Hàm ý của gã quá rõ ràng, chính là ám chỉ Kỷ Lương. “Nghe bác sĩ Trương nói vậy, có phải tâm lý của nhân viên cảnh sát đánh anh kia đã có vấn đề về phương diện này không?” Nữ phóng viên kia lại hỏi tiếp. “Chuyện này…” Trương Minh Đức cười rất bí hiểm nói: “Tôi không tiện phán đoán chuyện đó, có điều… theo tôi được biết, thời gian gần đây, hình như nhân viên cảnh sát đó có dính dáng tới một vụ án giết người.” Nói tới đây, gã cũng không nói thêm gì nữa, cười cười nói tạm biệt với đám phóng viên rồi xoay người bước vào hội trường. Hình ảnh cuối cùng trong video là bóng gã càng lúc càng xa. Bình luận phía dưới đoạn video kia đến từ hàng trăm nơi khắc nhau, ý kiến nào cũng có, có người bảo vệ Trương Minh Đức, cũng có người phản đối, có người bắt đầu bàn tán xem vụ án giết người gần đây là sự kiện nào. Sau đó, cả đám người lại nổi máu muốn làm Sherlock Holmes hay Conan… “Mẹ nó chứ! Thằng khốn này hạ thủ nhanh thật.” Lý Trạch chửi rủa: “Nhanh như thế đã có thủ đoạn đối phó rồi.” Hơn nữa còn sử dụng công cụ là phương tiện thông tin đại chúng này nữa. Phải biết rằng, trong xã hội hiện đại, phương tiện truyền thông lợi hại hơn bất cứ vũ khí nào khác. Kỷ Lương hỏi Lý Trạch: “Phải làm sao bây giờ?” Còn có thể làm sao bây giờ, Lý Trạch lộ vẻ khó xử nói: “Đội trưởng Lương, việc này… thật sự không thể để chị tham dự vào được. Hơn nữa… Thân phận của chị bây giờ… cũng hơi đặc biệt…” Haizzz! Bắt hắn nói ra những lời này, thật sự khiến hắn khó chịu, nhưng mà… vẫn phải giải quyết việc chung đã… Đúng lúc này, có một cuộc điện thoại gọi tới, sau khi Lý Trạch nghe xong, liền nói với Kỷ Lương: “Theo tôi, bây giờ chị cứ ở lại cục cảnh sát là tốt nhất. Tôi vừa cho người đi tuần qua khu nhà của anh chị xem tình hình, xung quanh khu đó đã có không ít giới truyền thông trực chờ sẵn…” “Chuyện của Trương Minh Đức, các cậu thấy thế nào?” Hạ Vũ hỏi. “Theo tôi thấy, tay này nhất định là có vấn đề, nhưng mà… không có chứng cứ.” Lý Trạch tức giận vỗ bàn: “Nếu mọi chuyện thực sự giống như đội trưởng Lương nói, trong tay gã có mạng người, thì chúng ta nhất định không thể để gã nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được. Vấn đề là, hiện giờ trong tay chúng ta cũng không đủ chứng xứ chính xác. Hơn nữa, vừa rồi anh cũng thấy đấy, gã hồ ly đó lớn tiếng dọa người, nói như vậy trước giới truyền thông, khiến cho tâm lý của đám người đó hầu như đều nghiêng về phía gã, rõ ràng là đã trở thành lá chắn tốt nhất để bảo vệ cho gã. Nếu như trong trường hợp chúng ta không có đủ chứng cứ mà lại động tới gã, tuyệt đối sẽ bị gã cắn ngược lại, không có lợi cho chúng ta.” Nghe hết những phân tích của Lý Trạch, trong lòng Kỷ Lương cũng vẫn có chỗ không rõ: “Nhưng mà… anh Duệ…” “Để anh đi!” Hạ Vũ nói: “Anh sẽ theo dõi gã, nếu gã quả thực đã bắt cóc tiểu Duệ, chắc chắn sẽ có dụng ý riêng của gã, không thể nào không có động tĩnh gì được.” “Tôi cũng sẽ bố trí người hỗ trợ anh theo dõi gã.” Lý Trạch cũng đồng ý với biện pháp của Hạ Vũ: “Còn về đội trưởng Lương chị…” “Tôi biết rồi.” Kỷ Lương cười khổ, để hắn yên tâm, tạm thời cô sẽ ở lại cục cảnh sát, ít nhất là trong vòng 48 tiếng sẽ không đi đâu… Anh Duệ, con nhất định phải chờ mẹ tới cứu con! Kỷ Lương thầm nói trong lòng, rồi cầu nguyện, rồi thề… Còn Kỷ Duệ… đã bị đưa đi đâu rồi? Y học hiện đại rất phát triển, con người hiện đại cũng càng ngày càng yếu ớt, cũng khiến cho các bệnh viện lúc nào cũng quá tải. Nhưng trong bệnh viện, có một nơi, không ít người, nhưng lại không hề náo nhiệt, ngược lại còn cực kỳ lạnh lùng… nơi đó gọi là: nhà xác. Nhà xác, còn gọi là phòng giữ thi thể, là những nơi ở bệnh viện, nhà tang lễ, hoặc khu tạm thời được dùng để đặt di thể. Có thể là một gian phòng, cũng có thể là một tầng lầu, hoặc là một tòa nhà riêng biệt. Sau khi có người qua đời, có rất ít thi thể được hỏa táng ngay mà sẽ lưu lại trong nhà xác khoảng hai, ba ngày, nhất là vào mùa hè. Như vậy, cũng có thể khiến cho người nhà của họ có thêm thời gian để chuẩn bị tang lễ. Nói chung, nếu ở cục cảnh sát, khi gặp phải án mạng mà thân phận của nạn nhân chưa rõ ràng, hoặc cần phải chờ khám nghiệm tử thi, thì trước hết cũng sẽ đặt tạm thi thể trong nhà xác — dù sao, thiết bị trong phòng pháp y của cục cảnh sát cũng có hạn, không thể nào có quy mô lớn được như trong bệnh viện. Bệnh viện Thị Lập dù sao cũng là một trong những bệnh viện hạng nhất của thành phố. Vì uy tín cao, nên mỗi ngày, lượng bệnh nhân đến bệnh viện cũng rất nhiều, mà… quy mô của nhà xác cũng rất lớn. Vị trí nhà xác của bệnh viện Thị Lập được thiết kế ở phía sau bệnh viện. Cả khu nhà là một chiếc tủ lạnh khổng lồ, chỉ dùng để lưu trữ thi thể. Có một ông lão lớn tuổi phụ trách trông coi tòa nhà đó. Thật ra… ở nơi thế này thì cần gì người trông coi chứ. Nơi này chỉ có người chết được đưa vào, bình thường rất ít có người lui tới. Công việc trông coi của ông lão này cũng rất thoải mái, chỉ là danh nghĩa mà thôi. Mọi người muốn đi vào nơi này, đều tự giác tới đăng ký với ông. Vì công việc quá nhàn hạ nên ông ta thường xuyên ngủ gà ngủ gật… Hôm nay, sau khi ông lão ăn cơm nó, liền ở lại trong phòng nghỉ, bật điều hòa, nghe radio, uống chút trà mà mấy ngày trước Trương Minh Đức đưa tới cho ông. Chỉ chốc lát sau ông ta đã thấy mệt mỏi rã rời, sau đó liền thiếp đi trên ghế, căn bản không chú ý tới có một người chỉ chờ ông ngủ say liền lẻn vào trong tòa nhà. Người đó chính là Trương Minh Đức. Người ta nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, câu nói này không sai chút nào. Ngày đó, sau khi bắt Kỷ Duệ đi, gã liền lái ô tô đến cửa sau của bệnh viện, thừa dịp ông lão ngủ quên, đưa nhóc kia vào nhà xác. Nơi này, tuyệt đối là một nơi cực tốt để giấu người. Có nhiều tầng như vậy, lại nhiều khoang đông lạnh như thế, giấu người ở đây thì ai phát hiện được chứ? Gã đi lên tầng ba, mở một tủ đông lạnh thứ ba ra, nhìn cậu nhóc bị trói chặt chân tay, nằm mê man trong đó. Gã khẽ cười, lẩm bẩm: “Hôm nay không thể ày uống thuốc xổ nữa, ngày mai sẽ bắt đầu phẫu thuật rồi.” Hắn vuốt cằm: “Bà mẹ cảnh sát kia của mày, chắc chắn sẽ không thể ngờ tới bây giờ mày đang ở trong nhà xác đâu nhỉ.” Trong lúc gã nói chuyện, Kỷ Duệ cũng mơ màng tỉnh dậy, vừa vặn nghe thấy câu cuối cùng của gã: “Trong những ngày nóng nực này, được nằm ở đây cũng khá mát mẻ đấy. Mày có muốn thử một chút không?” Gã nhếch miệng nói với cậu. Nhiệt độ trong khoang đông lạnh có thể điều chỉnh được, cho nên, nhiệt độ trong ngăn mà Kỷ Duệ đang nằm đương nhiên cũng không lạnh như mấy ngăn giữ thi thể, mà là nhiệt độ thích hợp với người sống. “Nhóc kia, mày không sợ thật à?” Trương Minh Đức hơi tán thưởng sự dũng cảm của cậu nhóc. “Sợ — sợ chết—.” Kỷ Duệ chớp chớp mắt, vẻ mặt của cậu nhóc khiến người ta không phân định được là thật hay giả: “Buôn bán nội tạng cũng kiếm được không ít nhỉ. Nhất là người làm bác sĩ giống ông, việc làm ăn này, cũng phải kiếm hàng tỷ ấy chứ nhỉ?!” Trương Minh Đức run người: “Nhóc quỷ, mày thật thông minh!” Không ngờ nó lại biết rõ những chuyện này: “Sao mày phát hiện được?” Dù sao, ngày mai cũng không còn nhìn thấy nó nữa, Trương Minh Đức không ngại ‘tâm sự’ với tên nhóc này vài câu. “Trừ điều này ra, thì tôi không nghĩ ra được là ông còn có thể bắt tôi đến đây làm gì nữa? Cũng không thể vì muốn tôi nhận ông làm bố nuôi được, đúng không?” Kỷ Duệ khẽ nhún vai: “Ngày đó, ông chú ý đến kết quả khám tổng thể của tôi như vậy, chắc là muốn xác định tình trạng sức khỏe của tôi đúng không, ôi — coi như tôi gặp xui đi, chăm sóc mình tốt như vậy, kết quả lại tự đẩy mình vào họng súng.” “Ha ha ha —.” Trương Minh Đức bị những lời này của cậu chọc cười: “Thú vị, nhóc con, mày thật thú vị. Nếu không phải vì thời gian gấp gáp, tao thật sự muốn tiếp tục giữ mày ở thêm vài ngày, đùa với mày một chút nữa.” Kỷ Duệ liếc mắt khinh bỉ: “Thôi đi… Nói xem, ông giết nhiều người như vậy, không sợ oan hồn của người ta quay về đòi mạng à?” Trương Minh Đức khẽ đẩy cặp kinh mắt, ra vẻ không thèm để tâm, cười nói: “Trên đời này thực sự có ma sao?” “Cũng không biết được.” Kỷ Duệ lẳng lặng nhìn gã: “Ví dụ như chị gái xinh đẹp tên Lý Lệ Linh kia kìa, vẫn nhớ ông mãi không quên đấy.” Mặt Trương Minh Đức cứng đờ: “Tên nhóc thối tha này, đừng có ở đây mà giả thần giả quỷ. Sau ngày mai, tao sẽ tìm một chỗ ném thi thể của mày xuống… À, có lẽ, hẳn là nên để mẹ mày tự tìm thấy thi thể của mày mới thú vị nhỉ.” Gã cười nói tiếp: “Áp lực của công việc cảnh sát quá lớn, tâm lý khác thường, giết chết con trai mình. Tin tức như vậy, hẳn là sẽ có không ít người cảm thấy hứng thú.” Tiếc là chân tay cậu bị trói chặt, nếu không, Kỷ Duệ nhất định sẽ giơ ngón giữa lên với gã, cười nhạo gã quá ngây thơ. Con mẹ nó chứ, gã thực sự nghĩ trên đời này chỉ có mình gã thông minh sao? Gã bịt miệng Kỷ Duệ lại, sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại vài lần, Trương Minh Đức mới nhanh chóng rời khỏi nhà xác. Kỷ Duệ trừng mắt nhìn không gian tối đen trước mặt, thầm nghĩ, nếu không tìm ra cách nào, thì sẽ thật sự bị tên biến thái kia phẫu thuật mất, như vậy, không phải Kỷ Tiểu Lương sẽ thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh hay sao?! Tay chân cậu nhóc bị trói rất chặt, bên trong khoang lạnh này cũng khá rộng, hơn nữa, tay họ Trương kia còn lo liệu rất kỹ càng, trải chăn đệm khắp bốn phía, khiến cậu lăn qua lăn lại cũng không tạo ra tiếng động gì… * Theo dõi suốt cả ngày cũng không phát hiện ra Trương Minh Đức có điều gì khác thường! Việc này khiến có các đồng chí của cục cảnh sát cảm thấy thật thất bại, thậm chí trong lòng mấy viên cảnh sát trẻ cũng bắt đầu thả lỏng, thầm nghĩ liệu phương hướng của bọn họ có phải đã sai lầm rồi không? Có lẽ Trương Minh Đức thực sự là một người tốt… Thậm chí trong lòng một số người còn bắt đầu thầm nghĩ Kỷ Lương mới thực sự là kẻ tình nghi lớn nhất, nhưng cũng không đủ chứng cứ chính xác, ví dụ như động cơ giết người chẳng hạn… Cả một ngày dài trôi qua, màn đêm bắt đầu buông xuống, Lý Trạch cũng để một số cảnh sát về nghỉ trước, còn tự mình tiếp ca của bọn họ, chịu trách nhiệm tiếp tục giám sát Trương Minh Đức. Trong ngày hôm nay, bọn họ cũng không nhàn rỗi, vẫn tiếp tục điều tra vụ án của Vương Nhã Phân, đồng thời cũng lôi ra vụ án cũ của Lý Lệ Linh lúc trước… Dựa vào cách nói của người nhà Vương Nhã Phân, thì ngày đó Vương Nhã Phân chỉ làm việc nửa ngày. Giữa trưa, cô ấy có gọi điện thoại về nhà, nói có thể sẽ về muộn một chút, vì có chút việc phải ra ngoài. Theo giọng điệu của cô ấy khi đó, thì có vẻ như tâm trạng cô ấy rất tốt… Hơn nữa, lúc ấy cô còn từng nói với người nhà rằng, có lẽ mình sắp thay đổi công việc… Có thể thả một miếng mồi câu lớn như vậy cho Vương Nhã Phân, thì Trương Minh Đức hẳn là một người trong số đó. Nhưng mà… hắn lại có đủ chứng cứ vắng mặt, đây mới là khó khăn lớn nhất. Nhà của Trương Minh Đức nằm ở một tiểu khu gần chợ trung tâm, giá nhà đất ở khu này đắt kinh khủng, nên các phương diện bảo đảm an toàn cũng được thiết kế rất chu đáo. Mỗi lần có khách muốn đi vào đều phải qua cửa kiểm tra, đăng ký thông tin cá nhân ở phòng bảo vệ, sau đó phòng bảo vệ báo lên chủ nhà. Sau khi được chủ nhà cho phép thì khách mới được qua cửa. Nơi Hạ Vũ đang đứng là một tòa nhà bên ngoài tiểu khu đó, đối diện với tòa nhà của Trương Minh Đức. Hạ Vũ nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối, sau khi Trương Minh Đức về nhà thì không ra ngoài nữa. Cửa sổ nhà họ Trương ở sát mặt đất, có thể nhìn thấy hai vợ chồng Trương Minh Đức sau khi cùng nhau ăn cơm xong, thì lại cùng ngồi xem TV ở phòng khách… Mãi đến mười giờ hơn, không biết Trương Minh Đức nói gì với vợ gã, khiến vợ gã đánh cho gã một cái, rồi đứng dậy, kéo rèm che cửa sổ lại, ngăn chặn hết những ánh mắt có thể nhìn trộm ở bên ngoài! Anh thoáng cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, liền gọi điện cho Lý Trạch, dặn hắn theo dõi chặt cửa chính. Sau đó, anh đi lên tầng thượng của tòa nhà, nhảy sang tầng thượng tòa nhà đối diện, sau đó giống như biểu diễn xiếc, bám theo đường ống của tòa nhà đó, để leo xuống dưới nhà Trương Minh Đức ở tầng trệt. Lý Trạch ngơ ngác nhìn toàn bộ quá trình ‘nhảy lầu’ của anh, chỉ cảm thấy hai bắp chân của mình run lên từng đợt… Hạ đại boss này, quả nhiên không phải người bình thường! Đương nhiên hắn sẽ không biết được, mấy chuyện này đối với Hạ Vũ mà nói thì chỉ giống như ăn một bát cơm, uống một cốc nước mà thôi. Hạ Vũ lẳng lặng leo từ tầng cao nhất xuống trước ban công nhà Trương Minh Đức, lắng nghe động tĩnh trong nhà. Một vài tiếng rên rỉ mờ ám từ phòng khách truyền tới, khiến cho người ta vừa nghe là hiểu ngay bên trong đang xảy ra chuyện gì… Đúng lúc này, một cơn gió thổi tới, nhẹ nhàng thổi tấm rèm cửa bay lên khiến Hạ Vũ nhìn được rõ ràng tình hình bên trong: trong phòng khách, ở trên chiếc giường sô pha rộng lớn, chỉ có một người phụ nữ, quần áo lộn xộn, lăn lộn rên rỉ, không thấy bóng Trương Minh Đức đâu… Mặt Hạ Vũ đanh lại, trực tiếp xông vào, người phụ nữ nằm trên giường sô pha hoàn toàn bị sa vào ảo giác, miệng vẫn rên rỉ gọi tên Trương Minh Đức, mặt cô ta ửng hồng, tay lại không ngừng sờ soạng trên người mình từ trên xuống dưới. Cảnh tượng hương diễm quyến rũ như vậy, nhưng Hạ Vũ nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái, chỉ nhanh chóng tìm kiếm khắp căn nhà, phát hiện đã không còn tung tích của Trương Minh Đức đâu nữa. “Lý Trạch, Trương Minh Đức ra ngoài rồi!” Anh vội vàng gọi điện thoại cho Lý Trạch, sau đó nhanh chóng lao ra ngoài. “Tôi vừa định báo cho anh biết, đội trưởng Lương vừa đánh ngất một đồng chí ở cục cảnh sát, sau đó chạy mất rồi!” Lý Trạch thông báo tin vừa nhận được cho anh. * “Thật phiền anh quá!” Trương Minh Đức bước từ trên xe xuống, tươi cười nói cảm ơn với người trong xe: “Nếu không có anh, tôi đã phải ra ngoài bắt xe rồi, phiền phức vô cùng.” “Ha ha — hàng xóm cả mà, giúp đỡ nhau là việc phải làm. Có điều, lão Trương à, anh đúng là ham mê công việc quá đấy, muộn thế này còn đến bệnh viện à.” “Ôi, làm bác sĩ là công việc 24/24h mà!” Trương Minh Đức ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Tôi đi trước đã, chào anh!” Thấy chiếc xe kia đã đi xa, Trương Minh Đức liền đổi hướng, đi về phía cửa sau bệnh viện! Bình thường, ở cửa sau của bệnh viện có rất ít người ra vào. Lão Dương trông coi nhà xác cũng có chìa khóa cửa sau, nên Trương Minh Đức đã lén đánh thêm một chiếc chìa khóa dự phòng từ lâu, vì thế, gã muốn vào từ cánh cửa đó cũng không có gì khó khăn. Gã nhìn hai ánh đèn trong căn phòng nhỏ, quả nhiên lão Dương đã ngủ. Ông lão đó sau khi ăn xong rất thích uống chút trà, cho nên, Trương Minh Đức đã tặng lão không ít lá trà. Có điều, trong lá trà đó thường trộn thêm một vài thứ, khiến lão có thể ngủ ngon hơn bình thường một chút… Gã đi lên lầu không gặp chút trở ngại nào. Ban đêm ở trong nhà xác, người bình thường nghĩ đến đã cảm thấy e ngại, chứ đừng nói đến việc đi lại trong đó. Nhưng tay Trương Minh Đức này, quả thật cũng có thể nói là tài cao, gan cũng lớn, một mình lẳng lặng đi trong nhà xác, trong không gian hoàn toàn yên lặng đó, chỉ có tiếng bước chân của một mình gã, vậy mà gã lại không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ bước thẳng lên tầng ba, vừa đi vừa đeo găng tay phẫu thuật chuyên dụng vào… * Sau khi Kỷ Lương đánh ngất viên cảnh sát trẻ canh giữ mình, liền mở còng tay của mình ra, cởi quần áo của viên cảnh sát kia, mặc vào người mình, rồi đi lẫn vào đám người hỗn loạn, ra khỏi cục cảnh sát. Mặc cảnh phục quả nhiên dễ hành động hơn, cô đứng ở ven đường, tùy tiện cản lại cũng có người dân nhiệt tình dừng xe giúp đỡ… “Cảnh sát, cô muốn đi đâu?” “Bệnh viện Thị Lập!” “Được rồi —.” Kỷ Lương không thể nói rõ vì sao hôm nay cô luôn cảm thấy hoảng sợ, cô sợ hãi đến mức không thể tiếp tục ở lại cục cảnh sát chờ được nữa… Vừa đến cửa bệnh viện, cô vội lao người ra khỏi xe, còn không kịp nói cảm ơn với người dân tốt bụng kia, liền phi thẳng vào trong bệnh viện. Cô hỏi hai y tá trực ban, xem tối nay Trương Minh Đức có đến đây không, nhận được đáp án phủ định. Kỷ Lương rất sốt ruột, nhưng lại không thể nói rõ được mình đang sốt ruột chuyện gì, giống như có một sức lực vô hình nào đó đang thúc giục cô vậy (ở đây, tôi có thể giải thích một chút… có lẽ nên nói là thần giao cách cảm chăng…) “Chị Kỷ!” Lúc tiểu Dương vừa bước thì phòng uống trà ra, thì nhìn thấy Kỷ Lương, cô ta liền chào hỏi cô. Kỷ Lương không đáp lời, dáng vẻ vội vàng khiến tiểu Dương không kìm được lại hỏi thêm: “Sao thế… có phải bạn nhỏ Kỷ xảy ra chuyện gì không…” Kỷ Lương sửng sốt, lập tức túm hai vai cô ta hỏi: “Sao… sao cô lại nghĩ như vậy?!” chuyện của anh Duệ, chỉ có bọn họ và đồng chí Lý biết. “A— chị Kỷ, chị túm tôi đau quá.” Tiểu Dương bị dáng vẻ của Kỷ Lương làm cho sợ hãi: “Tôi… tôi chỉ đoán vậy thôi mà…” “Vì sao cô lại nghĩ như vậy?” Kỷ Lương áp sát từng bước một: “Có phải cô đã phát hiện điều gì không?” Đột nhiên cô nhớ ra, lần trước, khi cô y tá trẻ này nhắc đến Trương Minh Đức, đang nói dở lại ngừng lại, bộ dạng của cô ta lúc đó cũng hơi kỳ quái. “Tôi…” “Cô Dương, nếu cô biết chuyện gì, tôi van xin cô, cô hãy nói cho tôi biết! Con trai tôi mất tích rồi, hiện giờ tôi không tìm thấy thằng bé, van xin cô…” “Mất tích à?!” tiểu Dương kinh ngạc kêu lên, rồi lập tức như nghĩ ra gì đó: “Không phải là…” “Cô Dương…” Kỷ Lương túm lấy tay cô ta: “Cô biết anh Duệ hiện đang ở đâu phải không?” “Tôi… tôi không chắc lắm…” “Đưa tôi đi!” Kỷ Lương vội kéo cô ta, giống như người chết đuối giữa sông bỗng túm được mảnh ván trôi cứu mạng vậy… Tiểu Dương do dự một chút, rốt cuộc vẫn gật đầu: “Tôi cũng không chắc lắm… Nhưng… có lẽ là ở khu nhà đằng sau… à… đó là nhà xác…” Kỷ Lương nghe thấy vậy, liền kéo cô ta chạy theo hướng cô ta nói. Trên đường đi đụng phải rất nhiều người, nhưng cô cũng không quan tâm được nhiều như thế nữa, chỉ một lòng muốn chạy nhanh về bên kia. Khi Hạ Vũ và Lý Trạch vừa tới nơi, nhìn thấy ngay bóng Kỷ Lương đang kéo tiểu Dương chạy, hai người không chần chừ, lập tức đuổi theo — Trên đường đến đây, Kỷ Lương cũng đã nhắn tin báo cho Hạ Vũ biết mình đang đi đâu. Khi Kỷ Lương và tiểu Dương bước vào phòng bảo vệ nhỏ này, thì Hạ Vũ và Lý Trạch cũng đuổi kịp tới nơi. Người nằm trong phòng bảo vệ đó, ngủ say như vậy, dù có người vào ăn trộm thi thể khiêng ra có khi lão cũng không biết. Trên mặt tiểu Dương thoáng có nét xấu hổ, gõ cửa phòng gọi: “Ông nội —-.” Thì ra bảo vệ của nhà xác là ông nội của cô ta. Cô ta gọi to vài câu cũng không đánh thức được lão dậy. Kỷ Lương không chờ được, trực tiếp phóng vào trong. Những người khác nhìn thấy thế cũng lao vào theo. Tòa nhà này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tìm hết bốn tầng cũng không phải là chuyện dễ dàng. “Chia ra tìm đi, như vậy sẽ nhanh hơn!” Mỗi tầng này có diện tích khá lớn, nếu ba người đi tìm chung thì hiệu suất sẽ không cao. Tiểu Dương nói một mình cô ấy sẽ thấy sợ, nên muốn tìm cùng Kỷ Lương. Vì vậy, bốn người chia thành ba tổ, lục soát trong tòa nhà. Phân công ra như thế, hiệu quả tăng lên rất nhiều. Mọi người nhanh chóng lục soát từng tầng lầu, không tin không tìm được người. May mà trong tòa nhà này cũng không bày biện gì nhiều, cả căn phòng trống chỉ có từng khoang từng khoang giữ lạnh, chỉ liếc mắt là thấy ngay. Nhưng phải kiểm tra cả đống khoang lạnh này thì lại là việc không hề đơn giản… Đang lúc nửa đêm, phải kéo cửa từng khoang lạnh một, bên trong có thể là trống rỗng, cũng có thể là… những khuôn mặt trắng bệch của tử thi! Kỷ Lương không có thời gian tính toán nhiều… Cô tranh thủ xem xét từng khoang lạnh một, cứ mỗi lần kiểm tra xong một khoang, dây cung đang căng lên trong phòng cô lại chùng xuống một chút, sau đó lại căng lên… Lặp đi lặp lại, đến khi sắp kiểm tra xong tầng hai, chuẩn bị lên tầng ba, bỗng Lý Trạch chỉ về phía sau lưng Kỷ Lương, mặt biến sắc! “Sao thế?” Nhìn phản ứng của hắn, Kỷ Lương hơi khó hiểu. Hạ Vũ phản ứng nhanh hơn, vươn tay kéo Kỷ Lương về phía này. Lúc này Kỷ Lương mới phát hiện ra, cô y tá vẫn đứng sau lưng cô bỗng trở nên khác thường, mắt như không có tiêu cự, trên mặt lộ ra vẻ như cười như không. Nhìn kỹ hơn một chút, sẽ phát hiện sau lưng cô ấy có một cái bóng mờ nhạt, dường như nãy giờ vẫn đang nấp sau cô ấy. Bóng đen đó có vẻ thấp hơn tiểu Dương một chút, vì đèn ban đêm không đủ sáng, hơn nữa, nãy giờ cô vẫn vội vàng tìm người nên không phát hiện ra. Tim ba người Kỷ Lương bỗng đập mạnh, gặp ma rồi! Không phải nói đùa đâu, đúng là gặp ma thật! Bình thường mấy lời này thường hay nói trêu đùa ngoài miệng, nhưng mà… khi thực sự gặp phải, mới khiến bọn họ nhất thời không kịp phản ứng. (Nếu tôi định dừng lại ở đây, ngày mai lại tiếp tục… Liệu có làm các bạn không ngủ được không… – Lão Miêu) Bóng đen kia vừa thấy bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của cô ta, liền nhanh chóng rời khỏi vị trí sau lưng tiểu Dương, sau đó vọt theo cầu thang lên trên tầng. Bogns đen vừa đi khỏi, cả người tiểu Dương như lả đi, ngã xuống sàn. Lý Trạch vội vàng đỡ cô y tá trẻ, rồi cả đám vội vàng đuổi theo! Tốc độ của bóng đen kia cực kỳ nhanh, may mà đám Kỷ Lương cũng đã được huấn luyện qua, nên không bị rơi lại phái sau. Hơn nữa, kiến trúc của khu nhà xác này rất đơn giản, khiến bọn họ vừa nhìn là có thể nắm được hướng đi của bóng đen kia. Có điều, vì Lý Trạch còn đang bế cô y tá kia, nên tốc độ của mọi người cũng bị giảm xuống, phải cố hết sức mới đuổi kịp được. Mọi người đuổi theo một đoạn dài, đột nhiên Hạ Vũ ngừng lại, nhìn gian phòng có ánh sáng lờ mờ trước mặt… Mỗi tầng trong khu nhà xác này đều được thiết kế giống nhau, theo như kết cấu của tầng trước bọn họ đã đi qua, thì ở đây phải là một hành lang dài, cuối hành lang cũng sẽ không có căn phòng như thế này! Hai người liếc nhìn nhau một cái, rồi vẫn quyết định tiến lên, Kỷ Lương đi đầu tiên… Bởi vì… cô nhận ra bóng đen kia, rất giống với người phụ nữ cô đã gặp trong mơ… cũng chính là Lý Lệ Linh! Đúng lúc này, Lý Trạch cũng vừa đến nơi, sắc mặt thảm hại, có vẻ như không thể chạy tiếp được nữa, vừa nhìn thấy căn phòng đột ngột xuất hiện kia, mặt hắn lại tái xanh đi. Ba người đẩy cửa phòng ra, cảnh tượng trước mắt rất giống với sắp xếp trong nhà xác… Giữa phòng có một bàn mổ to, trên bàn mổ có một người, nhìn có vẻ như qua đời chưa bao lâu. Bỗng, một đôi nam nữ đi tới, ăn mặc giống như bác sĩ và y tá. Hai người nhanh chóng mổ toang bụng thi thể, lấy ra một bộ phận nào đó, rồi lại nhanh chóng xử lý thi thể ổn thỏa. Hai người họ phối hợp rất ăn ý… Hình ảnh thay đổi, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng hoàn toàn khác với nhà xác này. Đây là một gian phòng trọ được bày biện rất thanh nhã. Trong phòng có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Người đó đúng là Lý Lệ Linh, còn người đứng trước mặt cô ta, chính là Trương Minh Đức. Lý Lệ Linh lôi kéo Trương Minh Đức, ngăn không cho gã rời đi. “Minh Đức, anh nói anh sẽ không rời xa em mà.” “Buông ra!” Trên mặt Trương Minh Đức đã không còn giữ được vẻ nhã nhặn thường ngày nữa. Gã thẳng tay đẩy Lý Lệ Linh ngã xuống đất. Lý Lệ Linh vẫn không tức giận, ôm lấy chân gã không cho gã rời đi, còn uy hiếp nói: “Minh Đức… Nếu anh dám đi, tôi sẽ đi nói ọi người biết quan hệ của chúng ta. Hơn nữa, tôi đã mang thai con của anh rồi, không phải anh rất thích có con sao? Chúng ta sẽ nhanh chóng có đứa con của riêng chúng ta…” Vừa dứt lời, thân mình Trương Minh Đức rõ ràng run bắn lên, sắc mặt gã cũng biến đổi. Đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, rốt cuộc gã cũng dịu dàng lại, xoay người, đỡ cô gái dưới đất lên, trên mặt còn tỏ vẻ vui mừng: “Thật… thật sao? Em nói em…” Thấy hắn có chuyển biến, Lý Lệ Linh đương nhiên rất sung sướng, nhẹ xoa bụng mình nói: “Chúng ta có cục cưng rồi, anh sẽ nhanh chóng được làm bố thôi!” … Nội dung vở kịch vừa rồi phải nói là cực kỳ máu chó, một tên đàn ông khốn kiếp ra vẻ đạo mạo, một cô nàng tiểu tam thâm tình, chân thành, lại còn có con nữa. Mấy yếu tố lớn này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của một màn kịch máu chó, khiến mấy người đang đứng xem không thể nói được câu gì. Bỗng nhiên, hình ảnh lại thay đổi, họ nhìn thấy Trương Minh Đức đỡ Lý Lệ Linh quay về phòng nghỉ ngơi, sau đó rót cho cô một cốc nước, còn lén bỏ vào nước một số thứ gì đó. Chờ Lý Lệ Linh ngủ say, gã mới rút một ống kim tiêm từ trong hòm thuốc ra, rút một dung dịch thuốc gì đó, sau đó bơm vào trong cơ thể Lý Lệ Linh… Bọn họ lại nhìn thấy hình ảnh Lý Lệ Linh bị đưa vào bệnh viện, hơi thở chỉ còn thoi thóp. Người phụ trách mổ chính là Trương Minh Đức! Gã lạnh lùng nhìn người nằm trên bàn mổ: “Đây là do cô ép tôi!” Mặt Lý Lệ Linh đầy vẻ hoảng sợ, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân mệt mỏi khiến cô ta không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã đàn ông cầm dao mổ kia, chậm rãi mổ phanh bụng cô, sau đó, lấy thai nhi còn chưa thành hình từ trong bụng cô ra, nhanh chóng ném lên trên bàn mổ. Đúng lúc này, một y tá đẩy dụng cụ bước vào… Trương Minh Đức ra vẻ rất chăm chú rửa ruột cho cô ta, khiến cho người khác không nhìn thấy điều gì khác lạ… Sau đó… nhịp tim hiển thị trên máy điện tâm đồ đang chạy bình thường bỗng nhảy thành một đường thẳng tắp. Ánh mắt Lý Lệ Linh hiện lên vẻ oán hận và không cam lòng, cuối cùng dần rã rời, rồi mất đi ánh sáng, đến phút cuối cùng vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Trương Minh Đức… Các y tá đều rời đi, chỉ để lại một mình Trương Minh Đức trong phòng phẫu thuật. Gã nhìn người phụ nữ trên bàn mổ, lẳng lặng cười lạnh một tiếng, rồi kéo tấm vải trắng phủ lên người cô ta. Bỗng nhiên, người phụ nữ trên bàn mổ đột nhiên mở to mắt, khiến Trương Minh Đức sợ hãi lùi sâu về phía sau. Lý Lệ Linh ngồi dậy, vết mổ vừa khâu lại trên bụng bỗng rách ra, một dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ào ạt từ trong bụng ra, nhuộm đỏ cả sàn nhà. Cô ta đưa tay móc một miếng thịt ở bụng mình, đi tới trước mặt Trương Minh Đức… Trương Minh Đức đã sớm bị dọa đến không còn chút sức lực nào, cả người ngã ngồi trên đất. Gã muốn chạy đi, nhưng tay chân đều không có lực, chỉ có thể liều mạng bò trên đất, miệng không ngừng gào thét kêu cứu. Lý Lệ Linh đưa tay kéo gã lên bàn mổ, ngay lúc gã gào thét kêu cứu, cô liền cầm miếng thịt trong tay, nhét vào miệng gã. Miếng thịt kia giống như có sinh mạng vậy, vừa vào tới miệng gã liền tự mình lao vun vút xuống bụng gã. Sau đó, bọn họ nhìn thấy bụng Trương Minh Đức càng lúc càng to lên, đẩy chiếc áo blouse trắng nhuộm máu đỏ của gã lên cao, giống như muốn nổ tung vậy… “Cục cưng…” Lý Lệ Linh dán mặt vào bụng gã, nhẹ giọng gọi, trên khuôn mặt méo mó xuất hiện vẻ dịu dàng của người mẹ: “Cục cưng à…” Trương Minh Đức vô cùng khủng hoảng, trong bụng lại truyền đến từng cơn đau đớn cùng với cảnh tượng trước mắt khiến tinh thần của gã hoàn toàn hoảng loạn. Gã túm lấy con dao mổ ở bên cạnh, tự đâm vào bụng mình, sau đó rạch ra… Một dòng máu tươi phun ra từ bụng gã, gã lại như không có cảm giác gì, hoặc nên nói là gã đã bị kích thích đến phát điên lên, không ngừng đâm vào bụng mình, khiến toàn bộ khoang bụng của gã nát bét. Sau đó, gã lại kéo thứ gì đó từ trong bụng mình ra… Cho đến khi gã không thể nâng tay lên được nữa, người phụ nữ vẫn ngồi yên bên cạnh gã mới ghé vào người gã, thỏa mãn mà cảm thán: “Rốt cuộc một nhà ba người chúng ta cũng được đoàn tụ rồi…” … “A—-.” Một tiếng kêu chói tai vang lên đánh thức ba người Kỷ Lương tỉnh dậy khỏi cơn ảo giác. Tiếng kêu phát ra từ cô y tá trẻ nằm trong lòng Lý Trạch, vừa tỉnh dậy sau khi hôn mê. Tay cô ta chỉ vào hình ảnh bên trong tấm kính, sau khi thét chói tai, mắt cô ta lại trợn trắng lên, sau đó tiếp tục hôn mê! Trên bàn mổ bên trong tấm kính, có một người đàn ông, bụng bị đâm nát, tay gã vẫn còn cầm dao mổ, cắm trên bụng mình… Người đàn ông đó là… Trương Minh Đức! Sắc mặt ba người trở nên căng thẳng… “Báo động đi!” Kỷ Lương nói, sau đó đá văng cửa phòng, trong lòng cũng hiểu rõ, Trương Minh Đức chết thật rồi! Căn phòng rộng lớn tràn ngập mùi máu tươi! Kỷ Lương dò xét hơi thở của gã, quả nhiên đã không còn thở nữa. Nhìn thấy đôi mắt trợn trừng của gã, Kỷ Lương lại chợt nhớ tới hình ảnh mình vừa nhìn thấy, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi. Ngay cả bọn họ chỉ đứng nhìn thôi còn thấy sợ, huống chi chính gã phải trải qua chuyện này, có lẽ đã sợ đến vỡ mật ấy chứ! “Cốc — cốc — cốc —.” Bỗng nhiên, trong khoang lạnh vang lên những tiếng động liên tiếp, khiến thần kinh của ba người họ lại căng lên. “Cốc — cốc — cốc—.” Tiếng gõ có quy luật vẫn tiếp tục vang lên. Bỗng nhiên Hạ Vũ như nghĩ ra chuyện gì, vội vàng bước tới khoang lạnh phát ra tiếng động, kéo cửa ra… “Anh Duệ!” Kỷ Lương nhìn vào trong khoang lạnh, có một thân hình nhỏ bé không ngừng dùng đầu đập vào vách khoang. Cô vội vàng bế cậu nhóc ra, Hạ Vũ cũng nhanh chóng tháo băng dính, dây trói trên người cậu nhóc xuống, kiểm tra xem cậu có bị thương không. Kỷ Duệ muốn ngoi ra khỏi lòng Kỷ Lương để xem có chuyện gì xảy ra. Vừa rồi, khi cậu nằm trong khoang lạnh, nghe thấy bên ngoài vang lên những tiếng gào thét thảm thiết, rất giống giọng của gã Trương Minh Đức kia… Cậu mất rất nhiều công sức mới có thể dùng đầu gạt đống chăn đệm chặn bên trong khoang lạnh ra, sau đó mới có thể đập đầu vào vách để tạo ra âm thanh! “Nhóc, con làm gì thế?!” Kỷ Lương ngăn cản tầm nhìn của cậu, không cho cậu nhìn những hình ảnh kia. Tuy cô biết là tên nhóc này rất to gan, nhưng mà… hình ảnh quá máu me tanh tưởi như thế, không nên nhìn thì hơn. “Ôi chà— con nhìn một cái thôi mà!” Kỷ Duệ nghiêng đầu, muốn gạt tay Kỷ Lương ra: “Kỷ Tiểu Lương, mẹ bỏ tay ra nào…” “Không cho nhìn! Có gì đẹp mà nhìn, nhìn mẹ là được rồi!” Kỷ Lương không cho, một tay ôm cậu, một tay bịt mắt cậu, đưa cậu ra ngoài. “Mẹ có gì đẹp chứ, ngày nào cũng nhìn thấy, nhìn phát chán lên rồi.” “Tên nhóc xấu xa này, con nói cái gì.” Tay cô đét vào mông cậu nhóc một cái không hề khách khí. “Khỉ thật! Kỷ Tiểu Lương, mẹ đúng là tiểu nhân!” Kỷ Lương đưa Kỷ Duệ ra khỏi căn phòng tanh máu kia, gió đêm thổi tới, xua tan bớt đi hơi thở tràn ngập mùi máu tươi. Sự mệt mỏi tích tụ suốt mấy ngày qua bỗng ào ào kéo đến, cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm đi, sau đó… ngã xuống hôn mê!

/109

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status