"Vô Ưu, em sao vậy? Bị thương hả?"
Phương Đông Dạ vì lo lắng mà mặt đã trở nên trắng bệch. Vô Ưu nghe thấy giọng nói quan tâm của anh, tủi thân nói:
"Đau quá, máu… nhiều máu quá."
Đau! Máu!
Phương Đông Dạ nghe thấy vậy, vẻ mặt hết sức khó coi. Anh không nghĩ gì kéo luôn chiếc chăn trên người Vô Ưu ra. Trong nhất thời Vô Ưu không phản ứng kịp, nên chiếc chăn đã bị Phương Đông Dạ giật ra. Cô kêu la thảm thiết:
"Ah!" Mặt đỏ bừng vội vàng kéo một góc chăn che lên người.
Máu, đúng là máu.
Mặc dù Vô Ưu đã che người lại, nhưng Phương Đông Dạ vẫn nhìn thấy được một mảng lớn máu bất thường dính trên ga trải giường. Nói bất thường là vì máu rất nhiều. Tuy anh không có bao nhiêu kinh nghiệm nhưng anh cũng có được sự hiểu biết cơ bản.
Ở lần đầu tiên của Vô Ưu, máu lưu lại trên ga trải giường cũng không nhiều đến như thế. Khi đó anh bị khống chế bởi thuốc kích dục, không tiết chế được bản thân, nhưng cảnh tượng cũng không thê thảm đến như vậy. ๖ۣۜd⊹đ๖ۣۜl⊹q⊹đ Mặc dù lần này anh cũng kích động, nhưng lại biết cách bảo vệ cô, sao có thể làm tổn thương cô như thế được. Cho nên, chỉ có một cách giải thích hợp lý...
"Vô Ưu, có phải cái đó của em đã tới?"
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu chần chờ hỏi.
"Cái đó?"
Đôi mắt Vô Ưu mở to, nhìn Phương Đông Dạ đầy thắc mắc. Phương Đông Dạ nhìn thoáng qua vết máu trên chăn gật đầu, sau đó khẳng định:
"Đúng vậy, cái đó!"
Ah!!!
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói thế, sau khi liên tưởng ra thứ anh nói, mặt thoáng cái đã hồng như mông khỉ, sau đó phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm. Âm thanh thật thảm thiết. Người không biết nghe thấy tiếng kêu, lại nhìn thấy vết máu ghê người trên ga trải giường, sẽ tưởng đây là hiện trường giết người mất.
"Ha ha ha... Ha ha ha..."
Phương Đông Dạ không nhịn được cười điên cuồng. Vô Ưu cầm lấy gối ném thẳng vào mặt anh không chút lưu tình, quát to:
"Anh xéo đi."
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu tức giận, nói:
"Anh có thể đi ra ngoài, nhưng mà em xác định để anh trần truồng như thế này đi ra sao?"
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ không biết xấu hổ nói như thế, đáp:
"Mặc kệ anh!"
Tâm trạng của Phương Đông Dạ thật sự rất tốt. Anh nghe Vô Ưu nói thế, chẳng những không phản bác mà còn rất vui vẻ, nhìn cô nói:
"Được, chỉ cần em vui thì anh sẽ để thế này đi ra ngoài. Được chứ! Nhưng mà anh không biết những người khác khi nhìn thấy thế này thì sẽ nghĩ như thế nào đâu nha?"
Trời ạ!
Xấu hổ chết đi được.
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói, lập tức tưởng tượng ra những ánh mắt mờ ám của người khác, cho nên lập tức nói:
"Cho anh!" Nói chuyện, đồng thời ném quần áo của anh về phía anh. Phương Đông Dạ cũng không tiếp tục đấu võ mồm với cô nữa, sau khi mặc quần áo xong xoay người đi ra khỏi khoang thuyền.
Xấu hổ chết đi được! Có chuyện bẽ mặt như thế này, về sau cô phải đối mặt với Phương Đông Dạ như thế nào đây?
Vô Ưu vừa nghĩ đến, có thể sau này Phương Đông Dạ sẽ đem chuyện hôm nay ra để chế nhạo cô, cô thật hận không thể đâm đầu xuống biển để quên hết đi. Bây giờ nghĩ cũng chẳng có cách gì, Vô Ưu nghĩ vậy, vội vàng đứng dậy, ôm chiếc ga giường có vết máu, còn tháo cả chiếc vỏ chăn bị dính máu ôm vào toilet.
Sau khi cô rắm rửa xong, giặt sạch sẽ ga trải gường và chăn, lại bắt đầu thấy khó xử...
Cô đi ra ngoài như thế nào hả?
Vô Ưu nhẹ nhàng mở hé cửa toilet ra, lại bất ngờ khi nghe thấy có tiếng động. Cô cúi đầu xuống nhìn thấy một chiếc túi nilon không biết đã được ai đặt ở đó từ bao giờ. Cô quan sát trong phòng không thấy ai, cúi người xuống nhặt chiếc túi lên.
...
‘Đây đều là đồ của phu nhân thuyền trưởng để lại, em chịu khó dùng tạm. Thay đồ xong ra sau boong tàu, anh chờ em ở đó!’
Trong chiếc túi có tờ giấy viết như thế, ở dưới còn ghi: yêu em, Dạ. Trên mặt Vô Ưu bất giác lộ ra vẻ e lệ mang theo nụ cười tràn ngập hạnh phúc. Cô mở túi ra, thấy bên trong có: băng vệ sinh, đồ nội y vô khuẩn vẫn còn nguyên chưa bóc! Còn có thêm một bộ quần áo sạch sẽ.
Quan tâm, chu đáo.
Đối với sự nỗ lực toàn tâm của Phương Đông Dạ với mình, có thể nói, Vô Ưu đã cảm nhận được rõ ràng rồi. Cô cũng rất cảm động, nhưng cô lại muốn làm cho anh càng thêm hoàn mỹ hơn, ít nhất là anh sẽ không vì cô mà trở nên mù quáng làm tổn thương đến người khác nữa.
...
"Đói bụng chưa? Qua đây ăn chút đồ."
Vô Ưu vừa bước ra khỏi khoang thuyền, Phương Đông Dạ liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô. Anh vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô lại đây, trên mặt không hề mang theo một chút ý cười nhạo nào. Điều này khiến trong lòng Vô Ưu vô cùng thoải mái. dღđ。l。qღđ Cô bước nhanh qua đó, sau khi ngồi xuống thì bắt đầu tập trung ăn, vừa ăn vừa thi thoảng nhìn trộm anh.
Thật đẹp trai! Sao càng nhìn càng thấy đẹp trai thế chứ?
Vô Ưu nhìn trộm Phương Đông Dạ, trái tim kêu “thình thịch” điên cuồng không thể khống chế được.
Phương Đông Dạ ung dung tận hưởng cái nhìn chăm chăm của cô. Anh nhắm mắt lại, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi hiếm có này. Gió đã bình thường, sóng cũng nhẹ nhàng, mặt trời đã xuất hiện. Dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời chiếu xuống, xung quanh là biển rộng bao vây, thật thoải mái biết bao. Hơn nữa, bên cạnh còn có người mình yêu làm bạn, cuộc sống lúc này tuyệt vời, mãn nguyện xiết bao!
Lúc này có thể hình dung là Phương Đông Dạ vô cùng hài lòng. Mà Vô Ưu cứ định nói gì đó lại thôi, sau một hồi, cô nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã không cười nhạo cô. Cảm ơn anh đã vì cô mà chuẩn bị những thứ này. Cảm ơn anh vì đã đối xử tốt với cô. Cảm ơn anh vì đã yêu cô.
Phương Đông Dạ không nói gì, chỉ mở mắt nhìn Vô Ưu cười thỏa mãn.
Nếu như có thể được như thế này mãi mãi, cũng đã là một loại hạnh phúc rồi. Nhưng cuộc sống luôn có mối liên hệ chặt chẽ với hiện thực. Chỉ cần bước chân vào đất liền thì trong chớp mắt họ sẽ phải trở về với cuộc sống thực của chính mình. Mà đã là cuộc sống thường ngày thì con người đều không thể tách rời với công việc. Mặc dù có lúc sẽ rất vất vả, nhưng đổi lại, nghĩ theo một khía cạnh khác, qua đó cũng sẽ cảm nhận được những điều tốt đẹp khác.
...
"Em về ngủ trước đi, tối qua đây ăn cơm."
Đứng trước cửa nhà Vô Ưu, Phương Đông Dạ lưu luyến không rời nói. Vô Ưu gật đầu, sau đó lấy chìa khóa mở cửa vào nhà. Một là cô sợ hai người lại “ma ma sát sát” không tách ra được. Hai là cả ngày hôm qua, buổi tối cô cũng không về, sợ Bé Diễm lo lắng.
"Bé Diễm, mẹ đã về, Bé Diễm, Bé Diễm..."
Vô Ưu tìm tất cả các phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nhạc Diễm đâu. Cô hốt hoảng nhìn xung quanh, chỉ sợ cậu bé đã xảy ra chuyện gì. Không nói hai lời, cô chạy vù đến trước cửa nhà Phương Đông Dạ, định nhờ anh cùng tìm người giúp mình...
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu đi vào, có chút lạnh lẽo nghĩ, khi nào thì bọn anh mới có thể tay chung tay cùng nhau đi vào đây! Cố gắng lên! d♡đ♡l«q♡đ Chắc chắn sẽ nhanh thôi. Phương Đông Dạ nghĩ vậy, cất bước đi vào nhà mình, nhưng lại bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng khá náo nhiệt bên trong.
Nhạc Diễm đang ngồi bên bàn ăn, như thường ngày, thưởng thức những món ngon đã được chuẩn bị sẵn cho cậu, còn hai người Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa đang ngồi chễm chệ trên ghế salon, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhạc Diễm. Nhìn tình cảnh này giống như Nhạc Diễm vốn là chủ nhân của ngôi nhà, còn Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa là khách, có chuyện đến cầu xin sự giúp đỡ của Nhạc Diễm vậy.
Phương Đông Dạ nhìn thấy cảnh này, có chút buồn cười, chỉ có điều anh nhìn Nhạc Diễm, lập tức nói:
"Mẹ con về rồi, con mau trở về đi."
Anh rất rõ, nếu như Vô Ưu về nhà không thấy Nhạc Diễm, hậu quả sẽ như thế nào. Nhạc Diễm vừa ăn vừa nói:
"Con còn chưa ăn no!"
Bộ dáng tiểu tử kia tự nhiên, ung dung, giống như không có chút lo lắng nào đến Vô Ưu vậy.
"Nhạc Diễm!"
Phương Đông Dạ lớn tiếng kêu lên. Nhạc Diễm không thể làm gì khác đành rất không cam lòng nói:
"Được rồi! Con về là được chứ gì!" Cậu bé vừa nói, vừa không quên càn quét thêm hai miếng đồ ăn ngon nữa.
...
"Ở yên đó!"
Tiểu tử kia vừa mới nhảy từ trên ghế xuống, liền nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Phương Đông Kỳ. Nếu như là lúc trước, nhất định cậu bé sẽ làm như không nghe thấy, phủi mông mà chạy đi, nhưng lần này thì khác.
Trên bàn có đồ ăn ngon hấp dẫn, hơn nữa cậu bé đã “làm phản” nương tựa vào mẹ rồi, có bị bắt quả tang thì cũng chẳng khó để giải thích. Cho nên, sau khi nghe thấy tiếng ngăn cản của Phương Đông Kỳ, cậu bé lại leo lên trên ghế, tiếp tục ăn phần ăn của mình, chờ ông ta phát hiểu quan điểm của mình.
Ông nội!
Nhạc Diễm đương nhiên biết Phương Đông Kỳ là ông nội cậu, nhưng cũng không thể trách cậu không lễ phép được, bởi vì cũng chẳng có ai giới thiệu qua với cậu bé, hơn nữa rõ ràng ông nội cũng không thích cậu, cái chuyện đem mặt nóng dính vào cái đít lạnh, cậu sẽ chẳng thèm làm. Cho nên, muốn nghe cậu gọi một tiếng ông nội thì chờ sau khi ông ta thừa nhận mẹ cậu hãy nói đi. Không có con dâu thì làm sao có được đứa cháu này chứ!
"Ai cho phép hai người vào đây?"
Từ câu hỏi của Phương Đông Dạ đã có thể nhận ra, rõ ràng bọn họ không hề được hoan nghênh đến đây. Phương Đông Kỳ tức giận trừng mắt nhìn người con không nghe lời này. Đúng là ông rất giận, nhưng lại không dám nói gì, bởi vì bây giờ ông thật sự đã đến bước đường cùng, đến là để xin anh giúp đỡ.
Nhạc Diễm thấy không ai trả lời câu hỏi của cha, để cha không bị mất mặt, vội vàng nói:
"Con tưởng là cha mẹ về nên con mở cửa."
Cậu bé nói xong, còn xấu xa nhìn Tô Mỹ Hoa, tố cáo:
"Bà kia nói đây là nhà của bà ấy, cho nên con đành phải cho bà ấy vào."
"Mày..."
Tô Mỹ Hoa nghe Nhạc Diễm nói thế, có chút thẹn quá hóa giận. Bà ta thật sự không hiểu được, sao một thằng quỷ nhỏ lại khó đối phó như thế. d✣d-l☼q-d Bây giờ còn nhỏ như vậy bà ta đã không có biện pháp với cậu, cũng không phải là đối thủ của cậu, thì trong tương lai, nếu như chồng bà chết đi rồi, hai cha con bọn họ liên thủ với nhau, chẳng phải bà ta sẽ không còn chỗ dung thân sao? Nghĩ vậy, trong lòng Tô Mỹ Hoa tràn ngập cảm giác bất an!
...
Bộp bộp bộp
Đi đâu rồi? Không phải là đi tìm cô rồi đó chứ?
Không tìm thấy Nhạc Diễm, Vô Ưu lo lắng không thôi. Sau khi nhấn chuông cửa rồi, vì sốt ruột lại sợ Phương Đông Dạ không nghe thấy nên cô lại đập cửa không ngừng. Vẫn không thấy người ra mở cửa, cho nên cô không chờ được lại hô to:
"Phương Đông Dạ mở cửa đi, không thấy Bé Diễm đâu cả. Anh mở cửa nhanh đi!"
Phương Đông Dạ nghe thấy giọng nói lo lắng của Vô Ưu, đau lòng không nguôi. Lại nhìn mấy người trong phòng, càng thêm đau đầu, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải! Chẳng lẽ giấy không gói được lửa, chuyện nói dối hôm nay sẽ bị vạch trần sao?
Phương Đông Dạ vì lo lắng mà mặt đã trở nên trắng bệch. Vô Ưu nghe thấy giọng nói quan tâm của anh, tủi thân nói:
"Đau quá, máu… nhiều máu quá."
Đau! Máu!
Phương Đông Dạ nghe thấy vậy, vẻ mặt hết sức khó coi. Anh không nghĩ gì kéo luôn chiếc chăn trên người Vô Ưu ra. Trong nhất thời Vô Ưu không phản ứng kịp, nên chiếc chăn đã bị Phương Đông Dạ giật ra. Cô kêu la thảm thiết:
"Ah!" Mặt đỏ bừng vội vàng kéo một góc chăn che lên người.
Máu, đúng là máu.
Mặc dù Vô Ưu đã che người lại, nhưng Phương Đông Dạ vẫn nhìn thấy được một mảng lớn máu bất thường dính trên ga trải giường. Nói bất thường là vì máu rất nhiều. Tuy anh không có bao nhiêu kinh nghiệm nhưng anh cũng có được sự hiểu biết cơ bản.
Ở lần đầu tiên của Vô Ưu, máu lưu lại trên ga trải giường cũng không nhiều đến như thế. Khi đó anh bị khống chế bởi thuốc kích dục, không tiết chế được bản thân, nhưng cảnh tượng cũng không thê thảm đến như vậy. ๖ۣۜd⊹đ๖ۣۜl⊹q⊹đ Mặc dù lần này anh cũng kích động, nhưng lại biết cách bảo vệ cô, sao có thể làm tổn thương cô như thế được. Cho nên, chỉ có một cách giải thích hợp lý...
"Vô Ưu, có phải cái đó của em đã tới?"
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu chần chờ hỏi.
"Cái đó?"
Đôi mắt Vô Ưu mở to, nhìn Phương Đông Dạ đầy thắc mắc. Phương Đông Dạ nhìn thoáng qua vết máu trên chăn gật đầu, sau đó khẳng định:
"Đúng vậy, cái đó!"
Ah!!!
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói thế, sau khi liên tưởng ra thứ anh nói, mặt thoáng cái đã hồng như mông khỉ, sau đó phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm. Âm thanh thật thảm thiết. Người không biết nghe thấy tiếng kêu, lại nhìn thấy vết máu ghê người trên ga trải giường, sẽ tưởng đây là hiện trường giết người mất.
"Ha ha ha... Ha ha ha..."
Phương Đông Dạ không nhịn được cười điên cuồng. Vô Ưu cầm lấy gối ném thẳng vào mặt anh không chút lưu tình, quát to:
"Anh xéo đi."
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu tức giận, nói:
"Anh có thể đi ra ngoài, nhưng mà em xác định để anh trần truồng như thế này đi ra sao?"
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ không biết xấu hổ nói như thế, đáp:
"Mặc kệ anh!"
Tâm trạng của Phương Đông Dạ thật sự rất tốt. Anh nghe Vô Ưu nói thế, chẳng những không phản bác mà còn rất vui vẻ, nhìn cô nói:
"Được, chỉ cần em vui thì anh sẽ để thế này đi ra ngoài. Được chứ! Nhưng mà anh không biết những người khác khi nhìn thấy thế này thì sẽ nghĩ như thế nào đâu nha?"
Trời ạ!
Xấu hổ chết đi được.
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói, lập tức tưởng tượng ra những ánh mắt mờ ám của người khác, cho nên lập tức nói:
"Cho anh!" Nói chuyện, đồng thời ném quần áo của anh về phía anh. Phương Đông Dạ cũng không tiếp tục đấu võ mồm với cô nữa, sau khi mặc quần áo xong xoay người đi ra khỏi khoang thuyền.
Xấu hổ chết đi được! Có chuyện bẽ mặt như thế này, về sau cô phải đối mặt với Phương Đông Dạ như thế nào đây?
Vô Ưu vừa nghĩ đến, có thể sau này Phương Đông Dạ sẽ đem chuyện hôm nay ra để chế nhạo cô, cô thật hận không thể đâm đầu xuống biển để quên hết đi. Bây giờ nghĩ cũng chẳng có cách gì, Vô Ưu nghĩ vậy, vội vàng đứng dậy, ôm chiếc ga giường có vết máu, còn tháo cả chiếc vỏ chăn bị dính máu ôm vào toilet.
Sau khi cô rắm rửa xong, giặt sạch sẽ ga trải gường và chăn, lại bắt đầu thấy khó xử...
Cô đi ra ngoài như thế nào hả?
Vô Ưu nhẹ nhàng mở hé cửa toilet ra, lại bất ngờ khi nghe thấy có tiếng động. Cô cúi đầu xuống nhìn thấy một chiếc túi nilon không biết đã được ai đặt ở đó từ bao giờ. Cô quan sát trong phòng không thấy ai, cúi người xuống nhặt chiếc túi lên.
...
‘Đây đều là đồ của phu nhân thuyền trưởng để lại, em chịu khó dùng tạm. Thay đồ xong ra sau boong tàu, anh chờ em ở đó!’
Trong chiếc túi có tờ giấy viết như thế, ở dưới còn ghi: yêu em, Dạ. Trên mặt Vô Ưu bất giác lộ ra vẻ e lệ mang theo nụ cười tràn ngập hạnh phúc. Cô mở túi ra, thấy bên trong có: băng vệ sinh, đồ nội y vô khuẩn vẫn còn nguyên chưa bóc! Còn có thêm một bộ quần áo sạch sẽ.
Quan tâm, chu đáo.
Đối với sự nỗ lực toàn tâm của Phương Đông Dạ với mình, có thể nói, Vô Ưu đã cảm nhận được rõ ràng rồi. Cô cũng rất cảm động, nhưng cô lại muốn làm cho anh càng thêm hoàn mỹ hơn, ít nhất là anh sẽ không vì cô mà trở nên mù quáng làm tổn thương đến người khác nữa.
...
"Đói bụng chưa? Qua đây ăn chút đồ."
Vô Ưu vừa bước ra khỏi khoang thuyền, Phương Đông Dạ liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô. Anh vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô lại đây, trên mặt không hề mang theo một chút ý cười nhạo nào. Điều này khiến trong lòng Vô Ưu vô cùng thoải mái. dღđ。l。qღđ Cô bước nhanh qua đó, sau khi ngồi xuống thì bắt đầu tập trung ăn, vừa ăn vừa thi thoảng nhìn trộm anh.
Thật đẹp trai! Sao càng nhìn càng thấy đẹp trai thế chứ?
Vô Ưu nhìn trộm Phương Đông Dạ, trái tim kêu “thình thịch” điên cuồng không thể khống chế được.
Phương Đông Dạ ung dung tận hưởng cái nhìn chăm chăm của cô. Anh nhắm mắt lại, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi hiếm có này. Gió đã bình thường, sóng cũng nhẹ nhàng, mặt trời đã xuất hiện. Dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời chiếu xuống, xung quanh là biển rộng bao vây, thật thoải mái biết bao. Hơn nữa, bên cạnh còn có người mình yêu làm bạn, cuộc sống lúc này tuyệt vời, mãn nguyện xiết bao!
Lúc này có thể hình dung là Phương Đông Dạ vô cùng hài lòng. Mà Vô Ưu cứ định nói gì đó lại thôi, sau một hồi, cô nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã không cười nhạo cô. Cảm ơn anh đã vì cô mà chuẩn bị những thứ này. Cảm ơn anh vì đã đối xử tốt với cô. Cảm ơn anh vì đã yêu cô.
Phương Đông Dạ không nói gì, chỉ mở mắt nhìn Vô Ưu cười thỏa mãn.
Nếu như có thể được như thế này mãi mãi, cũng đã là một loại hạnh phúc rồi. Nhưng cuộc sống luôn có mối liên hệ chặt chẽ với hiện thực. Chỉ cần bước chân vào đất liền thì trong chớp mắt họ sẽ phải trở về với cuộc sống thực của chính mình. Mà đã là cuộc sống thường ngày thì con người đều không thể tách rời với công việc. Mặc dù có lúc sẽ rất vất vả, nhưng đổi lại, nghĩ theo một khía cạnh khác, qua đó cũng sẽ cảm nhận được những điều tốt đẹp khác.
...
"Em về ngủ trước đi, tối qua đây ăn cơm."
Đứng trước cửa nhà Vô Ưu, Phương Đông Dạ lưu luyến không rời nói. Vô Ưu gật đầu, sau đó lấy chìa khóa mở cửa vào nhà. Một là cô sợ hai người lại “ma ma sát sát” không tách ra được. Hai là cả ngày hôm qua, buổi tối cô cũng không về, sợ Bé Diễm lo lắng.
"Bé Diễm, mẹ đã về, Bé Diễm, Bé Diễm..."
Vô Ưu tìm tất cả các phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nhạc Diễm đâu. Cô hốt hoảng nhìn xung quanh, chỉ sợ cậu bé đã xảy ra chuyện gì. Không nói hai lời, cô chạy vù đến trước cửa nhà Phương Đông Dạ, định nhờ anh cùng tìm người giúp mình...
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu đi vào, có chút lạnh lẽo nghĩ, khi nào thì bọn anh mới có thể tay chung tay cùng nhau đi vào đây! Cố gắng lên! d♡đ♡l«q♡đ Chắc chắn sẽ nhanh thôi. Phương Đông Dạ nghĩ vậy, cất bước đi vào nhà mình, nhưng lại bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng khá náo nhiệt bên trong.
Nhạc Diễm đang ngồi bên bàn ăn, như thường ngày, thưởng thức những món ngon đã được chuẩn bị sẵn cho cậu, còn hai người Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa đang ngồi chễm chệ trên ghế salon, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhạc Diễm. Nhìn tình cảnh này giống như Nhạc Diễm vốn là chủ nhân của ngôi nhà, còn Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa là khách, có chuyện đến cầu xin sự giúp đỡ của Nhạc Diễm vậy.
Phương Đông Dạ nhìn thấy cảnh này, có chút buồn cười, chỉ có điều anh nhìn Nhạc Diễm, lập tức nói:
"Mẹ con về rồi, con mau trở về đi."
Anh rất rõ, nếu như Vô Ưu về nhà không thấy Nhạc Diễm, hậu quả sẽ như thế nào. Nhạc Diễm vừa ăn vừa nói:
"Con còn chưa ăn no!"
Bộ dáng tiểu tử kia tự nhiên, ung dung, giống như không có chút lo lắng nào đến Vô Ưu vậy.
"Nhạc Diễm!"
Phương Đông Dạ lớn tiếng kêu lên. Nhạc Diễm không thể làm gì khác đành rất không cam lòng nói:
"Được rồi! Con về là được chứ gì!" Cậu bé vừa nói, vừa không quên càn quét thêm hai miếng đồ ăn ngon nữa.
...
"Ở yên đó!"
Tiểu tử kia vừa mới nhảy từ trên ghế xuống, liền nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Phương Đông Kỳ. Nếu như là lúc trước, nhất định cậu bé sẽ làm như không nghe thấy, phủi mông mà chạy đi, nhưng lần này thì khác.
Trên bàn có đồ ăn ngon hấp dẫn, hơn nữa cậu bé đã “làm phản” nương tựa vào mẹ rồi, có bị bắt quả tang thì cũng chẳng khó để giải thích. Cho nên, sau khi nghe thấy tiếng ngăn cản của Phương Đông Kỳ, cậu bé lại leo lên trên ghế, tiếp tục ăn phần ăn của mình, chờ ông ta phát hiểu quan điểm của mình.
Ông nội!
Nhạc Diễm đương nhiên biết Phương Đông Kỳ là ông nội cậu, nhưng cũng không thể trách cậu không lễ phép được, bởi vì cũng chẳng có ai giới thiệu qua với cậu bé, hơn nữa rõ ràng ông nội cũng không thích cậu, cái chuyện đem mặt nóng dính vào cái đít lạnh, cậu sẽ chẳng thèm làm. Cho nên, muốn nghe cậu gọi một tiếng ông nội thì chờ sau khi ông ta thừa nhận mẹ cậu hãy nói đi. Không có con dâu thì làm sao có được đứa cháu này chứ!
"Ai cho phép hai người vào đây?"
Từ câu hỏi của Phương Đông Dạ đã có thể nhận ra, rõ ràng bọn họ không hề được hoan nghênh đến đây. Phương Đông Kỳ tức giận trừng mắt nhìn người con không nghe lời này. Đúng là ông rất giận, nhưng lại không dám nói gì, bởi vì bây giờ ông thật sự đã đến bước đường cùng, đến là để xin anh giúp đỡ.
Nhạc Diễm thấy không ai trả lời câu hỏi của cha, để cha không bị mất mặt, vội vàng nói:
"Con tưởng là cha mẹ về nên con mở cửa."
Cậu bé nói xong, còn xấu xa nhìn Tô Mỹ Hoa, tố cáo:
"Bà kia nói đây là nhà của bà ấy, cho nên con đành phải cho bà ấy vào."
"Mày..."
Tô Mỹ Hoa nghe Nhạc Diễm nói thế, có chút thẹn quá hóa giận. Bà ta thật sự không hiểu được, sao một thằng quỷ nhỏ lại khó đối phó như thế. d✣d-l☼q-d Bây giờ còn nhỏ như vậy bà ta đã không có biện pháp với cậu, cũng không phải là đối thủ của cậu, thì trong tương lai, nếu như chồng bà chết đi rồi, hai cha con bọn họ liên thủ với nhau, chẳng phải bà ta sẽ không còn chỗ dung thân sao? Nghĩ vậy, trong lòng Tô Mỹ Hoa tràn ngập cảm giác bất an!
...
Bộp bộp bộp
Đi đâu rồi? Không phải là đi tìm cô rồi đó chứ?
Không tìm thấy Nhạc Diễm, Vô Ưu lo lắng không thôi. Sau khi nhấn chuông cửa rồi, vì sốt ruột lại sợ Phương Đông Dạ không nghe thấy nên cô lại đập cửa không ngừng. Vẫn không thấy người ra mở cửa, cho nên cô không chờ được lại hô to:
"Phương Đông Dạ mở cửa đi, không thấy Bé Diễm đâu cả. Anh mở cửa nhanh đi!"
Phương Đông Dạ nghe thấy giọng nói lo lắng của Vô Ưu, đau lòng không nguôi. Lại nhìn mấy người trong phòng, càng thêm đau đầu, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải! Chẳng lẽ giấy không gói được lửa, chuyện nói dối hôm nay sẽ bị vạch trần sao?
/141
|