Vô Ưu biết mình bị Phương Đông Dạ gặng hỏi. Vừa lên xe liền mượn cớ giả bộ ngủ để trốn tránh Phương Đông Dạ, sau khi về đến nhà, trực tiếp hướng mình phòng của đi tới. Có thể nói là, tiwf sau khi nhận được điện thoại của chị Như, liền chẳng hề nói một câu. Bởi vì cô sợ mình sẽ không cẩn thận nói sai.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng. Vô Ưu đang cầm điện thoại cùng chị Như thương lượng xong đối sách. Sau hai người lén lút gặp mặt bắt đầu kế hoạch.
. . . . . .
"Vô Ưu, em tại sao mặc nhiều như vậy, không thoải mái sao?"
Phương ĐÔng Dạ nhìn Vô Ưu hỏi, đã sớm chuẩn bị tốt kế hoạch Vô Ưu vừa lấy tay xoa lỗ mũi vừa trả lời nói: "Có thể là ngày hôm qua đứng ở ngào biển quá lâu, hình như là bị cảm lạnh." Phương Đông Dạ vừa nghe, vội vàng lo lắng nói: "Tại sao có thể như vậy? Đi, anh dẫn em đi bệnh viện kiểm tra."
Đi bện viện? vậy lộ hết kế hoạch rồi!
Vô Ưu trong lòng nghĩ như vậy, vội vàng nói: "Không cần. Anh đi đi làm đi, em ăn chút gì rồi uống thuốc xong ngủ một giấc là ổn. Không nghiêm trọng, không có phát sốt. Thật! Không tin anh sờ một cái xem."
Phương Đông Dạ biết Vô Ưu rất sợ đi bệnh viện. Cho nên, đưa tay ra sờ cái trán của cô, xác định nhiệt độ không có khác thường , nhưng vẫn có chút không yên tâm nói: "Nếu như em không muốn đi gặp bác sĩ, vậy em trở về phòng nghỉ ngơi, anh ở bên ngoài, em có chuyện gì gọi anh là tốt rồi."
Ách?
Anh cũng không đi làm à? Như vậy sao được?
Vô Ưu nghĩ được như vậy, nói: "Ai nha không cần á..., công việc quan trọng hơn, lại nói trong nhà có tiểu Diễm ở cùng!" Nhưng Phương Đông Dạ kiên trì nói: "Không được, tiểu Diễm nói thế nào cũng là đứa bé, anh ở lại đây vẫn yên tâm hơn."
Phương Đông Dạ sau khi nói xong, không cho Vô Ưu phản đối, nói: "Tốt lắm, uống chút cháo, sau đó ngoan ngoãn trở về phòng ngủ."
Làm thế nào? Chị Như cứu mạng a!
. . . . . .
Thùng thùng thùng thùng. . . Thùng thùng thùng thùng. . .
Giống như trời cao nghe được Vô Ưu cầu nguyện, chuông cửa lúc này cư nhiên vang lên. Vô Ưu không hề nghĩ ngợi, lập tức nói: "Em đi mở cửa." Sau khi nói xong bước nhanh như bay vọt tới, giống như sớm quên mình giả bộ là một bệnh nhân!
"Chị Như, chị đã đến rồi?"
Vô Ưu âm thanh vui mừng, chị Như nghe được Vô Ưu nói, thái độ có chút mất tự nhiên. Bởi vì cô biết Phương Đông Dạ khẳng định nhìn ra chỗ sơ hở tới, Vô Ưu vậy làm sao nhìn cũng không giống là bị bệnh a! đừnng đùa, đã diễn đến tận bây giờ rồi, nói như vậy chẳng phải lộ hết rồi hay sao. Đến cuối cùng ai thắng ai thua cũng chỉ phụ thuộc vào lá bài này.
Như tỷ nghĩ được như vậy, nhìn Vô Ưu cười nhạt, sau đó nói: "chị hôm nay không đi làm, cho nên mới tìm em a! Em có thì giờ rãnh không? Chị với em cùng đi ra ngoài đi một chút."
Ách?
Sao lại như vậy!
Bởi vì những gì chị Như nói khác hẳn với kế hoạch của hai người đã bàn. Cho nên trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Phương Đông Dạ lúc này là nói tiếp: "Sợ rằng Vô Ưu không thể đi, bởi vì cô ấy ngã bệnh."
Phương Đông Dạ sau khi nói xong phòng bị nhìn chị Như, chị Như ‘ khẩn trương ’ nói: "Ai nha, Vô Ưu, em ngã bệnh thế nào không nói cho chị đây? Đi, chị dẫn em đi bác sỹ." Phương Đông Dạ lại lạnh lùng nói: "chị Như, Vô Ưu không thích gặp bác sĩ." Anh nói như vậy, hiển nhiên là hướng chị Như khoe khoang mình so với cô ấy hiểu rõ Vô Ưu hơn. Mặc dù anh bây giờ bắt đầu hoài nghi hai người các cô có quan hệ, tuy nhiên không có chứng cớ. Cho nên, anh nhìn hai người các cô thân mật thì trong lòng vẫn là có chút nho nhỏ không thoải mái.
Chị Như quay đầu nhìn Phương Đông Dạ nói: "Ngã bệnh có thể bởi vì không thích bệnh viện cũng không gặp bác sĩ sao? Như cậu cứ nghĩ là đối tốt với cô ấy, nhưng thật ra là ở hại cô ấy, nếu như có cái ngoài ý muốn, cậu có thể phụ trách sao?"
"Chị. . ."
Phương Đông Dạ nghe chị Như lời, thật đúng là nói không ra lời. chị Như nhìn Vô Ưu, vừa lặng lẽ trong chớp mắt, vừa nói: "Vô Ưu, đi,chị em mình đi gặp bác sỹ. Nhớ, có chị ở đây, chị sẽ chăm sóc tốt cho em. Chuyện gì cũng sẽ không xảy ra!"
"Ừ, chị Như . em nghe chị!"
Vô Ưu thấy được ánh mắt chị Như, rốt cuộc hiểu rõ ý của cô ấy. Cũng chính là do ban đầu len lén gặp mặt, đổi thành quang minh chính đại chung đụng. Vô Ưu nói đến chỗ này, quay đầu nhìn Phương Đông Dạ nói: "Vậy anh đi đi làm thôi. Để chị Như cùng với em đi gặp bác sĩ. Anh dù sao cũng nên yên tâm đi!"
Yên tâm?
Là lo lắng mới đúng. Phương Đông Dạ đối với chị Như nhưng tương đối phòng bị. Không nhịn được cảm thán, ai nói phụ nữ thông minh tốt? Anh cảm thấy giống như Vô Ưu ngốc nhà anh vẫn là tốt nhất.
Mặc dù có ngàn vạn cảm khái. Nhưng Phương Đông Dạ cuối cùng vẫn là không nhịn được chấp nhận đi làm. Bởi vì, anh đang trong phòng ngây ngô không có việc, thời gian càng khó hơn chịu đựng.
. . . . . .
"chị Như, chị nói là, chị hoài nghi hai người bọn họ không phải thật tâm nói xin lỗi?"
Bên trong quán cà phê, Vô Ưu không dám tin nhìn chị Như . chị Như vừa gật đầu vừa nói: "Ừ, chị hoài nghi. Tối ngày hôm qua Phi thổ lộ mặc dù rất thâm tình, tuy nhiên cậu ta để cho cho cảm thấy rất không thích hợp. Bởi vì, cậu ta tại sao đột nhiên làm như vậy đây? Cậu ta trước kia có rất nhiều lần cơ hội lại không có."
Vô Ưu nghe thế gật đầu một cái, nói: "Ý của chị là, cho nên chị liền hoài nghi hai người bọn họ là thương lượng xong. Cho nên, mới gọi điện thoại kiểm tra xem em gặp tình huống giống như chị không?”
Như tỷ gật đầu một cái, bày tỏ Vô Ưu nói không sai.
Vô Ưu suy tư một lát hậu, chần chờ mở miệng, nhìn chị Như hỏi "chị Như, dù là bọn họ thương lượng xong, nhưng là, này trừ chứng minh bọn họ thương lượng qua ra, còn có thể chứng minh cái gì chứ ? Có lẽ bọn họ là thương lượng, cuối cùng quyết định tranh thủ thẳng thắn được khoan hồng a!"
"Ha ha, Vô Ưu. Em thật thông minh nha."
Chị Như nghe Vô Ưu nói, cười nhạt nói. Vô Ưu còn lại là ngượng ngùng cười cười mà nói: "Ai nha, không cần giễu cợt em. Chị nói em nói có đạo lý sao?" chị Như gật đầu một cái, khẳng định nói: "Không phải có đạo lý, là rất có đạo lý. Nhưng là, chính chị cảm thấy chuyện này không có đơn thuần như vậy!"
Chị Như nói đến chỗ này, nhìn Vô Ưu hỏi "Không biết em phát hiện một chuyện không ." Vô Ưu hiểu hỏi "chuyện gì?" Như tỷ cười nhạt, nói: "Bọn họ thổ lộ, chúng ta trở nên rất bị động rồi."
"Đúng vậy a. Đúng , đúng,, đúng, ta cũng cảm thấy như vậy. Ngày hôm qua Phương Đông Dạ thổ lộ xong, nói chúc phúc chúng ta ... Lời nói thời điểm. em cảm thấy được mình có phần điểm bị nghẹn ở trong lòng. Trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Cảm giác mình giống như là kẻ lừa gạt đó."
"Đúng, chính là cảm giác này."
Như tỷ nghe thế vỗ bàn một cái vui mừng nói. Đây chính là vấn đề cô cảm thấy không thích hợp.
"Vậy chúng ta phải làm sao? Còn phải tiếp tục giả bộ nữa sao? Bọn họ cũng thẳng thắn, chúng ta tiếp tục giả bộ nữa giống như rất ngớ ngẩn. Huống chi, ngộ nhỡ là chúng ta suy nghĩ nhiều quá, bọn họ chính là thật hiểu rõ sai rồi, cho nên thương lượng sám hối làm thế nào?"
Vô Ưu nói cảm giác của bản thân. Chị Như cúi đầu không nói, bắt đầu nghiêm túc nghĩ đối sách. Sau khi uống hết ly cà phê, chị Như ngẩng đầu nói: "chị có biện pháp. Chúng ta lần trước là thế nào nghe được bí mật. Lần này chúng ta còn thế làm!"
. . . . . .
Nghe lén!
Đây chính là đối sách mà chị Như nghĩ ra. Lại là lần đầu tiên là chó ngáp phải ruồi, mà cố ý gây tạo ra chưa chắc đã gặp chuyện tốt như vậy. Bọn họ đầu tiên liền gặp phải hai vấn đề: thứ nhất, như thế nào khiến Phương Đông Dạ rời phòng làm việc, làm cho hai người có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào phòng nghỉ bên trong; thứ hai, như thế nào có thểm khiên Đông Cung Phi cùng anh gặp mặt. Hơn nữa để họ nói ra điều hai cô muốn nghe.
Hai người rời đi quán cà phê, đi đến trước của tập đòn “trụ”, cũng không nghĩ ra đối sách.
"Như vậy đi, em gọi điện thoại cho Phương Đông Dạ, nói ở dưới lầu để cho anh xuống một chuyến, chờ anh ấy xuống, chúng ta liền nhân cơ hội lên."
Vô Ưu cuối cùng nghĩ ra cách. Chị Như lắc đầu một cái, nói: "cách này đưa tới hoài nghi, đây không phải là một biện pháp tốt." Vô Ưu dĩ nhiên cũng biết đây không phải biện pháp tốt a. Nhưng là, không làm như vậy, còn có thể làm sao đây? cô nhìn chị Như thúc giục: "chị Như chị bình thường thông minh nhất rồi, nghĩ một chút biện pháp đi!"
Biện pháp, biện pháp!
Bình thường đó là kế sách như suối tuôn, thế nhưng lần thật đúng là trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ . Cô cần một ít một chút nhắc nhở, một ít một chút là tốt rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác không có!
"A, thật xin lỗi."
Đang ở Như tỷ bởi vì không nghĩ ra biện pháp, mà phiền não xoay người thời điểm, không cẩn thận đụng phải một người. Trong nháy mắt, đồ trên tay người nọ rơi hết xuống. Cho nên, chị Như vội vàng vừa nói xin lỗi, vừa cùng Vô Ưu giúp một tay nhặt trên đồ vật mặt đất. Cho đến. . .
"Đây là thư của tôi."
Vô Ưu vui mừng kêu lên. Thì ra là bọn họ đụng phải cậu đưa thư. Anh ta nhì Vô Ưu hỏi "Xin hỏi ngươi là Vô Ưu tiểu thư sao? Ngươi biết Phương Đông Dạ tiên sinh sao" Vô Ưu gật gật đầu mà nói: "Đúng vậy." vừa nói, vừa đem chứng minh thư cho anh ta nhìn. Vô Ưu thẳng thắn cử động, khiến cho người đưa thư thái đô tốt hơn, nói: "Này tin liền trực tiếp giao cho cô tốt lắm. Gặp lại!"
"Gặp lại!"
Vô Ưu nhìn người đưa thư vào ‘ trụ ’ phát nốt các bưu kiện khác, mở ra phong viết: Phương Đồng Dạ, Vô Ưu đọc được phong thư này…..
. . . . . .
"A!"
Vô Ưu đọc xong nội dung thư, hô lên, chị Như buồn bực nhìn đồ trên tay Vô Ưu: thiệp mời. Kết hôn, thiệp mời. Người mới tên tuổi nơi viết: Hoắc lang tiên sinh, Tề Đông Thăng tiên sinh.
Đồng tính luyến ái sao?
Như tỷ còn không có phản ứng kịp, Vô Ưu liền khai mở miệng hỏi: "chị Như, đồng tính luyến ái cũng có thể kết hôn sao? Nằm mơ cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ ở cùng nhau cũng. Ha ha, thật tốt." Vô Ưu trong giọng nói không có xem thường, đều là chân thành chúc phúc. Chị Như suy nghĩ một chút, nhìn một chút lá thư nói: "Bọn họ bây giờ đang ở nước Mĩ bang Massachusetts. Chỗ đồng tính luyến ái là có thể kết hôn đấy!"
Chị Như xem lá thư, nhìn thiệp mời. Chợt ánh mắt sáng lên. Nói: "chị có biện pháp."
"À? Có thật không? Làm thế nào?"
Chị Như lôi kéo Vô Ưu nói: "Đi theo chị."
. . . . . .
Trong ngân hàng lầu dưới của tập đoàn “Trụ”. Chị Như cầm một trang giấy, nhanh chóng viết chữ, Vô Ưu đưa mắt qua xem. Lại phát hiện đều là tiếng Anh một ít đều nhìn không hiểu.
"chị viết cái gì à?"
Vô Ưu hỏi thời điểm, chị Như vui vẻ thu hồi bút, cười đọc đến: "Phương Đông Dạ, tôi kết hôn, anh phải chăm sóc thật tốt Vô Ưu. Lần trước Vô Ưu gọi điện thoại hỏi: thích đồng tính thì thế nào? Tôi không hiểu rõ có ý gì, là thay bạn bè hỏi sao? Nếu như là lời nói, nói cho cô ấy biết ở bang Massachusetts mà có thể kết hôn. Tôi theo Đông Thăng hay là tại nơi này kết hôn."
"Như thế nào?"
Chị Như đọc xong, hả hê giương mắt nhìn Vô Ưu.Vô Ưu nói: "chị viết như thế này là có ý gì?" chị Như không có thời gian cùng cô lôi thôi, trực tiếp hỏi: "Em cùng Hoắc lãng, còn có Tề Đông Thăng, người nào thân thiết hơn?"
"Hoắc lãng học trưởng!"
Vô Ưu mặc dù nói không biết đây rốt cuộc là đang làm cái gì, nhưng mà vẫn là thành thật trả lời rồi. chị Như gật đầu một cái, sau đó ở chỗ ghi tên viết xuống tên họ, còn có nhật kỳ. Sau đó đem tin thay thế được thư mời bỏ vào trong lá thư. Sau đó đem lá thư dán lại. Chuẩn bị xong ở lá thư phía sau nhanh chóng viết: người nhận Phương Đông Dạ!
Phương Đông Dạ nhận?
Vô Ưu thấy nơi này, bừng tỉnh hiểu ra nói: "A, Em hiểu hiểu" chị Như nói: "Hiểu cái gì a, nhanh lên một chút, thừa dịp cậu đưa thư đó chưa đi, ra cửa ‘ trụ ’chặn lại!"
"Tốt."
Vô Ưu sau khi nói xong, bước nhanh chạy tới chỗ sảnh tập đoàn ‘ trụ ’!
. . . . . .
"Này, lá thư này, anh không thể giao cho tôi."
Người đưa thư nhìn vẻ mặt mất tự nhiên cầm tin Vô Ưu, không hiểu nói: "Tại sao à? Cô không phải là Vô Ưu tiểu thư sao?" Vô Ưu không quen nói dối, cho nên nhìn về phía chị Như cầu cứu. Như tỷ nói: "Xin chào, là như vậy. Chúng ta thấy ở đằng sau lá thư có vài dòng như thế nên ko tiện nhận."
Chị Như vừa nói xong, vừa đem thư lật qua cho người đưa thư nhìn.
"người nhận Đông Phương Dạ! Cần phải!"
Sau khi xem qua, trên mặt người đưa thư lập tức liền thay đổi có một chút khó coi. Anh ta tại sao vừa mới bắt đầu không có phát hiện a. anh ta nhanh chóng cầm lấy tin, lo lắng nói: "Này, chuyện này. . ." Nhưng đây là nghề nghiệp của anh, vừa nhìn thư cũng biết thư bị mở qua. Đây chính là sai lầm nghiêm trọng trong công việc, sai lầm a!
Như tỷ nhìn người đưa thư, an ủi cười một tiếng. Nói: "Đây không tính là sai lầm, viết phía sau nha, không phát hiện rất bình thường. Chúng ta sẽ không theo Phương Đông Dạ nói, như vậy anh ta cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh rồi. Được, không nói, đây là một phong thư hết sức quan trọng, anh chính là nhanh lên một chút đưa tới cho Phương Đông Dạ.
"Cám ơn, cám ơn. Cám ơn. . ."
Người đưa thư liền vội vàng gật đầu nói cảm tạ, mồ hôi chảy ròng ròng. Bọn họ nói thư quan trọng muốn, chứng minh là đã nhìn rồi a! Một bên anh ta nhi lau mồ hôi, một bên gật đầu, vẫn không quên xử lý miệng bì thư. Hết sức che giấu dấu vết đã từng bị xem qua. Có thể nói là trong lòng vô cùng run sợ a!
Vô Ưu cùng chị Như thấy một màn như vậy, bốn mắt nhìn nhau, sau đó hả hê cười một tiếng. Rất nhanh sau đó trốn vào thang máy. Chờ đợi Phương Đông Dạ sau khi xuống lập tức nhảy lên thang máy.
Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng. . . . . .
"Alo, cái này? Anh một phong nước Mĩ tới phong thơ, nhất định phải tự mình đi nhận?"
Phương Đông Dạ nhận điện thoại, nghe rõ dụng , không dám tin hỏi. quản lý bộ phận còn lại là cường điệu nói: "Trong thơ là như vậy viết. Người nhận thơ viết là tổng giám đốc cùng Vô Ưu tiểu thư, nhưng phía sau lại viết khiến tổng giám đốc tự mình nhận."
Ai vậy? tại sao lại có cả Vô Ưu?
Phương Đông Dạ cảm giác chuyện có chút quỷ dị, vì vậy nói: "Được, tôi lập tức đi xuống."
. . . . . .
Phương Đông Dạ vừa mới bước ra khỏi thang máy. Đi được một đoạn, Vô Ưu cùng chị Như thừa dịp Phương Đông Dạ không chú ý, nhanh chóng vào thang máy, nhận lúc Phương Đông Dạ đi lấy thư hai người âm thầm vào văn phòng tổng giám đốc. Chỉ là, lần này rất có kinh nghiệm đóng cửa phòng tổng giám đốc lại, sau đó hai người tiến vào bên trong phòng nghỉ ngơi. . .
"Kế tiếp làm thế nào à?"
Bởi vì trải qua kích thích, Vô Ưu trong mắt lóe ra tia hưng phấn. chị Như nói là: "Hiện tại chỉ cần một cú điện thoại là tốt" sau đó dưới cái nhìn chòng trọc của Vô Ưu, gọi điện cho Đông Cung Phi. Lại phát hiện đường dây bận. chị Như ánh mắt sáng lên, quyết định thật nhanh gọi Phương Đông Dạ. Quả nhiên, là đang cùng nói chuyện!
Chị Như trên mặt hiện lên nụ cười tính kế, Vô Ưu là không hiểu hỏi;"Không gọi điện thoại rồi sao?" chị Như trả lời : "Không được."
"Tại sao à?"
Vô Ưu hiện tại có đến mười vạn câu hỏi vì sao, chị Như nói: "Bởi vì Đông Cung Phi lập tức sẽ tới đây." Sau khi nói xong, mang trên mặt nụ cười tự tin nói: "Hơn nữa chuyện khẳng định so chúng ta tưởng tượng còn thuận lợi hơn!" Vô Ưu vốn trong lòng không hiểu lắm, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt tự tin cảu chị Như, cũng cảm thấy có lòng tin.
. . . . . .
Phanh!
Cửa mở ra, Vô Ưu cùng chị Như vội vàng đem lỗ tai dính vào trên cửa. . . . . .
Phương Đông Dạ tiến vào phòng làm việc, phiền não mà rống lên nói: "cậu hỏi một vạn lần cũng giống vậy, tôi cũng vậy nói không rõ ràng. Cậu tới đây rồi lại nói!" Phương Đông Dạ gào xong thẳng tay cắt đứt điện thoại.
Đáng chết, chuyện xảy ra chỉ biết hỏi, anh hiện tại chẳng biết làm sao! Chỉ là, anh ngược lại hiểu nguyên nhân Hoắc lãng để cho anh nhận thư. Để cho anh nhận thư, chẳng phải là hướng anh ra ám hiệu, để cho anh chú ý thôi.
Đáng chết! Chẳng lẽ Vô Ưu cùng chị Như thật sự có loại cảm giác đó?
Phương Đông Dạ nghĩ đến khả năng này, đầu cũng nổ tung. Anh ngồi ở trên ghế sa lon, nhắm mắt dưỡng thần . Hy vọng có thể để cho mình tỉnh táo lại, nhưng càng nghỉ càng loạn. Đến cuối cùng, anh rối rắm nhịn có ở nghĩ phát giận. Hắn cầm điện thoại lên, lại gọi điện thoại cho Đông Cung Phi, phát tiết thức mà rống lên nói: "Làm sao cậu còn chưa tới à?"
Đầu kia không biết nói chút gì, Phương Đông Dạ liền cúp điện thoại. Đại khái lại đợi chừng mười phút đồng hồ. Đông Cung Phi tới, vào cửa chính là một câu: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra à? Cậu rõ ràng nói thẳng thắn, là có thể làm cho các cô ấy bại lộ bí mật . Nói các cô khẳng định không phải là quan hệ kia, bây giờ lại nói hai người họ có quan hệ. Có ý gì à?"
"cậu hỏi tôi tôi làm sao mà biết. Bọn họ cư nhiên hướng bạn bè đồng tính luyến ái hỏi thăm, xem ra là chúng ta nghĩ sự tình quá đơn giản rồi."
Phương Đông Dạ hơi giận gấp gáp nói. Đông Cung Phi vừa nghe, hét lớn: "Cậu không cần nói giỡn có được hay không. Tôi chính là theo cậu nói, cùng chị Như bày tỏ. Nếu như họ thật thích sẽ chân thành chúc phúc các cô ấy." Phương Đông Dạ rống lên đáp: "Chỉ cậu nói như vậy sao? Tôi cũng vậy nói có được hay không!"
. . . . . .
Hai người đối với rống đi qua, bắt đầu là vô biên yên tĩnh. Hồi lâu đi qua, Đông Cung Phi mới lại mở miệng. . . . . .
"Làm thế nào?"
Làm thế nào?
Phương Đông Dạ nghĩ tới cái vấn đề này, nhức đầu nói: "Tôi mà biết làm thế nào, cũng sẽ không tìm cậu rồi." Đông Cung Phi chần chờ hỏi "Cậu nói họ thật có thể có tình cảm sao?" đây đều là khẳng định từ trước đến giờ của Phương Đông Dạ, suy nghĩ một chút Vô Ưu và chị Như có cử chỉ thân mật, đang ngẫm nghĩ Vô Ưu chịu cùng chị Như đi bệnh viện. Nghĩ tới những thứ này, hắn nói không ra lời.
"Trời ạ, này không phải là nâng đá đập chân mình sao?"
Đông Cung Phi âm thanh trong tràn đầy ảo não. Phương Đông Dạ nhìn Đông Cung Phi bộ dạng khổ sở, nói: "Thôi, chuyện cho tới bây giờ, chúng ta vẫn là suy nghĩ làm thế nào đi!"
"Chuyện cho tới bây giờ còn có thể nghĩ cái gì biện pháp à? Chỉ cần họ thật thích đối phương. Đối với chúng ta không có cảm giác. Không quan tâm chúng ta. Này vô luận nghĩ cái gì biện pháp đều vô dụng!"
Đông Cung Phi không lạc quan nói. Phương Đông Dạ còn lại là suy nghĩ sâu xa sau một hồi nói: "Vậy nếu như họ còn yêu chúng ta thì sao?" Đông Cung Phi nhìn Phương Đông Dạ hỏi "Có ý tứ gì?"
Phương Đông Dạ nghiêm túc nói: "Vô luận họ ý kiến gì đối phương, chỉ cần họ đối với chúng ta còn có cảm giác, vậy thì chứng minh chúng ta còn có hi vọng!" Đông Cung Phi gật đầu một cái, sau đó nói: mặc dù nói là như vậy nhưng là, muốn chứng minh trong lòng các cô ấy có chúng ta hay không đây?"
"Chúng ta đi hộp đêm, sau đó làm cho các cô ấy biết. Họ chỉ cần quan tâm lời nói, là tuyệt đối sẽ ghen đấy!"
"Được, cứ làm như thế."
Đông Cung Phi lập tức bày tỏ đồng ý, nhưng ngay sau đó lại nói: "Vậy nếu như họ không ăn giấm?" Đông Phương Dạ đi giọng điệu, ; trả lời nói: "Đi một bước tính một bước, đến lúc đó lại nói!"
Đông Cung Phi gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý. Sau đó hai người bắt đầu thương lượng cụ thể phương án áp dụng. Mà tất cả này, một chữ không lọt tất cả bên trong phòng nghỉ ngơi Vô Ưu cùng Như tỷ đều nghe rõ!
. . . . . .
Kẽo kẹt kẽo kẹt. . . . . . Kẽo kẹt kẽo kẹt. . . . . .
Vô Ưu tức giận nghiến răng ken két. Chị Như trái với kích động củaVô Ưu, liền có vẻ tỉnh táo rất nhiều. Bởi vì đây đều ở đây trong dự liệu của nàng!
"chị Như chúng ta nên thế nào?"
Vô Ưu nhìn chị Như hỏi. chị Như cười nhạt, sau đó hướng cô ngoắc ngoắc tay. Chờ vào phòng vệ sinh, xác định nói chuyện sẽ không bị nghe thấy, nói: "Em thích Phương Đông Dạ, cũng quyết định gả cho anh có đúng hay không?" Vô Ưu rất khẳng định gật đầu một cái. điểm này chưa bao giờ từng thay đổi, chỉ là không cho anh một chút dạy dỗ cứ như vậy gả cho anh, quá oan!
Chị Như hiển nhiên hiểu ý Vô Ưu ý cho nên nhìn Vô Ưu nói: "Được, vậy chúng ta thì cho bọn họ một kích cuối cùng!"
. . . . . .
Ba ngày sau, Phương Đông Dạ giống như thường ngày sau khi tan việc về đến nhà, ngoài ý muốn phát hiện trong phòng tối om. Không chỉ có không có Vô Ưu, tiểu Diễm cũng không có. Cảm giác vô cùng ngoài ý muốn. Hơn nữa ở phòng khách trên khay trà, phát hiện một tờ giấy nhớ. Trên đó viết: tôi với chị Như quyết định đi nước Mĩ kết hôn. Mang theo tiểu Diễm đi. chúc phúc của anh và Đông Cung Phi chúng chấp nhận, cám ơn!
Thấy tờ giấy nhớ, trái tim Phương Đông Dạ xém chút bay ra ngoài. Anh quyết đoán gọi điện thoại cho Đông Cung Phi. Đông Cung Phi sau khi nghe, càng thêm không thể tin quát: "Cái gì? Mang theo tiểu Diễm đi nước Mĩ kết hôn? Cậu không cần nói giỡn có được hay không?"
"ai có hứng thú đùa giỡn với cậu đấy. Nhanh lên một chút đisân bay! Chúng ta ở nơi đó gặp mặt!"
Phương Đông Dạ cúp điện thoại hậu, lấy ra hộ chiếu liền hướng sân bay chạy tới.
. . . . . .
"Cái gì. bảo dưỡng?"
Phương Đông Dạ nghe máy bay chuyên dụng của mình cư nhiên đang bảo dưỡng, tức giận nói: "Tôi muốn thuê một chiết máy bay, bao giờ có thể xuất phát?" Nhưng quá đáng tiếc chính là, nhân viên làm việc trả lời nói: "Thật xin lỗi, vậy cần xin phép cấp trên. Cho dù phê chuẩn xuống, cũng muốn trang bị nhân viên. . . . . ."
"Tốt lắm, đừng nói nữa, Chúng tôi bây giờ lập tức muốn đi nước Mĩ, có biện pháp gì, nói!"
Đông Cung Phi cũng không muốn nghe bọn họ lải nhải, đơn giản hỏi, Mà bọn họ lại đưa ra đáp án chính là : "Có một chuyến máy bay mười lăm phút sau cất cánh. Nên còn vé. Nắm chặt thời gian còn kịp."
"Đáng chết! sao không nói sớm"
Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi thật rất muốn đạp cho đống người câu giờ này một trận. Nhưng không có làm như vậy, bởi vì bọn họ không có thời gian. Chỉ thấy hai người nhanh chóng xoay người, sau đó mở ra chân dài, nhanh chóng hướng chỗ bán vé đi tới. . . . . .
"Thật xin lỗi, hiện tại không bán vé nữa rồi. cho dù có mua được vé cũng không có khả năng bắt kịp chuyến bay.”
Người bán vé mặc dù rất ưa thích hai Đại Suất Ca, tuy nhiên vẫn như cũ coi trọng công việc của bản thân. Đông Cung Phi lười nghe người bán vé nói, trực tiếp nói: "Cô chỉ cần bán vé là tốt rồi. Lên không được máy bay là chuyện của chúng tôi. Nhanh lên một chút” tiểu thư bán vé thấy Đông Cung Phi và Phương Đông Dạ tạo áp lực, đành đưa cho bọn họ hai tấm vé.
Cầm hai tấm vé, Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi hai người nhanh chóng đi kiểm tra đo lường sức khỏe,. . . . . .
Chi! Chi! Chi! Chi!
"Thật xin lỗi, hai vị nhiệt độ quá cao, có phải hay không phát sốt à? Xin chờ một chút, nhiệt độ cơ thể giảm lại quay lại!"
Bọn họ bởi vì kịch liệt chạy nhanh. Lúc kiểm tra nhiệt độ phát ra còi báo động . Vẫn ẩn nhẫn không phát tác Phương Đông Dạ, hoàn toàn rống lên: "ngươi chạy như điên 20’ ngoài đường xem nhiệt độ có cao như ta không? Cút!!" Gào xong hậu, hai người dưới ánh mắt trợn tròn của mấy nhân viên sân bay, tiếp tục từng bước từng bước đến gần máy bay.
. . . . . .
Trong giáo đường trang nghiêm, người mặc lễ phục Hoắc lãng, Tề Đông Thăng. Đang, trao đổi chiếc nhẫn, cùng nhau cất lời hứa. Đang ở cuối cùng giáo phụ tuyên bố: "Ta thay Thượng Đế tuyên bố, các ngươi kết làm vợ chồng." Thời điểm, cửa truyền đến hai đạo rống giận.
"Đợi đã nào...!"
"Ta không đồng ý!"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người nhìn về phía cửa hai giống nhau nhìn thấy có hai đại Suất Ca. Chỉ là, bọn họ giờ phút này có vài phần nhếch nhác. Hai người bọn họ khí thế mười phần mà đi vào giáo đường. Nhưng ở người mới quay đầu trong nháy mắt, bọn họ cho ngây ngẩn cả người.
Hoắc lãng, Tề Đông Thăng!
"Các ngươi làm gì? Cướp cô dâu à? Chớ hòng mơ tưởng, bảo bối là của ta!"
Tề Đông Thăng nhìn bộ dạng nhếch nhác của Phương Đông Dạ, cùng Đông Cung Phi nhíu mày vui vẻ mà cười , vẫn không quên nhân cơ hội trên môi Hoắc lãng nhấn xuống nụ hôn hạnh phúc.
Ha ha ha. . . . . .
Hiện trường một mảnh cười ầm lên, Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi lập tức trở nên mất tự nhiên. Chợt, Đông Phương Dạ cảm thấy quần mình bị kéo, cúi đầu liền thấy Tiểu diễm. Phương Đông Dạ còn chưa kịp hỏi, Tiểu diễm liền, lên tiếng: "Cha, các ngươi không cần nhìn người ta hôn, muốn hôn, chính mình tự đi đuổi theo!" Nói chuyện đồng thời, hướng tới bọn hắn sau lưng chỉ đi. . . . . .
Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi nhanh chóng xoay người, quả nhiên thấy hai mặc tiểu lễ phục là Vô Ưu cùng chị Như. Hai người đang chuẩn bị chạy khỏi hiện trường.
"Bảo bối, Em yên tâm. Anh đuổi kịp em, nhất đinh khiến em cả đời không quên!"
Phương Đông Dạ lời còn chưa nói hết, bên cạnh Đông Cung Phi cũng đã nhanh chân chạy như điên đuổi theo người. Hắn đương nhiên cũng không thể rớt lại phía sau sao. . . . . . Đuổi theo bà xã mình!
. . . . . .
Giáo đường trang nghiêm tiếng chuông gõ, là nơi chúc phúc tất cả người có tình!
- Hết trọn bộ -
Ngày thứ hai vừa rạng sáng. Vô Ưu đang cầm điện thoại cùng chị Như thương lượng xong đối sách. Sau hai người lén lút gặp mặt bắt đầu kế hoạch.
. . . . . .
"Vô Ưu, em tại sao mặc nhiều như vậy, không thoải mái sao?"
Phương ĐÔng Dạ nhìn Vô Ưu hỏi, đã sớm chuẩn bị tốt kế hoạch Vô Ưu vừa lấy tay xoa lỗ mũi vừa trả lời nói: "Có thể là ngày hôm qua đứng ở ngào biển quá lâu, hình như là bị cảm lạnh." Phương Đông Dạ vừa nghe, vội vàng lo lắng nói: "Tại sao có thể như vậy? Đi, anh dẫn em đi bệnh viện kiểm tra."
Đi bện viện? vậy lộ hết kế hoạch rồi!
Vô Ưu trong lòng nghĩ như vậy, vội vàng nói: "Không cần. Anh đi đi làm đi, em ăn chút gì rồi uống thuốc xong ngủ một giấc là ổn. Không nghiêm trọng, không có phát sốt. Thật! Không tin anh sờ một cái xem."
Phương Đông Dạ biết Vô Ưu rất sợ đi bệnh viện. Cho nên, đưa tay ra sờ cái trán của cô, xác định nhiệt độ không có khác thường , nhưng vẫn có chút không yên tâm nói: "Nếu như em không muốn đi gặp bác sĩ, vậy em trở về phòng nghỉ ngơi, anh ở bên ngoài, em có chuyện gì gọi anh là tốt rồi."
Ách?
Anh cũng không đi làm à? Như vậy sao được?
Vô Ưu nghĩ được như vậy, nói: "Ai nha không cần á..., công việc quan trọng hơn, lại nói trong nhà có tiểu Diễm ở cùng!" Nhưng Phương Đông Dạ kiên trì nói: "Không được, tiểu Diễm nói thế nào cũng là đứa bé, anh ở lại đây vẫn yên tâm hơn."
Phương Đông Dạ sau khi nói xong, không cho Vô Ưu phản đối, nói: "Tốt lắm, uống chút cháo, sau đó ngoan ngoãn trở về phòng ngủ."
Làm thế nào? Chị Như cứu mạng a!
. . . . . .
Thùng thùng thùng thùng. . . Thùng thùng thùng thùng. . .
Giống như trời cao nghe được Vô Ưu cầu nguyện, chuông cửa lúc này cư nhiên vang lên. Vô Ưu không hề nghĩ ngợi, lập tức nói: "Em đi mở cửa." Sau khi nói xong bước nhanh như bay vọt tới, giống như sớm quên mình giả bộ là một bệnh nhân!
"Chị Như, chị đã đến rồi?"
Vô Ưu âm thanh vui mừng, chị Như nghe được Vô Ưu nói, thái độ có chút mất tự nhiên. Bởi vì cô biết Phương Đông Dạ khẳng định nhìn ra chỗ sơ hở tới, Vô Ưu vậy làm sao nhìn cũng không giống là bị bệnh a! đừnng đùa, đã diễn đến tận bây giờ rồi, nói như vậy chẳng phải lộ hết rồi hay sao. Đến cuối cùng ai thắng ai thua cũng chỉ phụ thuộc vào lá bài này.
Như tỷ nghĩ được như vậy, nhìn Vô Ưu cười nhạt, sau đó nói: "chị hôm nay không đi làm, cho nên mới tìm em a! Em có thì giờ rãnh không? Chị với em cùng đi ra ngoài đi một chút."
Ách?
Sao lại như vậy!
Bởi vì những gì chị Như nói khác hẳn với kế hoạch của hai người đã bàn. Cho nên trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Phương Đông Dạ lúc này là nói tiếp: "Sợ rằng Vô Ưu không thể đi, bởi vì cô ấy ngã bệnh."
Phương Đông Dạ sau khi nói xong phòng bị nhìn chị Như, chị Như ‘ khẩn trương ’ nói: "Ai nha, Vô Ưu, em ngã bệnh thế nào không nói cho chị đây? Đi, chị dẫn em đi bác sỹ." Phương Đông Dạ lại lạnh lùng nói: "chị Như, Vô Ưu không thích gặp bác sĩ." Anh nói như vậy, hiển nhiên là hướng chị Như khoe khoang mình so với cô ấy hiểu rõ Vô Ưu hơn. Mặc dù anh bây giờ bắt đầu hoài nghi hai người các cô có quan hệ, tuy nhiên không có chứng cớ. Cho nên, anh nhìn hai người các cô thân mật thì trong lòng vẫn là có chút nho nhỏ không thoải mái.
Chị Như quay đầu nhìn Phương Đông Dạ nói: "Ngã bệnh có thể bởi vì không thích bệnh viện cũng không gặp bác sĩ sao? Như cậu cứ nghĩ là đối tốt với cô ấy, nhưng thật ra là ở hại cô ấy, nếu như có cái ngoài ý muốn, cậu có thể phụ trách sao?"
"Chị. . ."
Phương Đông Dạ nghe chị Như lời, thật đúng là nói không ra lời. chị Như nhìn Vô Ưu, vừa lặng lẽ trong chớp mắt, vừa nói: "Vô Ưu, đi,chị em mình đi gặp bác sỹ. Nhớ, có chị ở đây, chị sẽ chăm sóc tốt cho em. Chuyện gì cũng sẽ không xảy ra!"
"Ừ, chị Như . em nghe chị!"
Vô Ưu thấy được ánh mắt chị Như, rốt cuộc hiểu rõ ý của cô ấy. Cũng chính là do ban đầu len lén gặp mặt, đổi thành quang minh chính đại chung đụng. Vô Ưu nói đến chỗ này, quay đầu nhìn Phương Đông Dạ nói: "Vậy anh đi đi làm thôi. Để chị Như cùng với em đi gặp bác sĩ. Anh dù sao cũng nên yên tâm đi!"
Yên tâm?
Là lo lắng mới đúng. Phương Đông Dạ đối với chị Như nhưng tương đối phòng bị. Không nhịn được cảm thán, ai nói phụ nữ thông minh tốt? Anh cảm thấy giống như Vô Ưu ngốc nhà anh vẫn là tốt nhất.
Mặc dù có ngàn vạn cảm khái. Nhưng Phương Đông Dạ cuối cùng vẫn là không nhịn được chấp nhận đi làm. Bởi vì, anh đang trong phòng ngây ngô không có việc, thời gian càng khó hơn chịu đựng.
. . . . . .
"chị Như, chị nói là, chị hoài nghi hai người bọn họ không phải thật tâm nói xin lỗi?"
Bên trong quán cà phê, Vô Ưu không dám tin nhìn chị Như . chị Như vừa gật đầu vừa nói: "Ừ, chị hoài nghi. Tối ngày hôm qua Phi thổ lộ mặc dù rất thâm tình, tuy nhiên cậu ta để cho cho cảm thấy rất không thích hợp. Bởi vì, cậu ta tại sao đột nhiên làm như vậy đây? Cậu ta trước kia có rất nhiều lần cơ hội lại không có."
Vô Ưu nghe thế gật đầu một cái, nói: "Ý của chị là, cho nên chị liền hoài nghi hai người bọn họ là thương lượng xong. Cho nên, mới gọi điện thoại kiểm tra xem em gặp tình huống giống như chị không?”
Như tỷ gật đầu một cái, bày tỏ Vô Ưu nói không sai.
Vô Ưu suy tư một lát hậu, chần chờ mở miệng, nhìn chị Như hỏi "chị Như, dù là bọn họ thương lượng xong, nhưng là, này trừ chứng minh bọn họ thương lượng qua ra, còn có thể chứng minh cái gì chứ ? Có lẽ bọn họ là thương lượng, cuối cùng quyết định tranh thủ thẳng thắn được khoan hồng a!"
"Ha ha, Vô Ưu. Em thật thông minh nha."
Chị Như nghe Vô Ưu nói, cười nhạt nói. Vô Ưu còn lại là ngượng ngùng cười cười mà nói: "Ai nha, không cần giễu cợt em. Chị nói em nói có đạo lý sao?" chị Như gật đầu một cái, khẳng định nói: "Không phải có đạo lý, là rất có đạo lý. Nhưng là, chính chị cảm thấy chuyện này không có đơn thuần như vậy!"
Chị Như nói đến chỗ này, nhìn Vô Ưu hỏi "Không biết em phát hiện một chuyện không ." Vô Ưu hiểu hỏi "chuyện gì?" Như tỷ cười nhạt, nói: "Bọn họ thổ lộ, chúng ta trở nên rất bị động rồi."
"Đúng vậy a. Đúng , đúng,, đúng, ta cũng cảm thấy như vậy. Ngày hôm qua Phương Đông Dạ thổ lộ xong, nói chúc phúc chúng ta ... Lời nói thời điểm. em cảm thấy được mình có phần điểm bị nghẹn ở trong lòng. Trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Cảm giác mình giống như là kẻ lừa gạt đó."
"Đúng, chính là cảm giác này."
Như tỷ nghe thế vỗ bàn một cái vui mừng nói. Đây chính là vấn đề cô cảm thấy không thích hợp.
"Vậy chúng ta phải làm sao? Còn phải tiếp tục giả bộ nữa sao? Bọn họ cũng thẳng thắn, chúng ta tiếp tục giả bộ nữa giống như rất ngớ ngẩn. Huống chi, ngộ nhỡ là chúng ta suy nghĩ nhiều quá, bọn họ chính là thật hiểu rõ sai rồi, cho nên thương lượng sám hối làm thế nào?"
Vô Ưu nói cảm giác của bản thân. Chị Như cúi đầu không nói, bắt đầu nghiêm túc nghĩ đối sách. Sau khi uống hết ly cà phê, chị Như ngẩng đầu nói: "chị có biện pháp. Chúng ta lần trước là thế nào nghe được bí mật. Lần này chúng ta còn thế làm!"
. . . . . .
Nghe lén!
Đây chính là đối sách mà chị Như nghĩ ra. Lại là lần đầu tiên là chó ngáp phải ruồi, mà cố ý gây tạo ra chưa chắc đã gặp chuyện tốt như vậy. Bọn họ đầu tiên liền gặp phải hai vấn đề: thứ nhất, như thế nào khiến Phương Đông Dạ rời phòng làm việc, làm cho hai người có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào phòng nghỉ bên trong; thứ hai, như thế nào có thểm khiên Đông Cung Phi cùng anh gặp mặt. Hơn nữa để họ nói ra điều hai cô muốn nghe.
Hai người rời đi quán cà phê, đi đến trước của tập đòn “trụ”, cũng không nghĩ ra đối sách.
"Như vậy đi, em gọi điện thoại cho Phương Đông Dạ, nói ở dưới lầu để cho anh xuống một chuyến, chờ anh ấy xuống, chúng ta liền nhân cơ hội lên."
Vô Ưu cuối cùng nghĩ ra cách. Chị Như lắc đầu một cái, nói: "cách này đưa tới hoài nghi, đây không phải là một biện pháp tốt." Vô Ưu dĩ nhiên cũng biết đây không phải biện pháp tốt a. Nhưng là, không làm như vậy, còn có thể làm sao đây? cô nhìn chị Như thúc giục: "chị Như chị bình thường thông minh nhất rồi, nghĩ một chút biện pháp đi!"
Biện pháp, biện pháp!
Bình thường đó là kế sách như suối tuôn, thế nhưng lần thật đúng là trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ . Cô cần một ít một chút nhắc nhở, một ít một chút là tốt rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác không có!
"A, thật xin lỗi."
Đang ở Như tỷ bởi vì không nghĩ ra biện pháp, mà phiền não xoay người thời điểm, không cẩn thận đụng phải một người. Trong nháy mắt, đồ trên tay người nọ rơi hết xuống. Cho nên, chị Như vội vàng vừa nói xin lỗi, vừa cùng Vô Ưu giúp một tay nhặt trên đồ vật mặt đất. Cho đến. . .
"Đây là thư của tôi."
Vô Ưu vui mừng kêu lên. Thì ra là bọn họ đụng phải cậu đưa thư. Anh ta nhì Vô Ưu hỏi "Xin hỏi ngươi là Vô Ưu tiểu thư sao? Ngươi biết Phương Đông Dạ tiên sinh sao" Vô Ưu gật gật đầu mà nói: "Đúng vậy." vừa nói, vừa đem chứng minh thư cho anh ta nhìn. Vô Ưu thẳng thắn cử động, khiến cho người đưa thư thái đô tốt hơn, nói: "Này tin liền trực tiếp giao cho cô tốt lắm. Gặp lại!"
"Gặp lại!"
Vô Ưu nhìn người đưa thư vào ‘ trụ ’ phát nốt các bưu kiện khác, mở ra phong viết: Phương Đồng Dạ, Vô Ưu đọc được phong thư này…..
. . . . . .
"A!"
Vô Ưu đọc xong nội dung thư, hô lên, chị Như buồn bực nhìn đồ trên tay Vô Ưu: thiệp mời. Kết hôn, thiệp mời. Người mới tên tuổi nơi viết: Hoắc lang tiên sinh, Tề Đông Thăng tiên sinh.
Đồng tính luyến ái sao?
Như tỷ còn không có phản ứng kịp, Vô Ưu liền khai mở miệng hỏi: "chị Như, đồng tính luyến ái cũng có thể kết hôn sao? Nằm mơ cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ ở cùng nhau cũng. Ha ha, thật tốt." Vô Ưu trong giọng nói không có xem thường, đều là chân thành chúc phúc. Chị Như suy nghĩ một chút, nhìn một chút lá thư nói: "Bọn họ bây giờ đang ở nước Mĩ bang Massachusetts. Chỗ đồng tính luyến ái là có thể kết hôn đấy!"
Chị Như xem lá thư, nhìn thiệp mời. Chợt ánh mắt sáng lên. Nói: "chị có biện pháp."
"À? Có thật không? Làm thế nào?"
Chị Như lôi kéo Vô Ưu nói: "Đi theo chị."
. . . . . .
Trong ngân hàng lầu dưới của tập đoàn “Trụ”. Chị Như cầm một trang giấy, nhanh chóng viết chữ, Vô Ưu đưa mắt qua xem. Lại phát hiện đều là tiếng Anh một ít đều nhìn không hiểu.
"chị viết cái gì à?"
Vô Ưu hỏi thời điểm, chị Như vui vẻ thu hồi bút, cười đọc đến: "Phương Đông Dạ, tôi kết hôn, anh phải chăm sóc thật tốt Vô Ưu. Lần trước Vô Ưu gọi điện thoại hỏi: thích đồng tính thì thế nào? Tôi không hiểu rõ có ý gì, là thay bạn bè hỏi sao? Nếu như là lời nói, nói cho cô ấy biết ở bang Massachusetts mà có thể kết hôn. Tôi theo Đông Thăng hay là tại nơi này kết hôn."
"Như thế nào?"
Chị Như đọc xong, hả hê giương mắt nhìn Vô Ưu.Vô Ưu nói: "chị viết như thế này là có ý gì?" chị Như không có thời gian cùng cô lôi thôi, trực tiếp hỏi: "Em cùng Hoắc lãng, còn có Tề Đông Thăng, người nào thân thiết hơn?"
"Hoắc lãng học trưởng!"
Vô Ưu mặc dù nói không biết đây rốt cuộc là đang làm cái gì, nhưng mà vẫn là thành thật trả lời rồi. chị Như gật đầu một cái, sau đó ở chỗ ghi tên viết xuống tên họ, còn có nhật kỳ. Sau đó đem tin thay thế được thư mời bỏ vào trong lá thư. Sau đó đem lá thư dán lại. Chuẩn bị xong ở lá thư phía sau nhanh chóng viết: người nhận Phương Đông Dạ!
Phương Đông Dạ nhận?
Vô Ưu thấy nơi này, bừng tỉnh hiểu ra nói: "A, Em hiểu hiểu" chị Như nói: "Hiểu cái gì a, nhanh lên một chút, thừa dịp cậu đưa thư đó chưa đi, ra cửa ‘ trụ ’chặn lại!"
"Tốt."
Vô Ưu sau khi nói xong, bước nhanh chạy tới chỗ sảnh tập đoàn ‘ trụ ’!
. . . . . .
"Này, lá thư này, anh không thể giao cho tôi."
Người đưa thư nhìn vẻ mặt mất tự nhiên cầm tin Vô Ưu, không hiểu nói: "Tại sao à? Cô không phải là Vô Ưu tiểu thư sao?" Vô Ưu không quen nói dối, cho nên nhìn về phía chị Như cầu cứu. Như tỷ nói: "Xin chào, là như vậy. Chúng ta thấy ở đằng sau lá thư có vài dòng như thế nên ko tiện nhận."
Chị Như vừa nói xong, vừa đem thư lật qua cho người đưa thư nhìn.
"người nhận Đông Phương Dạ! Cần phải!"
Sau khi xem qua, trên mặt người đưa thư lập tức liền thay đổi có một chút khó coi. Anh ta tại sao vừa mới bắt đầu không có phát hiện a. anh ta nhanh chóng cầm lấy tin, lo lắng nói: "Này, chuyện này. . ." Nhưng đây là nghề nghiệp của anh, vừa nhìn thư cũng biết thư bị mở qua. Đây chính là sai lầm nghiêm trọng trong công việc, sai lầm a!
Như tỷ nhìn người đưa thư, an ủi cười một tiếng. Nói: "Đây không tính là sai lầm, viết phía sau nha, không phát hiện rất bình thường. Chúng ta sẽ không theo Phương Đông Dạ nói, như vậy anh ta cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh rồi. Được, không nói, đây là một phong thư hết sức quan trọng, anh chính là nhanh lên một chút đưa tới cho Phương Đông Dạ.
"Cám ơn, cám ơn. Cám ơn. . ."
Người đưa thư liền vội vàng gật đầu nói cảm tạ, mồ hôi chảy ròng ròng. Bọn họ nói thư quan trọng muốn, chứng minh là đã nhìn rồi a! Một bên anh ta nhi lau mồ hôi, một bên gật đầu, vẫn không quên xử lý miệng bì thư. Hết sức che giấu dấu vết đã từng bị xem qua. Có thể nói là trong lòng vô cùng run sợ a!
Vô Ưu cùng chị Như thấy một màn như vậy, bốn mắt nhìn nhau, sau đó hả hê cười một tiếng. Rất nhanh sau đó trốn vào thang máy. Chờ đợi Phương Đông Dạ sau khi xuống lập tức nhảy lên thang máy.
Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng. . . . . .
"Alo, cái này? Anh một phong nước Mĩ tới phong thơ, nhất định phải tự mình đi nhận?"
Phương Đông Dạ nhận điện thoại, nghe rõ dụng , không dám tin hỏi. quản lý bộ phận còn lại là cường điệu nói: "Trong thơ là như vậy viết. Người nhận thơ viết là tổng giám đốc cùng Vô Ưu tiểu thư, nhưng phía sau lại viết khiến tổng giám đốc tự mình nhận."
Ai vậy? tại sao lại có cả Vô Ưu?
Phương Đông Dạ cảm giác chuyện có chút quỷ dị, vì vậy nói: "Được, tôi lập tức đi xuống."
. . . . . .
Phương Đông Dạ vừa mới bước ra khỏi thang máy. Đi được một đoạn, Vô Ưu cùng chị Như thừa dịp Phương Đông Dạ không chú ý, nhanh chóng vào thang máy, nhận lúc Phương Đông Dạ đi lấy thư hai người âm thầm vào văn phòng tổng giám đốc. Chỉ là, lần này rất có kinh nghiệm đóng cửa phòng tổng giám đốc lại, sau đó hai người tiến vào bên trong phòng nghỉ ngơi. . .
"Kế tiếp làm thế nào à?"
Bởi vì trải qua kích thích, Vô Ưu trong mắt lóe ra tia hưng phấn. chị Như nói là: "Hiện tại chỉ cần một cú điện thoại là tốt" sau đó dưới cái nhìn chòng trọc của Vô Ưu, gọi điện cho Đông Cung Phi. Lại phát hiện đường dây bận. chị Như ánh mắt sáng lên, quyết định thật nhanh gọi Phương Đông Dạ. Quả nhiên, là đang cùng nói chuyện!
Chị Như trên mặt hiện lên nụ cười tính kế, Vô Ưu là không hiểu hỏi;"Không gọi điện thoại rồi sao?" chị Như trả lời : "Không được."
"Tại sao à?"
Vô Ưu hiện tại có đến mười vạn câu hỏi vì sao, chị Như nói: "Bởi vì Đông Cung Phi lập tức sẽ tới đây." Sau khi nói xong, mang trên mặt nụ cười tự tin nói: "Hơn nữa chuyện khẳng định so chúng ta tưởng tượng còn thuận lợi hơn!" Vô Ưu vốn trong lòng không hiểu lắm, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt tự tin cảu chị Như, cũng cảm thấy có lòng tin.
. . . . . .
Phanh!
Cửa mở ra, Vô Ưu cùng chị Như vội vàng đem lỗ tai dính vào trên cửa. . . . . .
Phương Đông Dạ tiến vào phòng làm việc, phiền não mà rống lên nói: "cậu hỏi một vạn lần cũng giống vậy, tôi cũng vậy nói không rõ ràng. Cậu tới đây rồi lại nói!" Phương Đông Dạ gào xong thẳng tay cắt đứt điện thoại.
Đáng chết, chuyện xảy ra chỉ biết hỏi, anh hiện tại chẳng biết làm sao! Chỉ là, anh ngược lại hiểu nguyên nhân Hoắc lãng để cho anh nhận thư. Để cho anh nhận thư, chẳng phải là hướng anh ra ám hiệu, để cho anh chú ý thôi.
Đáng chết! Chẳng lẽ Vô Ưu cùng chị Như thật sự có loại cảm giác đó?
Phương Đông Dạ nghĩ đến khả năng này, đầu cũng nổ tung. Anh ngồi ở trên ghế sa lon, nhắm mắt dưỡng thần . Hy vọng có thể để cho mình tỉnh táo lại, nhưng càng nghỉ càng loạn. Đến cuối cùng, anh rối rắm nhịn có ở nghĩ phát giận. Hắn cầm điện thoại lên, lại gọi điện thoại cho Đông Cung Phi, phát tiết thức mà rống lên nói: "Làm sao cậu còn chưa tới à?"
Đầu kia không biết nói chút gì, Phương Đông Dạ liền cúp điện thoại. Đại khái lại đợi chừng mười phút đồng hồ. Đông Cung Phi tới, vào cửa chính là một câu: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra à? Cậu rõ ràng nói thẳng thắn, là có thể làm cho các cô ấy bại lộ bí mật . Nói các cô khẳng định không phải là quan hệ kia, bây giờ lại nói hai người họ có quan hệ. Có ý gì à?"
"cậu hỏi tôi tôi làm sao mà biết. Bọn họ cư nhiên hướng bạn bè đồng tính luyến ái hỏi thăm, xem ra là chúng ta nghĩ sự tình quá đơn giản rồi."
Phương Đông Dạ hơi giận gấp gáp nói. Đông Cung Phi vừa nghe, hét lớn: "Cậu không cần nói giỡn có được hay không. Tôi chính là theo cậu nói, cùng chị Như bày tỏ. Nếu như họ thật thích sẽ chân thành chúc phúc các cô ấy." Phương Đông Dạ rống lên đáp: "Chỉ cậu nói như vậy sao? Tôi cũng vậy nói có được hay không!"
. . . . . .
Hai người đối với rống đi qua, bắt đầu là vô biên yên tĩnh. Hồi lâu đi qua, Đông Cung Phi mới lại mở miệng. . . . . .
"Làm thế nào?"
Làm thế nào?
Phương Đông Dạ nghĩ tới cái vấn đề này, nhức đầu nói: "Tôi mà biết làm thế nào, cũng sẽ không tìm cậu rồi." Đông Cung Phi chần chờ hỏi "Cậu nói họ thật có thể có tình cảm sao?" đây đều là khẳng định từ trước đến giờ của Phương Đông Dạ, suy nghĩ một chút Vô Ưu và chị Như có cử chỉ thân mật, đang ngẫm nghĩ Vô Ưu chịu cùng chị Như đi bệnh viện. Nghĩ tới những thứ này, hắn nói không ra lời.
"Trời ạ, này không phải là nâng đá đập chân mình sao?"
Đông Cung Phi âm thanh trong tràn đầy ảo não. Phương Đông Dạ nhìn Đông Cung Phi bộ dạng khổ sở, nói: "Thôi, chuyện cho tới bây giờ, chúng ta vẫn là suy nghĩ làm thế nào đi!"
"Chuyện cho tới bây giờ còn có thể nghĩ cái gì biện pháp à? Chỉ cần họ thật thích đối phương. Đối với chúng ta không có cảm giác. Không quan tâm chúng ta. Này vô luận nghĩ cái gì biện pháp đều vô dụng!"
Đông Cung Phi không lạc quan nói. Phương Đông Dạ còn lại là suy nghĩ sâu xa sau một hồi nói: "Vậy nếu như họ còn yêu chúng ta thì sao?" Đông Cung Phi nhìn Phương Đông Dạ hỏi "Có ý tứ gì?"
Phương Đông Dạ nghiêm túc nói: "Vô luận họ ý kiến gì đối phương, chỉ cần họ đối với chúng ta còn có cảm giác, vậy thì chứng minh chúng ta còn có hi vọng!" Đông Cung Phi gật đầu một cái, sau đó nói: mặc dù nói là như vậy nhưng là, muốn chứng minh trong lòng các cô ấy có chúng ta hay không đây?"
"Chúng ta đi hộp đêm, sau đó làm cho các cô ấy biết. Họ chỉ cần quan tâm lời nói, là tuyệt đối sẽ ghen đấy!"
"Được, cứ làm như thế."
Đông Cung Phi lập tức bày tỏ đồng ý, nhưng ngay sau đó lại nói: "Vậy nếu như họ không ăn giấm?" Đông Phương Dạ đi giọng điệu, ; trả lời nói: "Đi một bước tính một bước, đến lúc đó lại nói!"
Đông Cung Phi gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý. Sau đó hai người bắt đầu thương lượng cụ thể phương án áp dụng. Mà tất cả này, một chữ không lọt tất cả bên trong phòng nghỉ ngơi Vô Ưu cùng Như tỷ đều nghe rõ!
. . . . . .
Kẽo kẹt kẽo kẹt. . . . . . Kẽo kẹt kẽo kẹt. . . . . .
Vô Ưu tức giận nghiến răng ken két. Chị Như trái với kích động củaVô Ưu, liền có vẻ tỉnh táo rất nhiều. Bởi vì đây đều ở đây trong dự liệu của nàng!
"chị Như chúng ta nên thế nào?"
Vô Ưu nhìn chị Như hỏi. chị Như cười nhạt, sau đó hướng cô ngoắc ngoắc tay. Chờ vào phòng vệ sinh, xác định nói chuyện sẽ không bị nghe thấy, nói: "Em thích Phương Đông Dạ, cũng quyết định gả cho anh có đúng hay không?" Vô Ưu rất khẳng định gật đầu một cái. điểm này chưa bao giờ từng thay đổi, chỉ là không cho anh một chút dạy dỗ cứ như vậy gả cho anh, quá oan!
Chị Như hiển nhiên hiểu ý Vô Ưu ý cho nên nhìn Vô Ưu nói: "Được, vậy chúng ta thì cho bọn họ một kích cuối cùng!"
. . . . . .
Ba ngày sau, Phương Đông Dạ giống như thường ngày sau khi tan việc về đến nhà, ngoài ý muốn phát hiện trong phòng tối om. Không chỉ có không có Vô Ưu, tiểu Diễm cũng không có. Cảm giác vô cùng ngoài ý muốn. Hơn nữa ở phòng khách trên khay trà, phát hiện một tờ giấy nhớ. Trên đó viết: tôi với chị Như quyết định đi nước Mĩ kết hôn. Mang theo tiểu Diễm đi. chúc phúc của anh và Đông Cung Phi chúng chấp nhận, cám ơn!
Thấy tờ giấy nhớ, trái tim Phương Đông Dạ xém chút bay ra ngoài. Anh quyết đoán gọi điện thoại cho Đông Cung Phi. Đông Cung Phi sau khi nghe, càng thêm không thể tin quát: "Cái gì? Mang theo tiểu Diễm đi nước Mĩ kết hôn? Cậu không cần nói giỡn có được hay không?"
"ai có hứng thú đùa giỡn với cậu đấy. Nhanh lên một chút đisân bay! Chúng ta ở nơi đó gặp mặt!"
Phương Đông Dạ cúp điện thoại hậu, lấy ra hộ chiếu liền hướng sân bay chạy tới.
. . . . . .
"Cái gì. bảo dưỡng?"
Phương Đông Dạ nghe máy bay chuyên dụng của mình cư nhiên đang bảo dưỡng, tức giận nói: "Tôi muốn thuê một chiết máy bay, bao giờ có thể xuất phát?" Nhưng quá đáng tiếc chính là, nhân viên làm việc trả lời nói: "Thật xin lỗi, vậy cần xin phép cấp trên. Cho dù phê chuẩn xuống, cũng muốn trang bị nhân viên. . . . . ."
"Tốt lắm, đừng nói nữa, Chúng tôi bây giờ lập tức muốn đi nước Mĩ, có biện pháp gì, nói!"
Đông Cung Phi cũng không muốn nghe bọn họ lải nhải, đơn giản hỏi, Mà bọn họ lại đưa ra đáp án chính là : "Có một chuyến máy bay mười lăm phút sau cất cánh. Nên còn vé. Nắm chặt thời gian còn kịp."
"Đáng chết! sao không nói sớm"
Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi thật rất muốn đạp cho đống người câu giờ này một trận. Nhưng không có làm như vậy, bởi vì bọn họ không có thời gian. Chỉ thấy hai người nhanh chóng xoay người, sau đó mở ra chân dài, nhanh chóng hướng chỗ bán vé đi tới. . . . . .
"Thật xin lỗi, hiện tại không bán vé nữa rồi. cho dù có mua được vé cũng không có khả năng bắt kịp chuyến bay.”
Người bán vé mặc dù rất ưa thích hai Đại Suất Ca, tuy nhiên vẫn như cũ coi trọng công việc của bản thân. Đông Cung Phi lười nghe người bán vé nói, trực tiếp nói: "Cô chỉ cần bán vé là tốt rồi. Lên không được máy bay là chuyện của chúng tôi. Nhanh lên một chút” tiểu thư bán vé thấy Đông Cung Phi và Phương Đông Dạ tạo áp lực, đành đưa cho bọn họ hai tấm vé.
Cầm hai tấm vé, Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi hai người nhanh chóng đi kiểm tra đo lường sức khỏe,. . . . . .
Chi! Chi! Chi! Chi!
"Thật xin lỗi, hai vị nhiệt độ quá cao, có phải hay không phát sốt à? Xin chờ một chút, nhiệt độ cơ thể giảm lại quay lại!"
Bọn họ bởi vì kịch liệt chạy nhanh. Lúc kiểm tra nhiệt độ phát ra còi báo động . Vẫn ẩn nhẫn không phát tác Phương Đông Dạ, hoàn toàn rống lên: "ngươi chạy như điên 20’ ngoài đường xem nhiệt độ có cao như ta không? Cút!!" Gào xong hậu, hai người dưới ánh mắt trợn tròn của mấy nhân viên sân bay, tiếp tục từng bước từng bước đến gần máy bay.
. . . . . .
Trong giáo đường trang nghiêm, người mặc lễ phục Hoắc lãng, Tề Đông Thăng. Đang, trao đổi chiếc nhẫn, cùng nhau cất lời hứa. Đang ở cuối cùng giáo phụ tuyên bố: "Ta thay Thượng Đế tuyên bố, các ngươi kết làm vợ chồng." Thời điểm, cửa truyền đến hai đạo rống giận.
"Đợi đã nào...!"
"Ta không đồng ý!"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người nhìn về phía cửa hai giống nhau nhìn thấy có hai đại Suất Ca. Chỉ là, bọn họ giờ phút này có vài phần nhếch nhác. Hai người bọn họ khí thế mười phần mà đi vào giáo đường. Nhưng ở người mới quay đầu trong nháy mắt, bọn họ cho ngây ngẩn cả người.
Hoắc lãng, Tề Đông Thăng!
"Các ngươi làm gì? Cướp cô dâu à? Chớ hòng mơ tưởng, bảo bối là của ta!"
Tề Đông Thăng nhìn bộ dạng nhếch nhác của Phương Đông Dạ, cùng Đông Cung Phi nhíu mày vui vẻ mà cười , vẫn không quên nhân cơ hội trên môi Hoắc lãng nhấn xuống nụ hôn hạnh phúc.
Ha ha ha. . . . . .
Hiện trường một mảnh cười ầm lên, Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi lập tức trở nên mất tự nhiên. Chợt, Đông Phương Dạ cảm thấy quần mình bị kéo, cúi đầu liền thấy Tiểu diễm. Phương Đông Dạ còn chưa kịp hỏi, Tiểu diễm liền, lên tiếng: "Cha, các ngươi không cần nhìn người ta hôn, muốn hôn, chính mình tự đi đuổi theo!" Nói chuyện đồng thời, hướng tới bọn hắn sau lưng chỉ đi. . . . . .
Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi nhanh chóng xoay người, quả nhiên thấy hai mặc tiểu lễ phục là Vô Ưu cùng chị Như. Hai người đang chuẩn bị chạy khỏi hiện trường.
"Bảo bối, Em yên tâm. Anh đuổi kịp em, nhất đinh khiến em cả đời không quên!"
Phương Đông Dạ lời còn chưa nói hết, bên cạnh Đông Cung Phi cũng đã nhanh chân chạy như điên đuổi theo người. Hắn đương nhiên cũng không thể rớt lại phía sau sao. . . . . . Đuổi theo bà xã mình!
. . . . . .
Giáo đường trang nghiêm tiếng chuông gõ, là nơi chúc phúc tất cả người có tình!
- Hết trọn bộ -
/141
|