Đây là đang đóng phim hả? Hay là đại hội của hắc đạo đây? Vô Ưu có chút vò đầu bứt tai không hiểu gì cả.
Vô Ưu là người bình thường như nào, chính cô là người rõ ràng nhất, nhưng trong giờ phút này, những người có mặt ở đây, lại không nghĩ như vậy. Một người có thể khiến cho ‘Cửa đá’, ‘Thương Hoàng’, ‘Mafia’, lại còn cả ‘trong suốt’ cùng tụ họp về một chỗ, thì ai sẽ tin cô chỉ là một người bình thường đây? Huống hồ, những người tới đây, đều là những nhân vật chủ chốt trong tổ chức.
"Được, nếu như vậy, tôi sẽ nể mặt ‘Trong suốt’."
Enica đi đầu tỏ rõ lập trường của mình. Thạch Thiên Kình nói:
"Xem ra không còn chuyện của tôi nữa, xin cáo từ!"
Thạch Thiên Kình nói xong, nhìn Tiểu Hạ cười tà mị, đưa tay ra. Tiểu Hạ nói với Vô Ưu:
"Tôi đi trước đây, hôm khác sẽ gọi cho cô. Bé Diễm chăm sóc mẹ nha."
"Tiểu Hạ!"
Vô Ưu nghe nói như thế, không nhịn được bất mãn kháng nghị. Nhạc Diễm cười rạng rỡ, nói với Tiểu Hạ:
"Con sẽ chăm sóc mẹ, dì Tiểu Hạ, người cứ an tâm."
Tiểu Hạ nhìn Phương Đông Dạ khẽ gật đầu, sau khi mỉm cười một cái, xoay người rời đi, làm như không nhìn thấy cánh tay của Thạch Thiên Kình đang chìa ra. Nụ cười sáng lạn trên mặt Thạch Thiên Kình, trong chốc lát đã tiêu tan. Hắn thu hồi cánh tay, nắm chặt lại, vẻ mặt hằm hằm đi theo Tiểu Hạ.
"Bé Diễm, hắn ta nhìn có vẻ rất tức giận. Hắn sẽ không đánh Tiểu Hạ đó chứ?"
Vô Ưu nói xong, không nhịn được nhìn ra ngoài, bộ dáng giống như hận không thể đuổi theo, xem có chuyện gì không vậy. Nhạc Diễm nói:
"Yên tâm đi, hắn sẽ không đánh phụ nữ, hơn nữa, hắn cũng không nỡ đâu!"
"Không nỡ?"
Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm đầy nghi ngờ hỏi. Nhạc Diễm nói:
"Ai nha, để hôm nào mẹ tự đi hỏi dì Tiểu Hạ đi."
Nói xong, quay đầu nhìn tình hình lúc này.
Enica dẫn theo thuộc hạ, áp giải tên khỉ ốm cùng mấy tên khác lên tầng; Thạch Thiên Kình cũng đưa thuộc hạ rời đi; Chị Linh phất tay, sau đó cùng lực lượng vũ trang đi ra ngoài. Trong phòng vừa chật chội, thoáng cái đã trở nên trống rỗng rồi.
Trừ một nhà ba người Phương Đông Dạ, Vô Ưu, Nhạc Diễm ra, lúc này chỉ còn lại Thương Mộc Anh Dã.
"Thương Mộc Anh Dã, nhanh lên đi, thừa lúc bọn họ đang ở trên lầu, chúng ta mau chạy đi thôi."
Vô Ưu rất tự nhiên mà dúi Nhạc Diễm vào trong lòng Phương Đông Dạ, rồi chạy về phía Thương Mộc Anh Dã nói. Thương Mộc Anh Dã nhìn Vô Ưu mặt không thay đổi, ánh mắt sâu lắng, giống như lo lắng, đăm chiêu điều gì đó. Vô Ưu đưa tay sờ sờ mặt, sau đó mở to đôi mắt thuần khiết nói:
"Sao thể hả? Có chỗ nào không bình thường sao?"
Thương Mộc Anh Dã nhìn thấy vẻ mặt này của Vô Ưu, trên mặt xuất hiện nụ cười, trong lòng có chút cảm giác rung động, nói:
"Tôi phát hiện ra, tôi rất thích cô."
Vô Ưu trả lời:
"Tôi cũng rất thích anh a."
Nếu như là trước đây, Phương Đông Dạ khi nghe thấy chuyện như thế này, đảm bảm sẽ rất tức giận, nhưng lần này, anh không như thế. Bởi vì, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, anh đã nhận ra vấn đề của chính mình. Mỗi lần có chuyện gì đó liên quan đến Vô Ưu, anh đều trở nên kích động, không biết làm như thế nào cho phải. Hơn nữa, kích động xong, còn dẫn đến rất nhiều sai lầm không đáng có.
Thông qua việc lần này đi cứu Vô Ưu, anh đã hiểu rõ địa vị của chính mình. Nếu như anh muốn chăm sóc thật tốt cho cô, anh nhất định phải dùng sự bình tĩnh, tỉnh táo trên thương trường, để nhìn nhận đánh giá những người khác.
Thương Mộc Anh Dã mặc dù nói nghe như là thổ lộ, nhưng nếu tỉnh táo phân tích sẽ thấy, đây không phải là thổ lộ, mà làm đem chính tình cảm vừa mới nảy mầm của mình kết thúc. Phương Đông Dạ thấy được vẻ buông lơi, bình thản trong ánh mắt của hắn. Trải qua chuyện này, Phương Đông Dạ thật sự đã trưởng thành, còn Nhạc Diễm cũng nhận thức được chình mình còn quá nhỏ bé, duy chỉ có Vô Ưu là vẫn không thay đổi gì.
Vô Ưu nhìn Thương Mộc Anh dã cười, nụ cười vô cùng vui vẻ. Thương Mộc Anh Dã lấy từ túi trước ra một khẩu súng bằng ngà voi đưa cho cô, nói:
"Nếu như em không để ý, sau này tôi sẽ là anh trai của em. Có chuyện gì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Cái này tôi cho em làm quà tặng."
Anh trai?
Vô Ưu nghe thấy hai từ này, ánh mắt sáng lên. Cô từ nhỏ đã luôn ao ước có một người anh rồi, huống hồ là một người anh lợi hại như thế này chứ. Cho nên cười nói:
"Được, ha ha. Tôi có anh rồi. Nhưng mà, đây là súng thật sao? Nếu vậy em cũng không cần đâu."
Hình như giữ súng trong nhà là phạm pháp, cô cũng không muốn mình phải đi tù nha.
Thương Mộc Anh Dã nhìn bộ dáng sợ sệt của Vô Ưu, mỉm cười, lấy hết đạn bên trong ra, sau đó đưa lại cho cô nói:
"Bây giờ thì được rồi chứ, đã không còn khả năng sát thương nữa, chỉ là đồ trang trí thôi!"
Thương Mộc Anh Dã đầu tiên đối với Vô Ưu đầy chán ghét, sau đó hơi có thiện cảm, còn đến bây giờ thì thật lòng thích. Nhưng, thật đúng là trong cảnh nguy hiểm mới hiểu lòng nhau. Hành động chân thành của Vô Ưu lúc trước, ngoài khiến cho hắn hiểu được cô thật sự là một người rất đơn thuần, mà còn khiến hắn tinh ý nhận ra, cô và hắn không phải là người cùng một nước. Bây giờ lại chứng kiến vẻ hòa thuận của một nhà ba người bọn họ, thì hắn đã thông suốt rồi.
Buông tay chính là điều tốt nhất. Thêm một người em gái, điều đó có nghĩa là ở Đài Loan hắn lại có thêm một người thân!
"Được. Em nhận. Haha. Nhưng em không có vật gì tặng anh cả!"
Vô Ưu bắt đầu lục lọi từ trên xuống dưới, sau chỉ thấy có mỗi chiếc điện thoại, nhưng mà cái này có vẻ như không dùng tặng được đi. Nếu đưa cho người ta cái này, có phải cô rất keo kiệt hay không hả? Phải biết rằng, cái điện thoại này của cô đã khá lâu rồi nha. Bộ dáng đáng yêu này của Vô Ưu, khiến tâm trạng Thương Mộc Anh Dã tự nhiên tốt lên hẳn. Trong lòng hắn nghĩ, nếu như bọn họ mà ở cùng với nhau lâu hơn một chút, thì có lẽ, hắn sẽ yêu cô mất!
Hiện tại cái giả thiết này đã không còn cách để tồn tại nữa rồi. Thương Mộc Anh Dã cầm lấy điện thoại của Vô Ưu, lúc Vô Ưu tưởng rằng hắn đã chủ động nhận điện thoại của mình, thì Thương Mộc Anh Dã đã gọi cho chính mình. Sau khi điện thoại đổ chuông, hắn trả điện thoại lại cho Vô Ưu nói:
"Có chuyện gì, có thể gọi cho anh bất kỳ lúc nào. 24/24h đều được."
Giọng nói Thương Mộc Anh Dã rất thoải mái, khiến Vô Ưu cười như nở hoa, nói:
"Hì hì, được a. Không được nói xạo đó!"
Sau khi nói xong, cũng đến lúc từ biệt rồi. Vô Ưu không biết nói như thế nào cả. Thương Mộc Anh Dã liền ôm lấy cổ cô, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, nói:
"Đây xem như là quà em tặng cho anh. Được rồi, đi thôi. Anh sang Italia một chuyến, sau đó sẽ trở về Nhật Bản."
"Uhm, em về đây. Khi nào có thời gian, em sẽ sang Nhật Bản chơi với anh. Nghe nói, ở Nhật Bản có hoa anh đào nở trông rất đẹp."
Vô Ưu nói, khiến Thương Mộc Anh Dã lại cười thản nhiên, trong ánh mắt có sự không đành lòng. Vô Ưu có thể khiến hắn dễ dàng cười như thế, không biết sau này hắn còn có thể như thế nữa không đây. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phương Đông Dạ nói:
"Tôi tin anh có thể xử lý tốt chuyện của mình, chỉ có điều, nếu như Vô Ưu chịu phải uất ức nào, tôi sẽ không đứng ở ngoài mà nhìn đâu!"
Phương Đông Dạ giống như là tuyên thệ, trịnh trọng tuyên bố:
"Anh không có cơ hội đó đâu!"
Sau khi nói xong, nhìn Vô Ưu đang có chút khó hiểu nói:
"Đi nhanh lên một chút nào."
Vô Ưu sau khi đi tới, Phương Đông Dạ thấy bộ dáng cô có chút không lỡ rời đi, vội vàng nói:
"Em đã bỏ làm một ngày, em nói tôi nên sa thải em, hay là trừ lương, trừ thưởng của em đây?"
Vô Ưu vừa nghe thấy, liền không dám suy nghĩ lộn xộn gì nữa, kêu lên:
"Ai da, đừng như thế mà, Phương Đông Dạ, dựa vào tình bạn của chúng ta, anh hãy mở lòng từ bi, mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho tôi đi! Tôi xin anh đó! Cầu xin anh đó. . ."
Vừa nói, vừa chắp hai tay ở trước ngực, ra vẻ đáng thương nhìn Phương Đông Dạ.
Vô Ưu lại bị Phương Đông Dạ lừa gạt cho một vố ngu ngốc, khiến Nhạc Diễm không nhịn được liếc mắt khinh thường, sau đó gục đầu lên chiếc vai rộng lớn của Phương Đông Dạ. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu bé thực sự mệt mỏi đến không chịu được nữa rồi.
Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn lúc này của Vô Ưu, sau một lát ‘do dự’, ra vẻ khó khăn nói:
"Được rồi, vậy bỏ qua cho em một lần nữa."
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói như thế, cao hứng ôm lấy cánh tay của anh, vừa cười, vừa khoa trương nói:
"Oa, Phương Đông Dạ, tôi biết anh là người tốt nhất mà. Anh là ông chủ tốt nhất trên thế giới này, là tổng giám đốc vĩ đại nhất, tài bà nhất. . . ."
Thương Mộc Anh Dã nhìn bóng lưng một nhà ba người hạnh phúc của bọn họ, lộ ra nụ cười chúc phúc.
...
Sau khi chuyển du thuyền, Vô Ưu phát hiện ra quân đội vũ trang và những người khác đều không thấy đâu. Trên chiếc du thuyền lớn, chỉ còn lại người phụ nữ mặc quân phục, trông rất mạnh mẽ, dũng cảm.
"Chào cô, tôi là Tử Linh."
Tử Linh đưa tay về phía Vô Ưu nói. Vô Ưu vội vàng đưa tay ra bắt lấy tay cô ta:
"Chào chị, tôi là Vô Ưu. Hôm nay thật sự cảm ơn các người đã giúp đỡ!"
Tử Linh mỉm cười, nói:
"Không có gì, người cùng một nhà không cần phải khách sáo."
Vô Ưu nghe xong lời này, cũng cười theo, nghĩ rằng người ta khiêm nhường nói thế, mà không nghĩ ra ẩn ý trong câu nói đó.
Vô Ưu nghe không hiểu, nhưng Phương Đông Dạ lại nghe ra ẩn ý trong đó.
Phương Đông Dạ nhìn về phía Vô Ưu nói:
"Vô Ưu, Bé Diễm ngủ thiếp đi rồi. Gió đêm rất lạnh, em đưa thằng bé vào trong phòng ngủ đi."
Vô Ưu nhìn Tử Linh cười cười. Tử Linh làm một tư thế xin mời, lúc này cô mới chạy tới ôm lấy Nhạc Diễm đi vào phía bên trong.
...
"Hôm nay cám ơn các người đã giúp đỡ. Sau khi trở về, nhất định tôi sẽ đền đáp!"
Phương Đông Dạ lên tiếng tỏ rõ lập trường của mình, sẽ dùng tiền để giải quyết. Mặc dù tiền không thể so sánh được với sự an nguy của Vô Ưu, nhưng ngay lúc này đây, làm như thế cũng không có gì là không phải cả, bởi vì, anh đã nhìn ra, lần đầu tiên Tử Linh nhìn thấy Nhạc Diễm, ánh mắt của cô ta đã đầy hứng thú rồi.
Tử Linh nghe Phương Đông Dạ nói thế, trên mặt lộ ra nụ cười tán thưởng, nói:
"Ngài Phương Đông Dạ đã là một người thông minh như thế, thì tôi đây xin đi thẳng vào vấn đề, sẽ nói thẳng luôn."
Câu nói của Tử Linh, đã chứng minh được điều Phương Đông Dạ nghi ngờ là đúng, anh nói:
"Giờ cũng đã muộn rồi, tôi thấy, có gì để mai nói tiếp đi, được không?"
Phương Đông Dạ gián tiếp cho thấy sự miễn cưỡng của mình, mà Tử Linh vẫn thẳng thắn nói:
"Ngài Phương Đông không cần phải né tránh như vậy. Tư lệnh của chúng tôi cũng không có ác ý gì, cho nên, hy vọng ngài có thể nghe tôi nói hết!"
Phương Đông Dạ nhìn Tử Linh, mỉm cười nói:
"Được, cô nói đi."
Nếu đã không có ác ý, biết rõ cũng hay.
Hai người đi tới ghế sa lon ngồi xuống. Phương Đông Dạ đi đến quầy bar, rót cho mình một ly rượu brandy, hỏi:
"Cô dùng một ly chứ?"
Tử Linh lắc đầu:
"Không cần khách sáo. Tôi nói xong, còn phải về báo cáo lại với Tư lệnh!"
"Được, cô nói đi."
Phương Đông Dạ cũng không kéo dài thêm thời gian nữa. Tử Linh lấy một miếng ngọc từ trong túi ra, đặt xuống trước mặt Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ không phải là người trong giới hắc đạo, cho nên đối với mấy thứ này cũng không hiểu nhiều, nhưng, anh lại đoán được, đây chính là một vật tượng trưng cho tổ chức. Anh nhỡ rất rõ, vẻ mặt kinh hãi của mọi người lúc Tử Linh vừa đưa miếng ngọc này ra.
Nếu đã là tín vật, tại sao lại đưa cho anh chứ? Phương Đông Dạ không muốn phải đoán già đoán non, cho nên hỏi:
"Đây là có ý gì?"
Tử Linh mỉm cười nói:
"Đây chính là viên ngọc hoàn mỹ, là tín vật bao đời của Tư lệnh tổ chức ‘Trong suốt’!"
Lúc nhắc tới tư lệnh, ánh mắt Tử Linh lộ ra vẻ tự hào, xem ra, người tư lệnh này hẳn là một người rất rất giỏi!
Phương Đông Dạ đã đoán được sơ sơ, chỉ có điều, anh không muốn thừa nhận, mà đưa miếng ngọc đẩy trở lại, sau đó nói:
"Oh, đã là như vậy, phải cất cẩn thận mới được."
Thái độ của anh rất rõ ràng, tuy không nói thẳng ra, nhưng đã tỏ rõ quan điểm mình. Tử Linh cũng là một người thông minh, đương nhiên biết, việc này bây giờ nói nhiều cũng vô ích, nhưng, vẫn phải nói rõ! Bởi vì, cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ của tư lệnh giao cho, quyết không để ông ta phải thất vọng!
Tử Linh không đẩy miếng ngọc lại, mà đứng thẳng lên, nói:
"Khoảng một năm trước, lúc Nhạc Diễm xâm nhập vào kho dữ liệu của ‘Trong suốt’ chúng tôi, thì tư lệnh chúng tôi đã chọn cậu bé trở thành người kế nghiệp tư lệnh tiếp theo rồi, cho nên, lần này ngài ấy ra lệnh cho tôi, đặc biệt đưa tín vật đến đây!"
Điều này đã nằm trong dự liệu của Phương Đông Dạ, nhưng sau khi nghe thấy rõ ràng, vẫn cảm thấy khá bài xích. Anh không hy vọng, vì cứu vợ mà phải đền bù bằng con trai, cho nên, lạnh lùng nói:
"Cám ơn ý tốt của Tư lệnh các người, nhưng, chúng tôi thực sự không thể tiếp nhận. Nhạc Diễm còn nhỏ, tôi và Vô Ưu đều muốn thằng bé giống như bao nhiêu đứa trẻ khác, đều đi nhà trẻ, sau đó học tiểu học, trung học. . . . Làm một người bình thường, không biết, cô có hiểu rõ ý của tôi?"
Tử Linh gật đầu, nói:
"Tôi hiểu rõ. Đương nhiên, cậu bé có quyền từ chối. Nhưng mà, tôi muốn nghe thấy chính câu trả lời từ miệng cậu bé, còn nữa, miếng ngọc này tôi sẽ để lại đây, bởi vì, đây chính là nhiệm vụ tiếp theo của tôi. Đương nhiên, ngài cũng có thể cự tuyệt, chỉ có điều, tôi không nghĩ ngài đã lường được hậu quả!"
Cách nói của Tử Linh khá ngang ngược, nhưng trong đó có sự tự tin, chắc chắn. Giữa thời buổi hòa bình này, có thể chỉ huy hẳn một lực lượng vũ trang, thì bất luận là ai, cũng có đủ tự tin như thế đi.
"Được, tôi sẽ chuyển lời đến Bé Diễm, để thằng bé tự mình quyết định!"
Phương Đông Dạ mặc dù là người quen chỉ tay năm ngón, nhưng anh cũng hiểu được, nhân tài vô số! Cho nên, anh rất hiểu tình cảnh của mình lúc này. Anh đấu không lại những người này! Anh ở ngoài sáng, còn người ta ở trong bóng tối, mặc dù bản thân anh là một người giàu có, nhưng, anh không có cách nào cạnh tranh nổi với một tổ chức thần bí. Cho nên, anh chỉ có thể tùy cơ hành xử!
...
"Phương Đông Dạ, chị Linh kia đi rồi hả?"
Vô Ưu đi ra, thấy Phương Đông Dạ đang ngồi uống rượu một mình, không thấy Tử Linh đâu, cho nên tò mò hỏi. Phương Đông Dạ nhìn thây Vô Ưu đang đi lại, vỗ vỗ xuống ghế salon, chỗ ngồi bên cạnh mình, mỉm cười nói:
"Bé Diễm ngủ say rồi sao?"
Vô Ưu gật đầu:
"Uhm, ngủ say rồi."
Vừa nói, vừa tự nhiên ngồi xuống cạnh Phương Đông Dạ.
Mặc dù cả hai đều không nói gì, cũng chẳng biểu lộ điều gì, nhưng lại để lộ ra vẻ thân thiết, mà người ngoài nhìn vào, sẽ đều cho là bọn họ đang yêu nhau.
Một trận gió đêm thổi vào, khiến Vô Ưu không nhịn được rùng mình một cái. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, quan tâm hỏi:
"Lạnh lắm sao? Có muốn uống một ly rượu cho ấm người không?"
Đôi mắt đen láy của Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu phát sáng, không hiểu sao, trái tim Vô Ưu nhảy lên, đột nhiên cảm giác thấy có chút không tự nhiên, cho nên cười ngượng ngùng nói:
"Được a, đúng lúc tôi đang thấy khát."
‘Yêu nhất là vẻ dịu dàng khi cúi đầu thẹn thùng của người con gái, giống như hoa sen trong nước thẹn thùng đón cơn gió mát.’
Bộ dáng cúi đầu e lệ của Vô Ưu, làm cho trái tim Phương Đông Dạ không nhịn được rung động liên hồi. Bộ dáng này của cô là chứng tỏ, cô đã có cảm giác với mình rồi sao? Nghĩ đến đây, dục vọng trong lòng Phương Đông Dạ không nhịn được trỗi dậy!
"Tôi uống thêm một ly nữa được không?"
Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy giọng nói của Vô Ưu, mới phát hiện, thì ra cô đã dốc hết sạch ly rượu của mình. Phương Đông Dạ thấy thế nhíu mày. Rượu brandy có nồng độ rất mạnh, người bình thường đều phải nhấp từ từ. Vô Ưu uống liền một hơi thế này, đảm bảo sẽ say.
Không biết có phải là do bóng đêm rất mê hoặc người, hay là do đã có chút rượu trong người, mà lúc này, Phương Đông Dạ nhìn thấy khuôn mặt hơi ửng hồng của Vô Ưu, cư nhiên có cảm giác muốn âu yếm, vuốt ve. Vô Ưu nhìn thấy đôi mắt nóng rực của Phương Đông Dạ, hơi thở cũng có chút dồn dập, càng lúc càng khó chịu. Cuối cùng, cô có chút bứt rứt, khó chịu liền đánh vào mặt Phương Đông Dạ.
Lực rất mạnh, đánh vào mặt Phương Đông Dạ phát ra một âm thanh vang vọng!
Bằng này tuổi đầu rồi, đây là lần đầu tiên Phương Đông Dạ bị phụ nữ đánh, làm cho anh ngây ngẩn cả người. Anh không biết tại sao cô lại làm thế. Sau đó, anh chỉ có thể lý giải, có thể cô đã say, bởi vì, sau khi đánh anh xong, cô còn cau mày bất mãn nói:
"Sao anh lại đẹp trai thế hả? Khiến tôi trở nên háo sắc, tự nhiên muốn hôn anh."
Phương Đông Dạ nghe thấy câu này, trong lòng đầy hí hửng, hận không thể ôm chặt lấy cô, nhưng lại hiểu, cô nhất định phải ăn gì đó mới được. Cả ngày cô không ăn gì, lại uống một ly rượu mạnh như vậy, đừng nói là cô, mà cho dù là đàn ông thì cũng không chịu nổi. Bây giờ say chỉ là chuyện nhỏ, còn nếu như không ăn chút gì đó, để làm dịu chiếc dạ dày đang bị kích thích kia, thì nhẹ sẽ bị nôn, còn nặng sẽ bị đau dạ dày.
"Chờ tôi, tôi sẽ đi lấy cho em ly nước ấm, tìm chút gì đó để ăn nữa."
Phương Đông Dạ nói xong, sả bước dài về phía phòng bếp. Phòng bếp cư nhiên trống trơn, chẳng có thứ gì ăn cả. Phương Đông Dạ tìm một hồi cũng không thấy có gì. Thật sự đã rất lâu rồi anh không đi biển. Chiếc du thuyền này, đã bị anh bỏ hoang quá lâu rồi. Cuối cùng không có cách nào khác, đành lấy ra hai chai nước suối. Khi anh mang nước ra cho Vô Ưu, thì đã hối không kịp nữa rồi.
Vô Ưu đã uống sạch chai rượu trên bàn, lúc này, đang nằm trên ghế salon, cười ngây ngô.
Phương Đông Dạ bước vội đến bên cạnh cô, hỏi:
"Vô Ưu, em không có chuyện gì chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Anh sợ dạ dày của cô sẽ không chịu được. Vô Ưu còn lại cười nói:
"Trong bụng tôi thật thật nóng, người cũng thật thật nóng. Ha ha, nhẹ quá, ha ha, tôi muốn bay, bay nào. Ha ha. . ."
"Vô Ưu, em tỉnh lại đi, Vô Ưu!"
Phương Đông Dạ phát hoảng lên rồi. Vô Ưu uống nhiều rượu mạnh như vậy, lát nữa nhất định sẽ khó chịu chết mất. Anh muốn làm cho cô phun rượu ra, nhưng, Vô Ưu đã nhắm tịt hai mắt lại. Phương Đông Dạ không thể làm gì khác hơn là ra sức lay cô, để cho cô tỉnh lại.
Vô Ưu là người bình thường như nào, chính cô là người rõ ràng nhất, nhưng trong giờ phút này, những người có mặt ở đây, lại không nghĩ như vậy. Một người có thể khiến cho ‘Cửa đá’, ‘Thương Hoàng’, ‘Mafia’, lại còn cả ‘trong suốt’ cùng tụ họp về một chỗ, thì ai sẽ tin cô chỉ là một người bình thường đây? Huống hồ, những người tới đây, đều là những nhân vật chủ chốt trong tổ chức.
"Được, nếu như vậy, tôi sẽ nể mặt ‘Trong suốt’."
Enica đi đầu tỏ rõ lập trường của mình. Thạch Thiên Kình nói:
"Xem ra không còn chuyện của tôi nữa, xin cáo từ!"
Thạch Thiên Kình nói xong, nhìn Tiểu Hạ cười tà mị, đưa tay ra. Tiểu Hạ nói với Vô Ưu:
"Tôi đi trước đây, hôm khác sẽ gọi cho cô. Bé Diễm chăm sóc mẹ nha."
"Tiểu Hạ!"
Vô Ưu nghe nói như thế, không nhịn được bất mãn kháng nghị. Nhạc Diễm cười rạng rỡ, nói với Tiểu Hạ:
"Con sẽ chăm sóc mẹ, dì Tiểu Hạ, người cứ an tâm."
Tiểu Hạ nhìn Phương Đông Dạ khẽ gật đầu, sau khi mỉm cười một cái, xoay người rời đi, làm như không nhìn thấy cánh tay của Thạch Thiên Kình đang chìa ra. Nụ cười sáng lạn trên mặt Thạch Thiên Kình, trong chốc lát đã tiêu tan. Hắn thu hồi cánh tay, nắm chặt lại, vẻ mặt hằm hằm đi theo Tiểu Hạ.
"Bé Diễm, hắn ta nhìn có vẻ rất tức giận. Hắn sẽ không đánh Tiểu Hạ đó chứ?"
Vô Ưu nói xong, không nhịn được nhìn ra ngoài, bộ dáng giống như hận không thể đuổi theo, xem có chuyện gì không vậy. Nhạc Diễm nói:
"Yên tâm đi, hắn sẽ không đánh phụ nữ, hơn nữa, hắn cũng không nỡ đâu!"
"Không nỡ?"
Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm đầy nghi ngờ hỏi. Nhạc Diễm nói:
"Ai nha, để hôm nào mẹ tự đi hỏi dì Tiểu Hạ đi."
Nói xong, quay đầu nhìn tình hình lúc này.
Enica dẫn theo thuộc hạ, áp giải tên khỉ ốm cùng mấy tên khác lên tầng; Thạch Thiên Kình cũng đưa thuộc hạ rời đi; Chị Linh phất tay, sau đó cùng lực lượng vũ trang đi ra ngoài. Trong phòng vừa chật chội, thoáng cái đã trở nên trống rỗng rồi.
Trừ một nhà ba người Phương Đông Dạ, Vô Ưu, Nhạc Diễm ra, lúc này chỉ còn lại Thương Mộc Anh Dã.
"Thương Mộc Anh Dã, nhanh lên đi, thừa lúc bọn họ đang ở trên lầu, chúng ta mau chạy đi thôi."
Vô Ưu rất tự nhiên mà dúi Nhạc Diễm vào trong lòng Phương Đông Dạ, rồi chạy về phía Thương Mộc Anh Dã nói. Thương Mộc Anh Dã nhìn Vô Ưu mặt không thay đổi, ánh mắt sâu lắng, giống như lo lắng, đăm chiêu điều gì đó. Vô Ưu đưa tay sờ sờ mặt, sau đó mở to đôi mắt thuần khiết nói:
"Sao thể hả? Có chỗ nào không bình thường sao?"
Thương Mộc Anh Dã nhìn thấy vẻ mặt này của Vô Ưu, trên mặt xuất hiện nụ cười, trong lòng có chút cảm giác rung động, nói:
"Tôi phát hiện ra, tôi rất thích cô."
Vô Ưu trả lời:
"Tôi cũng rất thích anh a."
Nếu như là trước đây, Phương Đông Dạ khi nghe thấy chuyện như thế này, đảm bảm sẽ rất tức giận, nhưng lần này, anh không như thế. Bởi vì, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, anh đã nhận ra vấn đề của chính mình. Mỗi lần có chuyện gì đó liên quan đến Vô Ưu, anh đều trở nên kích động, không biết làm như thế nào cho phải. Hơn nữa, kích động xong, còn dẫn đến rất nhiều sai lầm không đáng có.
Thông qua việc lần này đi cứu Vô Ưu, anh đã hiểu rõ địa vị của chính mình. Nếu như anh muốn chăm sóc thật tốt cho cô, anh nhất định phải dùng sự bình tĩnh, tỉnh táo trên thương trường, để nhìn nhận đánh giá những người khác.
Thương Mộc Anh Dã mặc dù nói nghe như là thổ lộ, nhưng nếu tỉnh táo phân tích sẽ thấy, đây không phải là thổ lộ, mà làm đem chính tình cảm vừa mới nảy mầm của mình kết thúc. Phương Đông Dạ thấy được vẻ buông lơi, bình thản trong ánh mắt của hắn. Trải qua chuyện này, Phương Đông Dạ thật sự đã trưởng thành, còn Nhạc Diễm cũng nhận thức được chình mình còn quá nhỏ bé, duy chỉ có Vô Ưu là vẫn không thay đổi gì.
Vô Ưu nhìn Thương Mộc Anh dã cười, nụ cười vô cùng vui vẻ. Thương Mộc Anh Dã lấy từ túi trước ra một khẩu súng bằng ngà voi đưa cho cô, nói:
"Nếu như em không để ý, sau này tôi sẽ là anh trai của em. Có chuyện gì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Cái này tôi cho em làm quà tặng."
Anh trai?
Vô Ưu nghe thấy hai từ này, ánh mắt sáng lên. Cô từ nhỏ đã luôn ao ước có một người anh rồi, huống hồ là một người anh lợi hại như thế này chứ. Cho nên cười nói:
"Được, ha ha. Tôi có anh rồi. Nhưng mà, đây là súng thật sao? Nếu vậy em cũng không cần đâu."
Hình như giữ súng trong nhà là phạm pháp, cô cũng không muốn mình phải đi tù nha.
Thương Mộc Anh Dã nhìn bộ dáng sợ sệt của Vô Ưu, mỉm cười, lấy hết đạn bên trong ra, sau đó đưa lại cho cô nói:
"Bây giờ thì được rồi chứ, đã không còn khả năng sát thương nữa, chỉ là đồ trang trí thôi!"
Thương Mộc Anh Dã đầu tiên đối với Vô Ưu đầy chán ghét, sau đó hơi có thiện cảm, còn đến bây giờ thì thật lòng thích. Nhưng, thật đúng là trong cảnh nguy hiểm mới hiểu lòng nhau. Hành động chân thành của Vô Ưu lúc trước, ngoài khiến cho hắn hiểu được cô thật sự là một người rất đơn thuần, mà còn khiến hắn tinh ý nhận ra, cô và hắn không phải là người cùng một nước. Bây giờ lại chứng kiến vẻ hòa thuận của một nhà ba người bọn họ, thì hắn đã thông suốt rồi.
Buông tay chính là điều tốt nhất. Thêm một người em gái, điều đó có nghĩa là ở Đài Loan hắn lại có thêm một người thân!
"Được. Em nhận. Haha. Nhưng em không có vật gì tặng anh cả!"
Vô Ưu bắt đầu lục lọi từ trên xuống dưới, sau chỉ thấy có mỗi chiếc điện thoại, nhưng mà cái này có vẻ như không dùng tặng được đi. Nếu đưa cho người ta cái này, có phải cô rất keo kiệt hay không hả? Phải biết rằng, cái điện thoại này của cô đã khá lâu rồi nha. Bộ dáng đáng yêu này của Vô Ưu, khiến tâm trạng Thương Mộc Anh Dã tự nhiên tốt lên hẳn. Trong lòng hắn nghĩ, nếu như bọn họ mà ở cùng với nhau lâu hơn một chút, thì có lẽ, hắn sẽ yêu cô mất!
Hiện tại cái giả thiết này đã không còn cách để tồn tại nữa rồi. Thương Mộc Anh Dã cầm lấy điện thoại của Vô Ưu, lúc Vô Ưu tưởng rằng hắn đã chủ động nhận điện thoại của mình, thì Thương Mộc Anh Dã đã gọi cho chính mình. Sau khi điện thoại đổ chuông, hắn trả điện thoại lại cho Vô Ưu nói:
"Có chuyện gì, có thể gọi cho anh bất kỳ lúc nào. 24/24h đều được."
Giọng nói Thương Mộc Anh Dã rất thoải mái, khiến Vô Ưu cười như nở hoa, nói:
"Hì hì, được a. Không được nói xạo đó!"
Sau khi nói xong, cũng đến lúc từ biệt rồi. Vô Ưu không biết nói như thế nào cả. Thương Mộc Anh Dã liền ôm lấy cổ cô, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, nói:
"Đây xem như là quà em tặng cho anh. Được rồi, đi thôi. Anh sang Italia một chuyến, sau đó sẽ trở về Nhật Bản."
"Uhm, em về đây. Khi nào có thời gian, em sẽ sang Nhật Bản chơi với anh. Nghe nói, ở Nhật Bản có hoa anh đào nở trông rất đẹp."
Vô Ưu nói, khiến Thương Mộc Anh Dã lại cười thản nhiên, trong ánh mắt có sự không đành lòng. Vô Ưu có thể khiến hắn dễ dàng cười như thế, không biết sau này hắn còn có thể như thế nữa không đây. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phương Đông Dạ nói:
"Tôi tin anh có thể xử lý tốt chuyện của mình, chỉ có điều, nếu như Vô Ưu chịu phải uất ức nào, tôi sẽ không đứng ở ngoài mà nhìn đâu!"
Phương Đông Dạ giống như là tuyên thệ, trịnh trọng tuyên bố:
"Anh không có cơ hội đó đâu!"
Sau khi nói xong, nhìn Vô Ưu đang có chút khó hiểu nói:
"Đi nhanh lên một chút nào."
Vô Ưu sau khi đi tới, Phương Đông Dạ thấy bộ dáng cô có chút không lỡ rời đi, vội vàng nói:
"Em đã bỏ làm một ngày, em nói tôi nên sa thải em, hay là trừ lương, trừ thưởng của em đây?"
Vô Ưu vừa nghe thấy, liền không dám suy nghĩ lộn xộn gì nữa, kêu lên:
"Ai da, đừng như thế mà, Phương Đông Dạ, dựa vào tình bạn của chúng ta, anh hãy mở lòng từ bi, mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho tôi đi! Tôi xin anh đó! Cầu xin anh đó. . ."
Vừa nói, vừa chắp hai tay ở trước ngực, ra vẻ đáng thương nhìn Phương Đông Dạ.
Vô Ưu lại bị Phương Đông Dạ lừa gạt cho một vố ngu ngốc, khiến Nhạc Diễm không nhịn được liếc mắt khinh thường, sau đó gục đầu lên chiếc vai rộng lớn của Phương Đông Dạ. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu bé thực sự mệt mỏi đến không chịu được nữa rồi.
Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn lúc này của Vô Ưu, sau một lát ‘do dự’, ra vẻ khó khăn nói:
"Được rồi, vậy bỏ qua cho em một lần nữa."
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói như thế, cao hứng ôm lấy cánh tay của anh, vừa cười, vừa khoa trương nói:
"Oa, Phương Đông Dạ, tôi biết anh là người tốt nhất mà. Anh là ông chủ tốt nhất trên thế giới này, là tổng giám đốc vĩ đại nhất, tài bà nhất. . . ."
Thương Mộc Anh Dã nhìn bóng lưng một nhà ba người hạnh phúc của bọn họ, lộ ra nụ cười chúc phúc.
...
Sau khi chuyển du thuyền, Vô Ưu phát hiện ra quân đội vũ trang và những người khác đều không thấy đâu. Trên chiếc du thuyền lớn, chỉ còn lại người phụ nữ mặc quân phục, trông rất mạnh mẽ, dũng cảm.
"Chào cô, tôi là Tử Linh."
Tử Linh đưa tay về phía Vô Ưu nói. Vô Ưu vội vàng đưa tay ra bắt lấy tay cô ta:
"Chào chị, tôi là Vô Ưu. Hôm nay thật sự cảm ơn các người đã giúp đỡ!"
Tử Linh mỉm cười, nói:
"Không có gì, người cùng một nhà không cần phải khách sáo."
Vô Ưu nghe xong lời này, cũng cười theo, nghĩ rằng người ta khiêm nhường nói thế, mà không nghĩ ra ẩn ý trong câu nói đó.
Vô Ưu nghe không hiểu, nhưng Phương Đông Dạ lại nghe ra ẩn ý trong đó.
Phương Đông Dạ nhìn về phía Vô Ưu nói:
"Vô Ưu, Bé Diễm ngủ thiếp đi rồi. Gió đêm rất lạnh, em đưa thằng bé vào trong phòng ngủ đi."
Vô Ưu nhìn Tử Linh cười cười. Tử Linh làm một tư thế xin mời, lúc này cô mới chạy tới ôm lấy Nhạc Diễm đi vào phía bên trong.
...
"Hôm nay cám ơn các người đã giúp đỡ. Sau khi trở về, nhất định tôi sẽ đền đáp!"
Phương Đông Dạ lên tiếng tỏ rõ lập trường của mình, sẽ dùng tiền để giải quyết. Mặc dù tiền không thể so sánh được với sự an nguy của Vô Ưu, nhưng ngay lúc này đây, làm như thế cũng không có gì là không phải cả, bởi vì, anh đã nhìn ra, lần đầu tiên Tử Linh nhìn thấy Nhạc Diễm, ánh mắt của cô ta đã đầy hứng thú rồi.
Tử Linh nghe Phương Đông Dạ nói thế, trên mặt lộ ra nụ cười tán thưởng, nói:
"Ngài Phương Đông Dạ đã là một người thông minh như thế, thì tôi đây xin đi thẳng vào vấn đề, sẽ nói thẳng luôn."
Câu nói của Tử Linh, đã chứng minh được điều Phương Đông Dạ nghi ngờ là đúng, anh nói:
"Giờ cũng đã muộn rồi, tôi thấy, có gì để mai nói tiếp đi, được không?"
Phương Đông Dạ gián tiếp cho thấy sự miễn cưỡng của mình, mà Tử Linh vẫn thẳng thắn nói:
"Ngài Phương Đông không cần phải né tránh như vậy. Tư lệnh của chúng tôi cũng không có ác ý gì, cho nên, hy vọng ngài có thể nghe tôi nói hết!"
Phương Đông Dạ nhìn Tử Linh, mỉm cười nói:
"Được, cô nói đi."
Nếu đã không có ác ý, biết rõ cũng hay.
Hai người đi tới ghế sa lon ngồi xuống. Phương Đông Dạ đi đến quầy bar, rót cho mình một ly rượu brandy, hỏi:
"Cô dùng một ly chứ?"
Tử Linh lắc đầu:
"Không cần khách sáo. Tôi nói xong, còn phải về báo cáo lại với Tư lệnh!"
"Được, cô nói đi."
Phương Đông Dạ cũng không kéo dài thêm thời gian nữa. Tử Linh lấy một miếng ngọc từ trong túi ra, đặt xuống trước mặt Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ không phải là người trong giới hắc đạo, cho nên đối với mấy thứ này cũng không hiểu nhiều, nhưng, anh lại đoán được, đây chính là một vật tượng trưng cho tổ chức. Anh nhỡ rất rõ, vẻ mặt kinh hãi của mọi người lúc Tử Linh vừa đưa miếng ngọc này ra.
Nếu đã là tín vật, tại sao lại đưa cho anh chứ? Phương Đông Dạ không muốn phải đoán già đoán non, cho nên hỏi:
"Đây là có ý gì?"
Tử Linh mỉm cười nói:
"Đây chính là viên ngọc hoàn mỹ, là tín vật bao đời của Tư lệnh tổ chức ‘Trong suốt’!"
Lúc nhắc tới tư lệnh, ánh mắt Tử Linh lộ ra vẻ tự hào, xem ra, người tư lệnh này hẳn là một người rất rất giỏi!
Phương Đông Dạ đã đoán được sơ sơ, chỉ có điều, anh không muốn thừa nhận, mà đưa miếng ngọc đẩy trở lại, sau đó nói:
"Oh, đã là như vậy, phải cất cẩn thận mới được."
Thái độ của anh rất rõ ràng, tuy không nói thẳng ra, nhưng đã tỏ rõ quan điểm mình. Tử Linh cũng là một người thông minh, đương nhiên biết, việc này bây giờ nói nhiều cũng vô ích, nhưng, vẫn phải nói rõ! Bởi vì, cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ của tư lệnh giao cho, quyết không để ông ta phải thất vọng!
Tử Linh không đẩy miếng ngọc lại, mà đứng thẳng lên, nói:
"Khoảng một năm trước, lúc Nhạc Diễm xâm nhập vào kho dữ liệu của ‘Trong suốt’ chúng tôi, thì tư lệnh chúng tôi đã chọn cậu bé trở thành người kế nghiệp tư lệnh tiếp theo rồi, cho nên, lần này ngài ấy ra lệnh cho tôi, đặc biệt đưa tín vật đến đây!"
Điều này đã nằm trong dự liệu của Phương Đông Dạ, nhưng sau khi nghe thấy rõ ràng, vẫn cảm thấy khá bài xích. Anh không hy vọng, vì cứu vợ mà phải đền bù bằng con trai, cho nên, lạnh lùng nói:
"Cám ơn ý tốt của Tư lệnh các người, nhưng, chúng tôi thực sự không thể tiếp nhận. Nhạc Diễm còn nhỏ, tôi và Vô Ưu đều muốn thằng bé giống như bao nhiêu đứa trẻ khác, đều đi nhà trẻ, sau đó học tiểu học, trung học. . . . Làm một người bình thường, không biết, cô có hiểu rõ ý của tôi?"
Tử Linh gật đầu, nói:
"Tôi hiểu rõ. Đương nhiên, cậu bé có quyền từ chối. Nhưng mà, tôi muốn nghe thấy chính câu trả lời từ miệng cậu bé, còn nữa, miếng ngọc này tôi sẽ để lại đây, bởi vì, đây chính là nhiệm vụ tiếp theo của tôi. Đương nhiên, ngài cũng có thể cự tuyệt, chỉ có điều, tôi không nghĩ ngài đã lường được hậu quả!"
Cách nói của Tử Linh khá ngang ngược, nhưng trong đó có sự tự tin, chắc chắn. Giữa thời buổi hòa bình này, có thể chỉ huy hẳn một lực lượng vũ trang, thì bất luận là ai, cũng có đủ tự tin như thế đi.
"Được, tôi sẽ chuyển lời đến Bé Diễm, để thằng bé tự mình quyết định!"
Phương Đông Dạ mặc dù là người quen chỉ tay năm ngón, nhưng anh cũng hiểu được, nhân tài vô số! Cho nên, anh rất hiểu tình cảnh của mình lúc này. Anh đấu không lại những người này! Anh ở ngoài sáng, còn người ta ở trong bóng tối, mặc dù bản thân anh là một người giàu có, nhưng, anh không có cách nào cạnh tranh nổi với một tổ chức thần bí. Cho nên, anh chỉ có thể tùy cơ hành xử!
...
"Phương Đông Dạ, chị Linh kia đi rồi hả?"
Vô Ưu đi ra, thấy Phương Đông Dạ đang ngồi uống rượu một mình, không thấy Tử Linh đâu, cho nên tò mò hỏi. Phương Đông Dạ nhìn thây Vô Ưu đang đi lại, vỗ vỗ xuống ghế salon, chỗ ngồi bên cạnh mình, mỉm cười nói:
"Bé Diễm ngủ say rồi sao?"
Vô Ưu gật đầu:
"Uhm, ngủ say rồi."
Vừa nói, vừa tự nhiên ngồi xuống cạnh Phương Đông Dạ.
Mặc dù cả hai đều không nói gì, cũng chẳng biểu lộ điều gì, nhưng lại để lộ ra vẻ thân thiết, mà người ngoài nhìn vào, sẽ đều cho là bọn họ đang yêu nhau.
Một trận gió đêm thổi vào, khiến Vô Ưu không nhịn được rùng mình một cái. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, quan tâm hỏi:
"Lạnh lắm sao? Có muốn uống một ly rượu cho ấm người không?"
Đôi mắt đen láy của Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu phát sáng, không hiểu sao, trái tim Vô Ưu nhảy lên, đột nhiên cảm giác thấy có chút không tự nhiên, cho nên cười ngượng ngùng nói:
"Được a, đúng lúc tôi đang thấy khát."
‘Yêu nhất là vẻ dịu dàng khi cúi đầu thẹn thùng của người con gái, giống như hoa sen trong nước thẹn thùng đón cơn gió mát.’
Bộ dáng cúi đầu e lệ của Vô Ưu, làm cho trái tim Phương Đông Dạ không nhịn được rung động liên hồi. Bộ dáng này của cô là chứng tỏ, cô đã có cảm giác với mình rồi sao? Nghĩ đến đây, dục vọng trong lòng Phương Đông Dạ không nhịn được trỗi dậy!
"Tôi uống thêm một ly nữa được không?"
Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy giọng nói của Vô Ưu, mới phát hiện, thì ra cô đã dốc hết sạch ly rượu của mình. Phương Đông Dạ thấy thế nhíu mày. Rượu brandy có nồng độ rất mạnh, người bình thường đều phải nhấp từ từ. Vô Ưu uống liền một hơi thế này, đảm bảo sẽ say.
Không biết có phải là do bóng đêm rất mê hoặc người, hay là do đã có chút rượu trong người, mà lúc này, Phương Đông Dạ nhìn thấy khuôn mặt hơi ửng hồng của Vô Ưu, cư nhiên có cảm giác muốn âu yếm, vuốt ve. Vô Ưu nhìn thấy đôi mắt nóng rực của Phương Đông Dạ, hơi thở cũng có chút dồn dập, càng lúc càng khó chịu. Cuối cùng, cô có chút bứt rứt, khó chịu liền đánh vào mặt Phương Đông Dạ.
Lực rất mạnh, đánh vào mặt Phương Đông Dạ phát ra một âm thanh vang vọng!
Bằng này tuổi đầu rồi, đây là lần đầu tiên Phương Đông Dạ bị phụ nữ đánh, làm cho anh ngây ngẩn cả người. Anh không biết tại sao cô lại làm thế. Sau đó, anh chỉ có thể lý giải, có thể cô đã say, bởi vì, sau khi đánh anh xong, cô còn cau mày bất mãn nói:
"Sao anh lại đẹp trai thế hả? Khiến tôi trở nên háo sắc, tự nhiên muốn hôn anh."
Phương Đông Dạ nghe thấy câu này, trong lòng đầy hí hửng, hận không thể ôm chặt lấy cô, nhưng lại hiểu, cô nhất định phải ăn gì đó mới được. Cả ngày cô không ăn gì, lại uống một ly rượu mạnh như vậy, đừng nói là cô, mà cho dù là đàn ông thì cũng không chịu nổi. Bây giờ say chỉ là chuyện nhỏ, còn nếu như không ăn chút gì đó, để làm dịu chiếc dạ dày đang bị kích thích kia, thì nhẹ sẽ bị nôn, còn nặng sẽ bị đau dạ dày.
"Chờ tôi, tôi sẽ đi lấy cho em ly nước ấm, tìm chút gì đó để ăn nữa."
Phương Đông Dạ nói xong, sả bước dài về phía phòng bếp. Phòng bếp cư nhiên trống trơn, chẳng có thứ gì ăn cả. Phương Đông Dạ tìm một hồi cũng không thấy có gì. Thật sự đã rất lâu rồi anh không đi biển. Chiếc du thuyền này, đã bị anh bỏ hoang quá lâu rồi. Cuối cùng không có cách nào khác, đành lấy ra hai chai nước suối. Khi anh mang nước ra cho Vô Ưu, thì đã hối không kịp nữa rồi.
Vô Ưu đã uống sạch chai rượu trên bàn, lúc này, đang nằm trên ghế salon, cười ngây ngô.
Phương Đông Dạ bước vội đến bên cạnh cô, hỏi:
"Vô Ưu, em không có chuyện gì chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Anh sợ dạ dày của cô sẽ không chịu được. Vô Ưu còn lại cười nói:
"Trong bụng tôi thật thật nóng, người cũng thật thật nóng. Ha ha, nhẹ quá, ha ha, tôi muốn bay, bay nào. Ha ha. . ."
"Vô Ưu, em tỉnh lại đi, Vô Ưu!"
Phương Đông Dạ phát hoảng lên rồi. Vô Ưu uống nhiều rượu mạnh như vậy, lát nữa nhất định sẽ khó chịu chết mất. Anh muốn làm cho cô phun rượu ra, nhưng, Vô Ưu đã nhắm tịt hai mắt lại. Phương Đông Dạ không thể làm gì khác hơn là ra sức lay cô, để cho cô tỉnh lại.
/141
|