Reng reng reng... Reng reng reng...
Ôi, trời ạ!
Vô Ưu vừa mới ra khỏi cửa, đồng hồ báo thức trên giường lại bắt đầu vang lên. Nhạc Diễm thật muốn đem đống đồng hồ báo thức này đập cho tan tành hết. Đây quả thực chính là ô nhiễm tiếng ồn, hủy hoại trái tim mềm yếu non nớt của cậu nha. Để tránh cho cái âm thanh ma quái kia lại dội vào lỗ tai mình, cậu nhóc ngồi xuống, kiểm tra lại toàn bộ đống đồng hồ báo thức một lần nữa, tắt toàn bộ chuông đi, để nó không còn kêu được nữa. Cậu bé đảm bảo, nếu cậu mà còn nghe thấy tiếng chuông này một lần nữa, thì chắc chắn, cậu sẽ phát điên mất!
Reng reng reng... Reng reng reng...
Nghe thấy âm thanh này, thiếu chút nữa Nhạc Diễm đã gào ra tiếng. Chẳng lẽ để cá lọt lưới sao? Nhưng, ngay sau đó, cậu bé đã nhận ra, âm thanh đó có chút không giống. Cẩn thận nghe lại, phát hiện ra đó là âm thanh của tiếng chuông điện thoại.
Sau khi cậu nhóc nhấc mấy, ỉu xìu nói:
"Alo, ai đấy ạ?"
"Là ta. Bé Diễm, con làm sao vậy? Nghe giọng nói có vẻ không thoải mái? Con sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu sao?"
Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy giọng nói của Nhạc Diễm, tưởng rằng cậu bé bị ốm. Nhạc Diễm vội vàng nói:
"Cha, là cha hả? Cha đang ở đâu vậy?"
Nhạc Diễm đã quyết định, nhất định phải đem đống đồng hồ báo thức này xử lý cho gọn mới được. Cho dù hậu quả có thể sẽ bị mẹ đánh cho phải băng đầu cũng được. Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm hỏi như thế, càng nhíu mày lại, nói:
"Ta ở đâu chứ? Ta nên hỏi sáng sớm hai người đã chạy đi đâu mới phải? Ta đã bấm chuông cửa nửa ngày rồi, sao chẳng thấy ai ra mở."
Chuông cửa? Có tiếng chuông cửa sao?
Nhạc Diễm gãi gãi đầu, buồn bực nghĩ. Có thể là có tiếng chuông, nhưng mà cậu bé đã bị tiếng chuông báo thức ‘kinh thiên động địa’ kia làm cho lú lẫn rồi. Âm thanh tiếng chuông cửa êm dịu như thế, sao cậu lại nghe thành tiếng chuông báo thức được chứ. Phản xạ có điều kiện của cậu, đã đạt tới trình độ đáng khinh đến thế sao. Cho nên, cậu bé thờ ơ nói:
"Oh. Cha chờ con, con ra mở cửa."
Nhạc Diễm nói xong, cúp điện thoại trước!
...
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không mở cửa?"
Nhạc Diễm nghe cha hỏi mấy vấn đề này, không nói một câu nào. Sau khi nhìn cha đầy chỉ trích một cái, mới vẫy vẫy tay với cha. Phương Đông Dạ khó hiểu đi theo cậu bé vào bên trong. Lúc vào đến phòng Vô Ưu, sau khi thấy một giường đồng hồ báo thức, Phương Đông Dạ cau mày, hỏi:
"Đây là cái gì?"
"Đồng hồ báo thức a!"
Cậu nhóc bò lên trên giường, sau khi tìm thấy một chỗ có thể chứa được thân hình nho nhỏ của cậu, liền nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, trả lời một cách lười biếng. Xem ra, đích thị là chưa tỉnh ngủ, bị thiếu ngủ trầm trọng đi.
Phương Đông Dạ nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Nhạc Diễm, nói:
"Ta đương nhiên biết đó là đồng hồ báo thức, nhưng chuẩn bị nhiều đồng hồ báo thức như vậy để làm gì hả? Còn nữa, mẹ con đâu rồi?"
Phương Đông Dạ vừa mới nói hết câu, tên nhóc kia đã liền mở mắt ra, sau đó nhìn anh lộ ra nụ cười tán thưởng. Nhìn Phương Đông Dạ bực tức một hồi, tất cả sự tra tấn vừa rồi lập tức biến mất, thay vào đó là một thế giới yên bình, tâm trạng thật tốt a.
"Đều tại cha. Cha không nắm chắc được mười phần thắng, thì đừng có hành động bừa nha."
Trước sự lên án của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ hỏi:
"Có ý gì hả? Nói rõ ràng đi!"
Anh gần như đã không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi. Mà Nhạc Diễm rõ ràng cũng đang bị khốn đốn đến chết đi được, cho nên nói ngắn gọn:
"Nhất định là cha đã dọa cho mẹ sợ. Mẹ đang muốn giữ khoảng cách với cha. Sau này cha cũng đừng mong đưa đón mẹ đi làm nữa. Những thứ này đều là mẹ mua về để đặt chuông báo gọi dậy đó."
Cái gì chứ? Sao có thể như thế được?
"Vậy, bây giờ cô ấy đâu rồi?"
Phương Đông Dạ tức giận hỏi. Nhạc Diễm lười biếng trả lời:
"Đón xe bus đi rồi."
Nghe xong câu trả lời này, Phương Đông Dạ khó chịu nói:
"Sao con không nói sớm hả?"
Nói xong, liền xoay người bỏ đi, đuổi theo Vô Ưu.
Nói sớm?
Nói sớm không phải cũng giống như bây giờ sao? Liền bỏ chạy luôn?
Nhạc Diễm nghĩ đến chuyện hiển nhiên này, sau đó hô to:
"Cha, chờ một chút. Mẹ đi từ sớm rồi, nói không chừng, bây giờ đã đến công ty rồi đó."
Nhạc Diễm nói dối mà không biết đỏ mặt nha! Dù sao cậu bé cũng nhất định phải làm cho Phương Đông Dạ xử lý xong đống đồng hồ báo thức này mới được. Phương Đông Dạ dừng bước, nói:
"Cha đến công ty đây, giữa trưa con nhớ sang nhà ăn cơm nha. Đầu bếp nói, mấy hôm con không sang ăn đó."
Đi ăn vào lúc nào được hả!
Trong lòng Nhạc Diễm nghĩ thế, nhưng ngoài miệng lại nói:
"Đó chỉ là việc nhỏ. Bây giờ con có một chuyện đại sự muốn xin cha!"
Chuyện đại sự?
Phương Đông Dạ sửng sốt, sau đó bằng trực giác mà nghĩ tới ‘viên ngọc thạch hoàn mỹ’. Vội vàng nói:
"Đúng vậy, con không nói ta cũng quên mất. Viên ngọc thạch hoàn mỹ kia, con không thể nhận được. con thích nó, có thể giữ lấy hai ngày. Ta sẽ giúp con liên lạc với bọn họ, rồi con đích thân đem nó trả lại cho họ."
Bây giờ, không phải là anh trưng cầu ý kiến, mà là trực tiếp ra quyết định. Nhạc Diễm đương nhiên biết cha là vì muốn tốt cho mình, cho nên gật đầu nói:
"Được, con nghe lời của cha. Nhưng mà, điều con muốn nói không phải là chuyện đó. Mà là cái này cơ!"
"Đồng hồ báo thức?"
Phương Đông Dạ cả kinh kêu lên. Còn Nhạc Diễm cười gật đầu.
...
Hôm nay thật đúng là không phải ngày tốt mà. Không! Phải là một ngày xui xẻo mới đúng.
Phương Đông Dạ nhìn túi đồng hồ báo thức to ở băng ghế sau xe, rủa thầm. Thậm chí đã xảy ra chuyện càng kinh khủng hơn: Reng reng reng… Reng reng reng...
Chết tiệt!
Tại sao lại mở chuông báo? Phương Đông Dạ thật muốn tắt luôn chuông đi, nhưng, một túi to như thế, là cái nào đây hả?
Reng reng reng… Reng reng reng...
Chưa được hai giây, đã lại vang lên rồi!
Chết tiệt! Đây là giờ gì chứ? Sao lại vang lên vào giờ này hả?
Reng reng reng… Reng reng reng...
Phương Đông Dạ quyết định dứt khoát dừng xe lại, không chút chần chờ lôi cái túi đồng hồ ra, sau đó bước chân kiên định đi thẳng về phía thùng rác. Trước tiếng ‘Reng reng reng… Reng reng reng’, anh cười tà mị, sau đó quả quyết ném thẳng chỗ đồng hồ vào thùng rác.
Thế mới nói, cha chính là cha nha. Có thể xử lý mọi chuyện nhanh gọn như vậy. Mà lúc này, Nhạc Diễm nằm trên giường lộ ra nụ cười gian xảo. Thì ra tên nhóc này là một tên tiểu ác ma ‘có thù phải trả’. Phương Đông Dạ hại cậu bị chuông báo thức tàn phá, cho nên cậu bé cũng liền ‘lấy gậy ông đập lưng ông‘. Thừa lúc Phương Đông Dạ đi lấy túi đựng đồng hồ, rất nhanh, cậu bé đã bật lại toàn bộ chuông báo thức lên.
Hí hí!
Không biết cha có nghi ngờ cậu đã giở trò quỷ không nhỉ?
Nhạc Diễm nhắm mắt lại, cười thầm suy nghĩ. Một chút cảm giác sợ hãi cũng không có. Mà lúc này, Phương Đông Dạ đang lái xe cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ tên nhóc kia đã cố ý đùa giỡn mình? Chắc không thể đâu, dù gì mình cũng là cha của nó nha!
Phương Đông Dạ không giữ nổi suy nghĩ này đến ba giây, ngay sau đó, anh liền bác bỏ luôn. Bởi vì, anh vừa đúng lúc đi đến điểm chờ xe bus, lơ đãng nhìn thấy bóng dáng Vô Ưu. Đối với anh, đả kích lớn hơn chính là, cô cư nhiên lại đi cùng Hoắc Lãng, có vẻ như đang rất thân mật trên xe bus!
Tên Hoắc Lãng kia không phải đã bị anh làm cho đến Pháp rồi sao? Sao sớm như thế đã trở lại rồi? Cuộc thi đã kết thúc rồi sao?
Đối mặt với kẻ địch lớn mạnh này, Phương Đông Dạ có cảm giác bị đe dọa tương đối. Lại nghĩ đến tên nhóc Nhạc Diễm ‘phản bội’ kia, không nhịn được nghĩ đến câu: loạn trong giặc ngoài!
Tối hôm qua, Hoắc Lãng và Tề Rạng Đông mới từ Pháp trở về Đài Loàn. Chuyến đi lần này, hai người bọn họ đã cố gắng đạt được danh hiệu đứng đầu. Hoắc Lãng sau khi trở về, người đầu tiên muốn gặp chính là Vô Ưu, muốn được chia sẻ niềm vui của mình với cô. Nhưng bởi vì lúc đó đã muộn, anh lại chưa chuẩn bị được tâm lý, cho nên quyết định khi trời sáng sẽ đến.
Hoắc Lãng dậy từ sáng sớm, sau đó liền mang chiếc nhẫn cưới đã đặt làm từ bên Pháp, đi tới trạm xe bus. Anh vốn định đứng trước cửa nhà Vô Ưu đợi cô, nhưng lại sợ có vẻ trơ quá, cho nên liền đứng ở chỗ trạm xe bus gần nhà cô. Nếu như là trước đó, thì chắc chắn anh đã bị thất bại rồi, bởi vì Vô Ưu đều ngồi trên chiếc ‘xe tiện lợi’ của Phương Đông Dạ. Nhưng, anh hoàn toàn không biết gì, cho nên, xem như anh đã chờ được rồi.
Bóng dáng Vô Ưu vừa xuất hiện Hoắc Lãng đã nhìn ra ngay, nhưng lại không có đủ dũng khí mở miệng. Bởi vì, anh sợ Vô Ưu sẽ nghi ngờ. Cách thức theo đuổi này của Hoắc Lãng, thật sự không giống như của một người đàn ông trưởng thành theo đuổi một người phụ nữ, mà giống như một học sinh trung học theo đuổi bạn nữ vậy. Ngược lại, Vô Ưu khi nhìn thấy bóng dáng tuấn nhã của Hoắc Lãng, không hề nghĩ ngợi, lớn tiếng hô to:
"Học trưởng, học trưởng Hoắc Lãng."
Nghe thấy tiếng gọi hối hả của Vô Ưu, Hoắc Lãng quay đầu lại. Vô Ưu thấy Hoắc Lãng quay đầu nhìn về phía mình, cười vui vẻ chạy về phía anh.
"Tiểu Ưu, em đi làm hả?"
Hoắc Lãng biết rõ nhưng vẫn hỏi, bởi vì bây giờ anh thật sự không tìm ra câu nào để mở đầu nha. Vô Ưu gật đầu, nói:
"Đúng vậy, học trưởng thì sao?"
Hoắc Lãng mỉm cười, nhỏ giọng đáp:
"Anh cũng vậy. Qua đó đi."
"Thật trùng hợp a, đúng lúc cùng đi nha. Trên đường có người nói chuyện phiếm, sẽ không buồn rồi."
Vô Ưu vô tư nói, còn Hoắc Lãng cười vui sướng. Trong lòng không nhịn được tự nhủ: Có thể gặp lại Vô Ưu thật tuyệt. Vô Ưu mặc dù không có cảm xúc bùi ngùi nhiều như Hoắc Lãng, nhưng trong lòng cũng thật sự rất mừng rỡ. Dù sao cô cũng không có nhiều bạn, càng huống chi Hoắc Lãng lại là bạn cũ, thân cận của cô. Cho nên, gặp được đương nhiên là mừng rỡ rồi.
Nụ cười tươi rói của Vô Ưu lan ra khắp mặt, nhìn Hoắc Lãng hỏi:
"Học trưởng, một thời gian dài rồi em không gặp anh, anh đã đi đâu vậy hả?"
Thời gian dài!
Mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khó tin, cho nên Vô Ưu mới tưởng chừng như gần năm rồi. Nhưng câu này khi lọt vào tai Hoắc Lãng, hiển nhiên lại thành ý khác.
Vô Ưu nói như thế, làm Hoắc Lãng không nhịn được, trong lòng thật vui mừng. Anh chẳng qua mới chỉ đi có 1 tuần. Mặc dù, anh cũng cảm thấy thời gian dài dằng dặc, nhưng lại thật không ngờ, Vô Ưu cũng có cảm giác như thế. Anh đã tưởng rằng Vô Ưu không có cảm giác gì? Cho nên, bây giờ nghe cô nói như vậy, trong tận đáy lòng anh thật sự vui mừng.
Hoắc Lãng cười trả lời:
"Anh đi Pháp. Anh và Tề Rạng Đông đến đó tham dự một cuộc thi nấu ăn."
"Đã đoạt được giải rồi sao?"
Vô Ưu hưng phấn hỏi. Hoắc Lãng tươi cười nhìn cô nói:
"Em đoán xem."
Hoắc Lãng không phải là một người cởi mở, vui vẻ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt đơn thuần của Vô Ưu, anh lại muốn làm cho cô được vui vẻ. Anh cũng không phải là một người thích thể hiện về mình, nhưng anh lại sẵn lòng chia sẻ thành công của mình với cô.
Khi còn đi học, mỗi lần có người bảo Vô Ưu đoán gì đó, thì vẻ mặt của họ tương đối phức tạp, mục đích là để trêu đùa cô. Nhưng Hoắc Lãng lại không giống như vậy. Mỗi lần anh đố cô, vẻ mặt của anh rất đơn giản, đáp án đã viết sẵn luôn trên mặt rồi. Cho nên, lần nào Vô Ưu cũng đoán trúng. Mỗi lần cô đều rất vui vẻ. Vì vậy, lần này cũng vậy, từ khuôn mặt vẻ vang của Hoắc Lãng, Vô Ưu đã tìm ra luôn được đáp án. Cao hứng nói:
"Học trưởng lợi hại như vậy, nhất định được giải rồi! Đúng không? Lại xếp thứ nhất sao?"
Xếp thứ nhất. Trong trí nhớ của Vô Ưu về Hoắc Lãng, đều là danh hiệu thứ nhất. Thật ra, trên thực tế, Hoắc Lãng cũng đã từng đạt phải những thứ hạng khác nữa, chỉ là, không xếp thứ nhất, anh sẽ không nói với cô mà thôi. Bởi vì trong lòng anh, anh hy vọng, Vô Ưu sẽ luôn cảm thấy anh là người tốt nhất! Anh muốn ở trong mắt Vô Ưu, trong trái tim Vô Ưu, anh là người đứng thứ nhất!
Hoắc Lãng gật đầu, rất kiêu hãnh nói:
"Đương nhiên rồi. Anh là học trưởng của Tiểu Ưu nha. Sao có thể ra nước ngoài thi, để Vô Ưu bị mất mặt được. Đúng không hả?"
"Oa! Học trường, anh rất rất giỏi nha. Anh vẫn luôn luôn là thần tượng của em!"
Vô Ưu cao hứng kéo kéo cánh tay Hoắc Lãng lắc lư, mà lúc này xe bus cũng vừa đi tới. Vô Ưu và Hoắc Lãng cười hì hì với nhau, cả hai cùng lên xe bus. Phương Đông Dạ nhìn thấy chính là cảnh này.
...
Chết tiệt!
Phương Đông Dạ thật sự hận không thể tiến lên, chặn xe bus lại, kéo Vô Ưu xuống. Nhưng, bây giờ anh đã không phải là Phương Đông Dạ của mấy ngày trước, cứ gặp chuyện liên quan đến Vô Ưu là mù mờ nữa rồi. Anh bây giờ đang tự hỏi, không biết, nếu như anh thật sự giết người, thì có làm cục điện thay đổi được gì hay không! Cho nên, anh cố kìm nén cơn tức giận, cố ý quên đi bộ dáng thân mật của hai người trên xe bus.
Giẫm mạnh chân ga, để xe lao vút đi, chạy thẳng về hướng công ty. Dù sao bọn họ ở trên xe bus cũng không thể phát sinh được chuyện gì, cộng với ở chỗ này mà tức giận, thì thà rằng đến công ty trước, chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ còn hơn. Anh biết sự kháng cự của Vô Ưu sẽ không chỉ dừng lại ở đó. Cho nên, nếu không muốn chuyện trở nên quá tồi tệ, tiếp tục đi theo chiều hướng xấu, thì nhất định anh phải hành động sớm!
Vô Ưu là của anh - Phương Đông Dạ! Bất kể là ai, cũng đừng nghĩ cướp đi bảo bối trong tay anh. Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười cuồng ngạo đầy khí phách.
...
"Cẩn thận, có nhiều người."
Thời gian đi làm, trên xe bus rất nhiều người. Hoắc Lãng giang hai cánh tay ra bảo vệ Vô Ưu, tránh cho cô bị người khác xô vào. Vừa che chắn cho cô, vừa dịu dàng nhắc nhở. Phái nữ trên xe nhìn thấy cảnh này, đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Vô Ưu mặc dù vẫn như trước - ngây thơ, đơn thuần không thay đổi. Nhưng cũng không còn quá ngốc nghếch, trì trệ đến tê liệt. Khó trách người ta thường nói, thời gian trôi qua không có nghĩa là bể dâu, bởi vì, những năm tháng đã trải qua, không nhất định sẽ gặp phải rất nhiều chuyện. Chuyện xảy ra trong vài ngày ngắn ngủn, so với cuộc sống đơn giản năm năm ở nông thôn, đã cho Vô Ưu rất nhiều kinh nghiệm. Vì vậy, mấy ngày này, cô đã biết hơn rất nhiều, ít nhất, là so với năm năm dài kia.
Hoắc Lãng dịu dàng, Hoắc Lãng quan tâm, tình yêu của Hoắc Lãng.
Cô cũng đã cảm thấy được rồi. Bởi vì, biểu hiện của học trưởng đã rõ ràng như vậy, cô cũng chẳng cần phải hao tổn tâm tư để đoán. Hơn nữa, học trưởng cũng đã từng thổ lộ với cô. Học trưởng cũng đã từng cầu hôn với cô. Hơn nữa, còn hứa hẹn sẽ đối xử tốt với cô. Cũng sẽ đối xử với Nhạc Diễm như con đẻ của mình. Giờ phút này, trước ánh mắt hâm mộ của mọi người, đột nhiên cô có cảm giác rất hãnh diện. Có lẽ, gả cho học trưởng là một chủ ý tốt. Như vậy, nếu cô kết hôn, bà nội cũng sẽ trở về.
Vô Ưu nghĩ vậy, đột nhiên nhớ tới Phương Đông Dạ, nhớ tới tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm đó.
Phương Đông Dạ đối với cô cũng tốt. Nhưng, anh thật quá tốt, lại quá đẹp trai, đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm được vạn người chú ý. Ở cùng với anh, nhất định sẽ không có được cuộc sống yên bình. Nhưng mà, đây cũng không phải là vấn đề chính, mà quan trọng là Tiểu Hạ thích anh, cho nên, cô tuyệt đối không thể có những suy nghĩ không nên có với anh được.
Học trường tốt! Vẫn là học trưởng tốt nhất.
Trông rất tuấn nhã, nhìn qua đã biết là một người thâm tình, dịu dàng rồi. Hơn nữa, anh đối với cô cũng có tình ý. Còn có điều nữa là, học trưởng biết nấu ăn, như vậy Bé Diễm có thể được ăn những món cao lương mỹ vị, đủ dinh dưỡng rồi. Đúng vậy! Học trưởng tốt! Học trưởng tốt nhất. Sau khi kết hôn với học trưởng, anh chắc chắn sẽ là người chồng hoàn hảo. Vô Ưu càng nghĩ càng đắc ý, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng rạng ngời.
"Tiểu Ưu, Tiểu Ưu, em làm sao vậy?"
Hoắc Lãng nhìn thấy nụ cười khoa trương của Vô Ưu, không nhịn được tò mò hỏi. Anh cũng muốn được cô chia sẻ niềm vui. Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng nói của Hoắc Lãng, vội vàng ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ, hai tròng mắt sáng ngời nhìn anh cười khúc khích ‘hắc hắc’.
Nếu như là người khác, nhìn thấy nụ cười ‘toan tính’ này của cô, chắc chắn toàn thân sẽ tê dại. Nhưng trong lòng Hoắc Lãng không nhịn được, phấn chấn hẳn lên. Bởi vì, dựa theo kinh nghiệm trước nay của anh, mỗi lần Vô Ưu mang theo cái vẻ mặt này, là sẽ có điều giật gân muốn nói. Hơn nữa, thông thường đều là làm cho anh cười nở hoa trong bụng. Cho nên, tâm trạng Hoắc Lãng đầy vui vẻ hỏi:
"Tiểu Ưu, có phải em có điều gì muốn nói không?"
Vô Ưu gật đầu, sau đó nhìn Hoắc Lãng nói:
"Em theo đuổi anh có được không?"
Ạch?
Mặc dù anh đã biết chắc Vô Ưu sẽ ‘nói điều giật gân’, nhưng điều này lại vượt quá xa trí tưởng tượng của anh. Anh cũng không khờ dại mà cho rằng, chỉ trong mấy ngày không gặp nhau, Vô Ưu đã đột nhiên yêu anh. Cho nên, anh kìm nén niềm hạnh phúc trong lòng, cố gắng bình tĩnh lại, hỏi:
"Tiểu Ưu, tại sao đột nhiên em lại nói như thế?"
Giống như Vô Ưu đã nói, Hoắc Lãng chính là thần tượng của cô. Mà trước mặt anh, cô cũng chưa bao giờ nói dối, cho nên cứ như vậy mà nói:
"Không phải đột nhiên em nói thế, mà em có lý do. Thật nhiều lý do a, để em nói cho anh nghe. Em cảm thấy học trưởng là người rất tốt, rất thông minh, ở cùng với học trưởng thấy rất thoải mái, rất vui vẻ. Sau khi kết hôn với học trưởng, chắc chắn học trưởng sẽ là một người chồng tốt. Hơn nữa, học trưởng còn biết nấu ăn, học trưởng còn..."
Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu liệt kê ưu điểm đã học thuộc như lòng bàn tay của mình ra, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Đây căn bản không phải là yêu, nhưng mà, anh cũng đã thấy vừa lòng. Ít nhất, đây cũng là một dấu hiệu tốt. Ít nhất anh cũng đã phát hiện ra vấn đề cốt lõi, là Vô Ưu muốn gả cho anh. Hơn nữa, đã từng cân nhắc qua!
Vô Ưu sau khi nói ‘oang oang’ nửa ngày, thấy Hoắc Lãng vẫn chỉ cười mà không nói gì, cô ‘hiểu đời’ nói:
"Học trưởng, bây giờ anh không đồng ý cũng không sao. Anh là người ưu tú như vậy, đương nhiên không thể không cố gắng mà theo đuổi được anh rồi. Cho nên, anh hãy nhìn em hành động nha."
Lúc Vô Ưu nói chuyện, vẻ mặt đầy kiên định.
Hoắc Lãng thật muốn ôm chặt cô vào ngực, bày tỏ niềm hạnh phúc của mình với mọi người. Nhưng, trong lòng không nhịn được tò mò, anh thật sự rất muốn xem Vô Ưu sẽ ‘theo đuổi’ anh như thế nào, sẽ ‘hành động’ như thế nào. Cho nên cười nói:
"Được. Anh cho phép em theo đuổi anh."
Những người trên xe nghe thấy cuộc nói chuyện lãng mạn này, lại lộ ra ánh mắt hâm mộ. Trong mắt của mọi người, hai người cơ bản là đang liếc mắt đưa tình. Những người lớn tuổi thì không nhịn được nghĩ thầm: Ôi, tuổi trẻ thật tốt mà. Còn người trẻ tuổi lại thầm nghĩ: Mình bao giờ mới gặp được một chàng bạch mã hoàng tử như thế đây?
"Được! Trưa nay em mời anh ăn cơm được không?"
Vô Ưu thật đúng là người theo chủ nghĩa hành động mà! Hoắc Lãng gật đầu nói:
"Được! Cho em một cơ hội!"
Giờ phút này, Hoắc Lãng căn bản không giống như một người đàn ông nho nhã, lịch thiệp, trái lại còn nhiều hơn một phần sức sống. Lời nói ra khỏi miệng, cũng mang theo vẻ dí dỏm. Đúng là sức mạnh của tình yêu nha!
Ôi, trời ạ!
Vô Ưu vừa mới ra khỏi cửa, đồng hồ báo thức trên giường lại bắt đầu vang lên. Nhạc Diễm thật muốn đem đống đồng hồ báo thức này đập cho tan tành hết. Đây quả thực chính là ô nhiễm tiếng ồn, hủy hoại trái tim mềm yếu non nớt của cậu nha. Để tránh cho cái âm thanh ma quái kia lại dội vào lỗ tai mình, cậu nhóc ngồi xuống, kiểm tra lại toàn bộ đống đồng hồ báo thức một lần nữa, tắt toàn bộ chuông đi, để nó không còn kêu được nữa. Cậu bé đảm bảo, nếu cậu mà còn nghe thấy tiếng chuông này một lần nữa, thì chắc chắn, cậu sẽ phát điên mất!
Reng reng reng... Reng reng reng...
Nghe thấy âm thanh này, thiếu chút nữa Nhạc Diễm đã gào ra tiếng. Chẳng lẽ để cá lọt lưới sao? Nhưng, ngay sau đó, cậu bé đã nhận ra, âm thanh đó có chút không giống. Cẩn thận nghe lại, phát hiện ra đó là âm thanh của tiếng chuông điện thoại.
Sau khi cậu nhóc nhấc mấy, ỉu xìu nói:
"Alo, ai đấy ạ?"
"Là ta. Bé Diễm, con làm sao vậy? Nghe giọng nói có vẻ không thoải mái? Con sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu sao?"
Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy giọng nói của Nhạc Diễm, tưởng rằng cậu bé bị ốm. Nhạc Diễm vội vàng nói:
"Cha, là cha hả? Cha đang ở đâu vậy?"
Nhạc Diễm đã quyết định, nhất định phải đem đống đồng hồ báo thức này xử lý cho gọn mới được. Cho dù hậu quả có thể sẽ bị mẹ đánh cho phải băng đầu cũng được. Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm hỏi như thế, càng nhíu mày lại, nói:
"Ta ở đâu chứ? Ta nên hỏi sáng sớm hai người đã chạy đi đâu mới phải? Ta đã bấm chuông cửa nửa ngày rồi, sao chẳng thấy ai ra mở."
Chuông cửa? Có tiếng chuông cửa sao?
Nhạc Diễm gãi gãi đầu, buồn bực nghĩ. Có thể là có tiếng chuông, nhưng mà cậu bé đã bị tiếng chuông báo thức ‘kinh thiên động địa’ kia làm cho lú lẫn rồi. Âm thanh tiếng chuông cửa êm dịu như thế, sao cậu lại nghe thành tiếng chuông báo thức được chứ. Phản xạ có điều kiện của cậu, đã đạt tới trình độ đáng khinh đến thế sao. Cho nên, cậu bé thờ ơ nói:
"Oh. Cha chờ con, con ra mở cửa."
Nhạc Diễm nói xong, cúp điện thoại trước!
...
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không mở cửa?"
Nhạc Diễm nghe cha hỏi mấy vấn đề này, không nói một câu nào. Sau khi nhìn cha đầy chỉ trích một cái, mới vẫy vẫy tay với cha. Phương Đông Dạ khó hiểu đi theo cậu bé vào bên trong. Lúc vào đến phòng Vô Ưu, sau khi thấy một giường đồng hồ báo thức, Phương Đông Dạ cau mày, hỏi:
"Đây là cái gì?"
"Đồng hồ báo thức a!"
Cậu nhóc bò lên trên giường, sau khi tìm thấy một chỗ có thể chứa được thân hình nho nhỏ của cậu, liền nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, trả lời một cách lười biếng. Xem ra, đích thị là chưa tỉnh ngủ, bị thiếu ngủ trầm trọng đi.
Phương Đông Dạ nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Nhạc Diễm, nói:
"Ta đương nhiên biết đó là đồng hồ báo thức, nhưng chuẩn bị nhiều đồng hồ báo thức như vậy để làm gì hả? Còn nữa, mẹ con đâu rồi?"
Phương Đông Dạ vừa mới nói hết câu, tên nhóc kia đã liền mở mắt ra, sau đó nhìn anh lộ ra nụ cười tán thưởng. Nhìn Phương Đông Dạ bực tức một hồi, tất cả sự tra tấn vừa rồi lập tức biến mất, thay vào đó là một thế giới yên bình, tâm trạng thật tốt a.
"Đều tại cha. Cha không nắm chắc được mười phần thắng, thì đừng có hành động bừa nha."
Trước sự lên án của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ hỏi:
"Có ý gì hả? Nói rõ ràng đi!"
Anh gần như đã không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi. Mà Nhạc Diễm rõ ràng cũng đang bị khốn đốn đến chết đi được, cho nên nói ngắn gọn:
"Nhất định là cha đã dọa cho mẹ sợ. Mẹ đang muốn giữ khoảng cách với cha. Sau này cha cũng đừng mong đưa đón mẹ đi làm nữa. Những thứ này đều là mẹ mua về để đặt chuông báo gọi dậy đó."
Cái gì chứ? Sao có thể như thế được?
"Vậy, bây giờ cô ấy đâu rồi?"
Phương Đông Dạ tức giận hỏi. Nhạc Diễm lười biếng trả lời:
"Đón xe bus đi rồi."
Nghe xong câu trả lời này, Phương Đông Dạ khó chịu nói:
"Sao con không nói sớm hả?"
Nói xong, liền xoay người bỏ đi, đuổi theo Vô Ưu.
Nói sớm?
Nói sớm không phải cũng giống như bây giờ sao? Liền bỏ chạy luôn?
Nhạc Diễm nghĩ đến chuyện hiển nhiên này, sau đó hô to:
"Cha, chờ một chút. Mẹ đi từ sớm rồi, nói không chừng, bây giờ đã đến công ty rồi đó."
Nhạc Diễm nói dối mà không biết đỏ mặt nha! Dù sao cậu bé cũng nhất định phải làm cho Phương Đông Dạ xử lý xong đống đồng hồ báo thức này mới được. Phương Đông Dạ dừng bước, nói:
"Cha đến công ty đây, giữa trưa con nhớ sang nhà ăn cơm nha. Đầu bếp nói, mấy hôm con không sang ăn đó."
Đi ăn vào lúc nào được hả!
Trong lòng Nhạc Diễm nghĩ thế, nhưng ngoài miệng lại nói:
"Đó chỉ là việc nhỏ. Bây giờ con có một chuyện đại sự muốn xin cha!"
Chuyện đại sự?
Phương Đông Dạ sửng sốt, sau đó bằng trực giác mà nghĩ tới ‘viên ngọc thạch hoàn mỹ’. Vội vàng nói:
"Đúng vậy, con không nói ta cũng quên mất. Viên ngọc thạch hoàn mỹ kia, con không thể nhận được. con thích nó, có thể giữ lấy hai ngày. Ta sẽ giúp con liên lạc với bọn họ, rồi con đích thân đem nó trả lại cho họ."
Bây giờ, không phải là anh trưng cầu ý kiến, mà là trực tiếp ra quyết định. Nhạc Diễm đương nhiên biết cha là vì muốn tốt cho mình, cho nên gật đầu nói:
"Được, con nghe lời của cha. Nhưng mà, điều con muốn nói không phải là chuyện đó. Mà là cái này cơ!"
"Đồng hồ báo thức?"
Phương Đông Dạ cả kinh kêu lên. Còn Nhạc Diễm cười gật đầu.
...
Hôm nay thật đúng là không phải ngày tốt mà. Không! Phải là một ngày xui xẻo mới đúng.
Phương Đông Dạ nhìn túi đồng hồ báo thức to ở băng ghế sau xe, rủa thầm. Thậm chí đã xảy ra chuyện càng kinh khủng hơn: Reng reng reng… Reng reng reng...
Chết tiệt!
Tại sao lại mở chuông báo? Phương Đông Dạ thật muốn tắt luôn chuông đi, nhưng, một túi to như thế, là cái nào đây hả?
Reng reng reng… Reng reng reng...
Chưa được hai giây, đã lại vang lên rồi!
Chết tiệt! Đây là giờ gì chứ? Sao lại vang lên vào giờ này hả?
Reng reng reng… Reng reng reng...
Phương Đông Dạ quyết định dứt khoát dừng xe lại, không chút chần chờ lôi cái túi đồng hồ ra, sau đó bước chân kiên định đi thẳng về phía thùng rác. Trước tiếng ‘Reng reng reng… Reng reng reng’, anh cười tà mị, sau đó quả quyết ném thẳng chỗ đồng hồ vào thùng rác.
Thế mới nói, cha chính là cha nha. Có thể xử lý mọi chuyện nhanh gọn như vậy. Mà lúc này, Nhạc Diễm nằm trên giường lộ ra nụ cười gian xảo. Thì ra tên nhóc này là một tên tiểu ác ma ‘có thù phải trả’. Phương Đông Dạ hại cậu bị chuông báo thức tàn phá, cho nên cậu bé cũng liền ‘lấy gậy ông đập lưng ông‘. Thừa lúc Phương Đông Dạ đi lấy túi đựng đồng hồ, rất nhanh, cậu bé đã bật lại toàn bộ chuông báo thức lên.
Hí hí!
Không biết cha có nghi ngờ cậu đã giở trò quỷ không nhỉ?
Nhạc Diễm nhắm mắt lại, cười thầm suy nghĩ. Một chút cảm giác sợ hãi cũng không có. Mà lúc này, Phương Đông Dạ đang lái xe cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ tên nhóc kia đã cố ý đùa giỡn mình? Chắc không thể đâu, dù gì mình cũng là cha của nó nha!
Phương Đông Dạ không giữ nổi suy nghĩ này đến ba giây, ngay sau đó, anh liền bác bỏ luôn. Bởi vì, anh vừa đúng lúc đi đến điểm chờ xe bus, lơ đãng nhìn thấy bóng dáng Vô Ưu. Đối với anh, đả kích lớn hơn chính là, cô cư nhiên lại đi cùng Hoắc Lãng, có vẻ như đang rất thân mật trên xe bus!
Tên Hoắc Lãng kia không phải đã bị anh làm cho đến Pháp rồi sao? Sao sớm như thế đã trở lại rồi? Cuộc thi đã kết thúc rồi sao?
Đối mặt với kẻ địch lớn mạnh này, Phương Đông Dạ có cảm giác bị đe dọa tương đối. Lại nghĩ đến tên nhóc Nhạc Diễm ‘phản bội’ kia, không nhịn được nghĩ đến câu: loạn trong giặc ngoài!
Tối hôm qua, Hoắc Lãng và Tề Rạng Đông mới từ Pháp trở về Đài Loàn. Chuyến đi lần này, hai người bọn họ đã cố gắng đạt được danh hiệu đứng đầu. Hoắc Lãng sau khi trở về, người đầu tiên muốn gặp chính là Vô Ưu, muốn được chia sẻ niềm vui của mình với cô. Nhưng bởi vì lúc đó đã muộn, anh lại chưa chuẩn bị được tâm lý, cho nên quyết định khi trời sáng sẽ đến.
Hoắc Lãng dậy từ sáng sớm, sau đó liền mang chiếc nhẫn cưới đã đặt làm từ bên Pháp, đi tới trạm xe bus. Anh vốn định đứng trước cửa nhà Vô Ưu đợi cô, nhưng lại sợ có vẻ trơ quá, cho nên liền đứng ở chỗ trạm xe bus gần nhà cô. Nếu như là trước đó, thì chắc chắn anh đã bị thất bại rồi, bởi vì Vô Ưu đều ngồi trên chiếc ‘xe tiện lợi’ của Phương Đông Dạ. Nhưng, anh hoàn toàn không biết gì, cho nên, xem như anh đã chờ được rồi.
Bóng dáng Vô Ưu vừa xuất hiện Hoắc Lãng đã nhìn ra ngay, nhưng lại không có đủ dũng khí mở miệng. Bởi vì, anh sợ Vô Ưu sẽ nghi ngờ. Cách thức theo đuổi này của Hoắc Lãng, thật sự không giống như của một người đàn ông trưởng thành theo đuổi một người phụ nữ, mà giống như một học sinh trung học theo đuổi bạn nữ vậy. Ngược lại, Vô Ưu khi nhìn thấy bóng dáng tuấn nhã của Hoắc Lãng, không hề nghĩ ngợi, lớn tiếng hô to:
"Học trưởng, học trưởng Hoắc Lãng."
Nghe thấy tiếng gọi hối hả của Vô Ưu, Hoắc Lãng quay đầu lại. Vô Ưu thấy Hoắc Lãng quay đầu nhìn về phía mình, cười vui vẻ chạy về phía anh.
"Tiểu Ưu, em đi làm hả?"
Hoắc Lãng biết rõ nhưng vẫn hỏi, bởi vì bây giờ anh thật sự không tìm ra câu nào để mở đầu nha. Vô Ưu gật đầu, nói:
"Đúng vậy, học trưởng thì sao?"
Hoắc Lãng mỉm cười, nhỏ giọng đáp:
"Anh cũng vậy. Qua đó đi."
"Thật trùng hợp a, đúng lúc cùng đi nha. Trên đường có người nói chuyện phiếm, sẽ không buồn rồi."
Vô Ưu vô tư nói, còn Hoắc Lãng cười vui sướng. Trong lòng không nhịn được tự nhủ: Có thể gặp lại Vô Ưu thật tuyệt. Vô Ưu mặc dù không có cảm xúc bùi ngùi nhiều như Hoắc Lãng, nhưng trong lòng cũng thật sự rất mừng rỡ. Dù sao cô cũng không có nhiều bạn, càng huống chi Hoắc Lãng lại là bạn cũ, thân cận của cô. Cho nên, gặp được đương nhiên là mừng rỡ rồi.
Nụ cười tươi rói của Vô Ưu lan ra khắp mặt, nhìn Hoắc Lãng hỏi:
"Học trưởng, một thời gian dài rồi em không gặp anh, anh đã đi đâu vậy hả?"
Thời gian dài!
Mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khó tin, cho nên Vô Ưu mới tưởng chừng như gần năm rồi. Nhưng câu này khi lọt vào tai Hoắc Lãng, hiển nhiên lại thành ý khác.
Vô Ưu nói như thế, làm Hoắc Lãng không nhịn được, trong lòng thật vui mừng. Anh chẳng qua mới chỉ đi có 1 tuần. Mặc dù, anh cũng cảm thấy thời gian dài dằng dặc, nhưng lại thật không ngờ, Vô Ưu cũng có cảm giác như thế. Anh đã tưởng rằng Vô Ưu không có cảm giác gì? Cho nên, bây giờ nghe cô nói như vậy, trong tận đáy lòng anh thật sự vui mừng.
Hoắc Lãng cười trả lời:
"Anh đi Pháp. Anh và Tề Rạng Đông đến đó tham dự một cuộc thi nấu ăn."
"Đã đoạt được giải rồi sao?"
Vô Ưu hưng phấn hỏi. Hoắc Lãng tươi cười nhìn cô nói:
"Em đoán xem."
Hoắc Lãng không phải là một người cởi mở, vui vẻ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt đơn thuần của Vô Ưu, anh lại muốn làm cho cô được vui vẻ. Anh cũng không phải là một người thích thể hiện về mình, nhưng anh lại sẵn lòng chia sẻ thành công của mình với cô.
Khi còn đi học, mỗi lần có người bảo Vô Ưu đoán gì đó, thì vẻ mặt của họ tương đối phức tạp, mục đích là để trêu đùa cô. Nhưng Hoắc Lãng lại không giống như vậy. Mỗi lần anh đố cô, vẻ mặt của anh rất đơn giản, đáp án đã viết sẵn luôn trên mặt rồi. Cho nên, lần nào Vô Ưu cũng đoán trúng. Mỗi lần cô đều rất vui vẻ. Vì vậy, lần này cũng vậy, từ khuôn mặt vẻ vang của Hoắc Lãng, Vô Ưu đã tìm ra luôn được đáp án. Cao hứng nói:
"Học trưởng lợi hại như vậy, nhất định được giải rồi! Đúng không? Lại xếp thứ nhất sao?"
Xếp thứ nhất. Trong trí nhớ của Vô Ưu về Hoắc Lãng, đều là danh hiệu thứ nhất. Thật ra, trên thực tế, Hoắc Lãng cũng đã từng đạt phải những thứ hạng khác nữa, chỉ là, không xếp thứ nhất, anh sẽ không nói với cô mà thôi. Bởi vì trong lòng anh, anh hy vọng, Vô Ưu sẽ luôn cảm thấy anh là người tốt nhất! Anh muốn ở trong mắt Vô Ưu, trong trái tim Vô Ưu, anh là người đứng thứ nhất!
Hoắc Lãng gật đầu, rất kiêu hãnh nói:
"Đương nhiên rồi. Anh là học trưởng của Tiểu Ưu nha. Sao có thể ra nước ngoài thi, để Vô Ưu bị mất mặt được. Đúng không hả?"
"Oa! Học trường, anh rất rất giỏi nha. Anh vẫn luôn luôn là thần tượng của em!"
Vô Ưu cao hứng kéo kéo cánh tay Hoắc Lãng lắc lư, mà lúc này xe bus cũng vừa đi tới. Vô Ưu và Hoắc Lãng cười hì hì với nhau, cả hai cùng lên xe bus. Phương Đông Dạ nhìn thấy chính là cảnh này.
...
Chết tiệt!
Phương Đông Dạ thật sự hận không thể tiến lên, chặn xe bus lại, kéo Vô Ưu xuống. Nhưng, bây giờ anh đã không phải là Phương Đông Dạ của mấy ngày trước, cứ gặp chuyện liên quan đến Vô Ưu là mù mờ nữa rồi. Anh bây giờ đang tự hỏi, không biết, nếu như anh thật sự giết người, thì có làm cục điện thay đổi được gì hay không! Cho nên, anh cố kìm nén cơn tức giận, cố ý quên đi bộ dáng thân mật của hai người trên xe bus.
Giẫm mạnh chân ga, để xe lao vút đi, chạy thẳng về hướng công ty. Dù sao bọn họ ở trên xe bus cũng không thể phát sinh được chuyện gì, cộng với ở chỗ này mà tức giận, thì thà rằng đến công ty trước, chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ còn hơn. Anh biết sự kháng cự của Vô Ưu sẽ không chỉ dừng lại ở đó. Cho nên, nếu không muốn chuyện trở nên quá tồi tệ, tiếp tục đi theo chiều hướng xấu, thì nhất định anh phải hành động sớm!
Vô Ưu là của anh - Phương Đông Dạ! Bất kể là ai, cũng đừng nghĩ cướp đi bảo bối trong tay anh. Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười cuồng ngạo đầy khí phách.
...
"Cẩn thận, có nhiều người."
Thời gian đi làm, trên xe bus rất nhiều người. Hoắc Lãng giang hai cánh tay ra bảo vệ Vô Ưu, tránh cho cô bị người khác xô vào. Vừa che chắn cho cô, vừa dịu dàng nhắc nhở. Phái nữ trên xe nhìn thấy cảnh này, đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Vô Ưu mặc dù vẫn như trước - ngây thơ, đơn thuần không thay đổi. Nhưng cũng không còn quá ngốc nghếch, trì trệ đến tê liệt. Khó trách người ta thường nói, thời gian trôi qua không có nghĩa là bể dâu, bởi vì, những năm tháng đã trải qua, không nhất định sẽ gặp phải rất nhiều chuyện. Chuyện xảy ra trong vài ngày ngắn ngủn, so với cuộc sống đơn giản năm năm ở nông thôn, đã cho Vô Ưu rất nhiều kinh nghiệm. Vì vậy, mấy ngày này, cô đã biết hơn rất nhiều, ít nhất, là so với năm năm dài kia.
Hoắc Lãng dịu dàng, Hoắc Lãng quan tâm, tình yêu của Hoắc Lãng.
Cô cũng đã cảm thấy được rồi. Bởi vì, biểu hiện của học trưởng đã rõ ràng như vậy, cô cũng chẳng cần phải hao tổn tâm tư để đoán. Hơn nữa, học trưởng cũng đã từng thổ lộ với cô. Học trưởng cũng đã từng cầu hôn với cô. Hơn nữa, còn hứa hẹn sẽ đối xử tốt với cô. Cũng sẽ đối xử với Nhạc Diễm như con đẻ của mình. Giờ phút này, trước ánh mắt hâm mộ của mọi người, đột nhiên cô có cảm giác rất hãnh diện. Có lẽ, gả cho học trưởng là một chủ ý tốt. Như vậy, nếu cô kết hôn, bà nội cũng sẽ trở về.
Vô Ưu nghĩ vậy, đột nhiên nhớ tới Phương Đông Dạ, nhớ tới tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm đó.
Phương Đông Dạ đối với cô cũng tốt. Nhưng, anh thật quá tốt, lại quá đẹp trai, đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm được vạn người chú ý. Ở cùng với anh, nhất định sẽ không có được cuộc sống yên bình. Nhưng mà, đây cũng không phải là vấn đề chính, mà quan trọng là Tiểu Hạ thích anh, cho nên, cô tuyệt đối không thể có những suy nghĩ không nên có với anh được.
Học trường tốt! Vẫn là học trưởng tốt nhất.
Trông rất tuấn nhã, nhìn qua đã biết là một người thâm tình, dịu dàng rồi. Hơn nữa, anh đối với cô cũng có tình ý. Còn có điều nữa là, học trưởng biết nấu ăn, như vậy Bé Diễm có thể được ăn những món cao lương mỹ vị, đủ dinh dưỡng rồi. Đúng vậy! Học trưởng tốt! Học trưởng tốt nhất. Sau khi kết hôn với học trưởng, anh chắc chắn sẽ là người chồng hoàn hảo. Vô Ưu càng nghĩ càng đắc ý, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng rạng ngời.
"Tiểu Ưu, Tiểu Ưu, em làm sao vậy?"
Hoắc Lãng nhìn thấy nụ cười khoa trương của Vô Ưu, không nhịn được tò mò hỏi. Anh cũng muốn được cô chia sẻ niềm vui. Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng nói của Hoắc Lãng, vội vàng ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ, hai tròng mắt sáng ngời nhìn anh cười khúc khích ‘hắc hắc’.
Nếu như là người khác, nhìn thấy nụ cười ‘toan tính’ này của cô, chắc chắn toàn thân sẽ tê dại. Nhưng trong lòng Hoắc Lãng không nhịn được, phấn chấn hẳn lên. Bởi vì, dựa theo kinh nghiệm trước nay của anh, mỗi lần Vô Ưu mang theo cái vẻ mặt này, là sẽ có điều giật gân muốn nói. Hơn nữa, thông thường đều là làm cho anh cười nở hoa trong bụng. Cho nên, tâm trạng Hoắc Lãng đầy vui vẻ hỏi:
"Tiểu Ưu, có phải em có điều gì muốn nói không?"
Vô Ưu gật đầu, sau đó nhìn Hoắc Lãng nói:
"Em theo đuổi anh có được không?"
Ạch?
Mặc dù anh đã biết chắc Vô Ưu sẽ ‘nói điều giật gân’, nhưng điều này lại vượt quá xa trí tưởng tượng của anh. Anh cũng không khờ dại mà cho rằng, chỉ trong mấy ngày không gặp nhau, Vô Ưu đã đột nhiên yêu anh. Cho nên, anh kìm nén niềm hạnh phúc trong lòng, cố gắng bình tĩnh lại, hỏi:
"Tiểu Ưu, tại sao đột nhiên em lại nói như thế?"
Giống như Vô Ưu đã nói, Hoắc Lãng chính là thần tượng của cô. Mà trước mặt anh, cô cũng chưa bao giờ nói dối, cho nên cứ như vậy mà nói:
"Không phải đột nhiên em nói thế, mà em có lý do. Thật nhiều lý do a, để em nói cho anh nghe. Em cảm thấy học trưởng là người rất tốt, rất thông minh, ở cùng với học trưởng thấy rất thoải mái, rất vui vẻ. Sau khi kết hôn với học trưởng, chắc chắn học trưởng sẽ là một người chồng tốt. Hơn nữa, học trưởng còn biết nấu ăn, học trưởng còn..."
Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu liệt kê ưu điểm đã học thuộc như lòng bàn tay của mình ra, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Đây căn bản không phải là yêu, nhưng mà, anh cũng đã thấy vừa lòng. Ít nhất, đây cũng là một dấu hiệu tốt. Ít nhất anh cũng đã phát hiện ra vấn đề cốt lõi, là Vô Ưu muốn gả cho anh. Hơn nữa, đã từng cân nhắc qua!
Vô Ưu sau khi nói ‘oang oang’ nửa ngày, thấy Hoắc Lãng vẫn chỉ cười mà không nói gì, cô ‘hiểu đời’ nói:
"Học trưởng, bây giờ anh không đồng ý cũng không sao. Anh là người ưu tú như vậy, đương nhiên không thể không cố gắng mà theo đuổi được anh rồi. Cho nên, anh hãy nhìn em hành động nha."
Lúc Vô Ưu nói chuyện, vẻ mặt đầy kiên định.
Hoắc Lãng thật muốn ôm chặt cô vào ngực, bày tỏ niềm hạnh phúc của mình với mọi người. Nhưng, trong lòng không nhịn được tò mò, anh thật sự rất muốn xem Vô Ưu sẽ ‘theo đuổi’ anh như thế nào, sẽ ‘hành động’ như thế nào. Cho nên cười nói:
"Được. Anh cho phép em theo đuổi anh."
Những người trên xe nghe thấy cuộc nói chuyện lãng mạn này, lại lộ ra ánh mắt hâm mộ. Trong mắt của mọi người, hai người cơ bản là đang liếc mắt đưa tình. Những người lớn tuổi thì không nhịn được nghĩ thầm: Ôi, tuổi trẻ thật tốt mà. Còn người trẻ tuổi lại thầm nghĩ: Mình bao giờ mới gặp được một chàng bạch mã hoàng tử như thế đây?
"Được! Trưa nay em mời anh ăn cơm được không?"
Vô Ưu thật đúng là người theo chủ nghĩa hành động mà! Hoắc Lãng gật đầu nói:
"Được! Cho em một cơ hội!"
Giờ phút này, Hoắc Lãng căn bản không giống như một người đàn ông nho nhã, lịch thiệp, trái lại còn nhiều hơn một phần sức sống. Lời nói ra khỏi miệng, cũng mang theo vẻ dí dỏm. Đúng là sức mạnh của tình yêu nha!
/141
|