Vô Ưu mang bộ mặt nặng nề đi vào, sau khi thấy thư ký trưởng Bùi, liền nhìn thẳng vào mắt cô ta, thản nhiên nói:
"Thư ký trưởng Bùi, tôi có chuyện."
Bùi Linh cười bao dung, ôn tồn nói:
"Sao vậy? Có phải bọn họ lại chèn ép cô không?"
Vô Ưu vội vàng lắc đầu, nói:
"Không phải, tôi tới là có chuyện muốn hỏi chị."
"Chuyện gì?"
Bùi Linh biết rõ còn hỏi. Vô Ưu do dự một lúc mới nói:
"Tôi muốn biết chuyện tổng giám đốc nhờ chị tìm một trợ lý mới cho tổng giám đốc là như thế nào hả? Là muốn cho tôi nghỉ sao? Hay là như thế nào?"
Ánh mắt Vô Ưu thản nhiên, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Chẳng qua chỉ là hỏi để biết rõ sự tình, chứ không phải là lên án, hay là cố tình gây sự.
Vô Ưu tự nhiên thể hiện suy nghĩ, khiến Bùi Linh cực kỳ yêu thích. Cô ho khan một lúc, sau đó nói:
"Vô Ưu, cô ngồi xuống đã. Tôi sẽ nói cho cô nghe."
Vô Ưu nghe theo, không nói thêm câu nào ngồi xuống, sau đó mở to hai mắt nhìn Bùi Linh, tỏ vẻ tôi đã sẵn sàng nghe chị nói.
Bùi Linh cúi đầu cười, sau đó nói:
"Tôi nghĩ chắc là cô đã hiểu lầm rồi. Tổng giám đốc không có ý định cho cô nghỉ việc. Cậu ấy làm như vậy, chỉ là vì công việc quá nhiều, thật sự không làm hết."
Nhiều việc?
Điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của Vô Ưu. Chỉ có điều, nghĩ đến lúc vừa rồi, Phương Đông Dạ bận rộn đến nỗi, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn cô cũng không có thời gian, thì lại nghĩ có thể như thế. Nhưng mà, tại sao lại không để cho cô làm chứ? Nghĩ vậy, Vô Ưu hỏi:
"Vậy tại sao tổng giám đốc không giao việc cho tôi làm, mà lại để tôi làm quen với môi trường ở đây?"
Bùi Linh chần chờ một hồi lâu, mới nói:
"Vô Ưu, tôi cũng không phải là khó khăn, cương quyết bắt mấy cô kia nhường lại một nửa phòng làm việc cho cô. Mà bởi vì, những việc cô làm đều là cơ mật. Nếu như không cẩn thận, bị lộ thông tin quan trọng gì đó, thì hậu quả rất khó có thể tưởng tượng được. Tôi nghĩ, sở dĩ tổng giám đốc chưa giao việc cho cô, chắc là vì sợ ngộ nhỡ không cẩn thận có thể bị lộ thông tin cơ mật đó."
Lộ thông tin cơ mật? Thì ra là như vậy.
"Vô Ưu, cô có thể nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra không? Tại sao công việc đang bận rộn như vậy, mà tổng giám đốc lại chuyển chỗ cho cô ra khỏi phòng tổng giám đốc vậy? Tôi lại tưởng rằng, cô đã làm cho tổng giám đốc tức giận cơ. Nhưng tổng giám đốc lại bảo tôi, chiếu cố cô thật tốt. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi thật sự rất khó hiểu!"
Bùi Linh nói như thế thoạt nghe tưởng là tò mò, nhưng thật ra, mỗi câu nói đều là muốn tốt cho Phương Đông Dạ.
Vô Ưu sau khi nghe xong, đột nhiên có cảm giác mình rất xấu tính. Phương Đông Dạ vì để tâm đến suy nghĩ của cô, nên mới để cô chuyển đến phòng thư ký, còn anh ta lại phải ‘bận bịu’. Mình thật sự quá tùy hứng rồi. Chẳng quan tâm đến đại cục chút nào cả.
Bùi Linh thấy Vô Ưu không nói gì, mà có vẻ đầy tự trách, nên ‘đổ thêm dầu vào lửa’ nói:
"Vô Ưu, cô cũng đừng buồn nữa. Tôi nghĩ, tổng giám đốc làm như thế là vì muốn tốt cho cô. Nếu như cô cảm thấy tuyển thêm một trợ lý mới không hợp lý, vậy thì như thế này đi, tôi nhường phòng làm việc của tôi cho cô, còn tôi chuyển ra ngoài ngồi."
"Sao có thể như thế được."
Vô Ưu nghe Bùi Linh nói xong, kinh ngạc nói. Mà Bùi Linh vẫn hào phóng:
"Tôi không sao. Cái này cũng chỉ là suy nghĩ vì đại cục, xuất phát từ lợi ích của công ty thôi. Tôi thân là nhân viên của công ty, thì phải có trách nhiệm, có nghĩa vụ với lợi ích của công ty. Chỉ là hy sinh một chút thôi. Đây là tinh thần làm việc nên có!"
Thế nào là ‘đánh đòn phủ đầu’? Vô Ưu sau khi nghe Bùi Linh nói xong, xem như đã nhận thức được rồi. So với Bùi Linh lấy ‘đại cục làm đầu’ thì cô thật sự có chút ‘công tư không phân minh’ rồi.
Vô Ưu suy nghĩ lại những chuyện vừa nói, lại nhìn một mảnh hỗn loạn vì mình mà ra, liền ‘bộp’ vỗ bàn một cái, đứng lên. Sau đó cúi đầu chào Bùi Linh đang sững sờ, nói:
"Tôi biết phải làm như thế nào rồi. Cám ơn chị, thư ký trưởng Bùi!"
Nói xong xoay người đi ra ngoài. Bùi Linh còn lại lộ ra nụ cười chúc phúc.
...
Cốc cốc cốc …. Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên. Phương Đông Dạ đang trong trạng thái nhàn nhã, rất nhanh liền quay trở về với trạng thái bận rộn.
"Mời vào!"
Sau khi nghe thấy giọng nói, Vô Ưu đẩy cửa đi vào, đương nhiên lại nhìn thấy bộ dạng bận rộn của Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ ‘bận rộn’ đầu cũng chẳng ngẩng lên, lại hỏi:
"Chuyện gì?"
Vô Ưu đáp lại:
"Tổng giám đốc, là tôi."
Lúc này Phương Đông Dạ mới dừng cây bút trong tay lại, ngẩng đầu nhìn Vô Ưu hỏi:
"Còn có chuyện gì sao? Có chuyện gì không biết có thể hỏi thư ký trưởng Bùi. Tôi bây giờ..."
"Anh bây giờ đang rất nhiều việc, đúng không?"
Vô Ưu nói xong, Phương Đông Dạ giật mình nói:
"Sao em biết?"
Chỉ có điều, ngay sau đó lại nói:
"Không sao đâu. Tôi sắp xong rồi."
Nói xong, thấy khuôn mặt khó coi của Vô Ưu, thì nói thêm:
"Sao hả? Em cảm thấy nhàm chán quá, muốn làm việc luôn sao? Vậy như thế này đi, em soạn thảo lại cho tôi bản hợp đồng này."
Phương Đông Dạ vừa nói, vừa thu lại văn kiện đưa cho Vô Ưu. Vô Ưu chưa nhìn thấy nội dung, nhưng mà đã nhìn thấy hai chữ thật to ở ngoài, thấy rõ rõ ràng ràng, viết trên đó chính là: tuyệt mật!
"Anh không sợ sẽ bị những người khác thấy được sao?"
Vô Ưu sau khi nhận văn kiện, nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Trên mặt anh liền lộ ra vẻ chần chừ, sau một hồi chần chừ mới nói:
"Không sao đâu, chắc không thể đâu!"
Nói là nói như thế, nhưng trên mặt lại ra vẻ lo lắng rõ ràng!
Tuyệt mật! Văn kiện tuyệt mật a. Phương Đông Dạ vì quan tâm đến cảm nhận của cô, ngay cả chuyện quan trọng như vậy, cũng không sợ sẽ bị lộ ra ngoài. Bạn bè đã làm đến mức độ như thế này, bao dung với cô như vậy, cô nếu còn làm ngơ, thì thật là không có suy nghĩ rồi! Vô Ưu nghĩ vậy, rất quả quyết nhìn Phương Đông Dạ nói:
"Tổng giám đốc, tôi quyết định chuyển bàn về phòng tổng giám đốc làm việc!"
Bingo!
Trong lòng Phương Đông Dạ vui mừng, nhưng bên ngoài vẫn do dự hỏi:
"Vô Ưu, em chắc chắn sao?"
Vô Ưu rất khẳng định gật đầu nói:
"Uhm, tôi chắc chắn. Thư ký trưởng Bùi nói không sai, làm việc phải công tư rõ ràng."
Vì vậy, Vô Ưu liền bị sách lược ‘lùi để tiến’ của Phương Đông Dạ, mà chủ động bỏ đi suy nghĩa tránh xa phòng tổng giám đốc. Nhưng, chuyện cũng không phải như vậy đã được giải quyết. Còn chuyện đến công ty, còn chuyện ăn cơm cùng nhau nữa. Bọn họ làm sao có thể trở về như trước đây? Vô Ưu vốn đã hạ quyết tâm, không thể tái diễn những chuyện mập mờ như thế. Nhưng Phương Đông Dạ lại có lòng tin tuyệt đối, bởi vì anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Tình trường như chiến trường! Chỉ cần nhìn vào điểm này thôi, thì rõ ràng Vô Ưu đã thua rồi! Nhưng trên thực tế, có phải như thế hay không, thì phải xem đã!
...
12 trưa!
Đã đến giờ ăn cơm trưa. Vô Ưu nhìn đồng hồ trên tường trong phòng làm việc, trong lòng cực kỳ hài lòng. Làm việc chăm chỉ, thời gian trôi qua thật nhanh đi.
"Phương Đông Dạ, hôm nay ăn..."
Giống như thường lệ, Vô Ưu vừa vươn vai vừa nói. Nhưng mới nói được một nửa, đã nhìn thấy tờ note dán trên bàn. Trên tờ note hồng nhạt viết: Duy trì khoảng cách. Trên tờ màu lam viết: Hẹn học trưởng đi ăn cơm trưa!
Cô đã hình thành thói quen dán note, bởi vì cô phát hiện ra, mỗi lần làm xong một việc gì đó, cô lại rất dễ dàng quên đi những chuyện khác. Cho nên, liền đem những chuyện quan trọng ghi lại, bây giờ xem ra quả thật là hữu hiệu.
"Vô Ưu, em định nói gì?"
Phương Đông Dạ ngạc nhiên nhìn Vô Ưu hỏi. Vô Ưu cười xấu hổ nói:
"Hả, không có gì. Chỉ là định hỏi trưa nay anh ăn gì thôi. Chứ không có chuyện gì cả!"
Nói xong, lại vội vàng tiếp:
"Hôm nay tôi hẹn học trưởng ra ngoài ăn."
Vô Ưu vừa sắp xếp lại bàn, vừa có cảm giác rất buồn bực. Rõ ràng chỉ là một câu nói rất đơn giản, nhưng tại sao lúc này nói ra, lại khó mở miệng như vậy chứ hả. Thậm chí cũng không dám nhìn Phương Đông Dạ.
Không bình thường! Không bình thường!
Đều tại cái đêm chết tiệt đó! Xem ra thực sự trúng độc quá sâu rồi!
Vô Ưu rất nhanh đã tìm được lý do bào chữa cho mình, sau đó, lại bắt đầu tự nhủ: chuyện ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn! Đã qua, đã qua, chỉ là quá khứ! Quên đi, quên đi, quên tất cả đi!
Thôi miên mình xong, Vô Ưu cũng đã sắp xếp lại bàn chỉnh tề rồi. Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ không nói gì, đi cũng không được, mà ở cũng không xong, nên nhất thời rất xấu hổ.
"Đã có hẹn thì đi nhanh đi. Hôm nay việc hơi nhiều, tôi không ăn."
Phương Đông Dạ nói xong, lại cúi đầu làm việc của mình. Không để cho Vô Ưu nhìn thấy vẻ tức giận hiển thị rõ ràng trên mặt mình. Vô Ưu định nói gì đó, nhưng lại không thể nói lên lời, cuối cùng, cười xấu hổ nói:
"Oh, tôi đi đây." Sau đó rời khỏi phòng làm việc...
Nếu như là bình thường, Phương Đông Dạ khẳng định sẽ rất tức giận. Nhưng lần này Vô Ưu đi rồi, trên mặt anh lại xuất hiện một nụ cười tà mị. Anh cầm điện thoại trên bàn lên, gọi cho Bùi Linh, giao phó nhiệm vụ tiếp theo...
...
"Tiểu ưu!"
Vô Ưu vừa ra khỏi cửa công ty, đã thấy khuôn mặt phấn chấn của Hoắc Lãng, mang theo nụ cười sáng chói nhìn cô. Cô bước nhanh đến, cười nói:
"Học trường, anh chờ rất lâu sao?"
Hoắc Lãng lắc đầu, cười yêu chiều nói:
"Vừa mới đến thôi."
"Học trưởng, anh muốn ăn cơm ở đâu?"
Lúc Vô Ưu hỏi vấn đề này, Hoắc Lãng liền xoay người cười, chỉ về chỗ biển hiệu đối diện – khách sạn quốc tế Lệ Tinh. Đây là nơi bọn họ đã ăn trong lần hẹn trước. Vô Ưu gật đầu cười nói:
"Ha ha, được. Không biết lần này có thịt bò bít tết không a."
Vô Ưu nghĩ đến món ăn lần đó học trưởng trổ tài làm, nước miếng cũng chảy ra rồi. Hoắc Lãng nói:
"Đi sẽ biết."
...
"Tiểu thư Tiểu Ưu, hy vọng em sẽ thích!"
Giống như lần trước, Hoắc Lãng lại tự mình vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Cũng là món thịt bò bít tết, giống hệt lần đó. Xem ra, đều là Hoắc Lãng đã cố ý chuẩn bị. Chắc là anh muốn bù lại cuộc hẹn dở dang lần trước!
Vô Ưu nhìn thấy đồ ăn, không thể chờ được nữa, liền ăn. Vừa ăn vừa thật lòng khen ngợi:
"Ăn rất ngon nha, vẫn là học trưởng lợi hại nhất, haha."
Giống như trước, Hoắc Lãng chỉ nhìn chứ không ăn. Bởi vì lúc này trên tay anh giống như đang cầm thứ gì đó. Lại đang suy nghĩ không biết đưa ra như thế nào.
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..
Nhẫn, không sai, đúng là một chiếc nhẫn. Hơn nữa còn là nhẫn cưới, lúc anh đi Pháp, đã đặc biệt đặt làm vì Vô Ưu. Vốn tưởng rằng, chiếc nhẫn cầu hôn này, sẽ không bao giờ được đưa ra. Nhưng lại không ngờ, vận may lại ập đến với anh nhanh như vậy. Mặc dù anh rất muốn hưởng thụ quá trình Vô Ưu theo đuổi anh, nhưng mà cả buổi sáng anh cứ cảm thấy thấp thỏm không yên.
Đêm dài lắm mộng, anh quyết định hôm nay sẽ cầu hôn, để Vô Ưu đeo chiếc nhẫn của anh. Yên ổn rồi, trong lòng anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn!
"Anh không ăn sao?"
Vô Ưu ăn hùng hục, lúc lơ đãng nhìn thấy phần thức ăn trên bàn chỗ Hoắc Lãng vẫn còn nguyên, cho nên lạ lùng hỏi. Hoắc Lãng cười bối rối, mặt hơi phiếm đỏ nói:
"Hả, anh…anh không đói, em ăn trước đi."
Vô Ưu hơi gật đầu, lại tiếp tục hưởng thụ đồ ăn ngon.
‘Hoắc Lãng! Không thể để mất mặt như lần trước được. Cố gắng lên! Đưa nhẫn ra đi, nhất định Vô Ưu sẽ nhận!’ Hoắc Lãng vừa cổ vũ mình, vừa từ từ đưa tay lên...
Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả...
Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê...
Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu...
Chết tiệt!
Hoắc Lãng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, liền vội vàng bỏ chiếc nhẫn vào trong túi. Lần này không sai, không bị rơi xuống đất. Nhưng trong lòng lại bị đả kích tương đối. Lần này anh chỉ sợ có người quấy rầy, nên đã tắt điện thọai đi. Bây giờ thì hay rồi, điện thoại của Vô Ưu lại vang lên.
Là chuyện tốt khó có, hay là, ông trời nhất định không để cho bọn họ có cơ hội đây? Hoắc Lãng không nhịn được, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..
"Alo, thư ký trưởng Bùi, Sao cơ? Oh, được, tôi biết rồi."
Vô Ưu nói xong cúp điện thoại. Không giải thích gì, vẻ mặt nặng nề lại bắt đầu ăn. Rõ ràng là ăn có chút không biết mùi vị. Hoắc Lãng thấy bộ dạng này của Vô Ưu, biết hôm nay đã mất cơ hội tốt để đưa nhẫn rồi, thầm thở dài trong lòng, sau đó nhìn Vô Ưu quan tâm hỏi:
"Vô Ưu, có phải có chuyện gì xảy ra rồi không? Hay là về đi, trưa mai chúng ta đi ăn."
Đề nghị của Hoắc Lãng khiến đôi mắt Vô Ưu sáng lên. Cô nhìn Hoắc Lãng nói:
"Vâng, vậy mai em mời anh ăn lại nha. Em đi trước đây."
Vô Ưu nói xong, định đứng lên, có vẻ khá sốt ruột. Hoắc Lãng vội vàng nói:
"Chờ một chút, anh với em cùng đi."
Vô Ưu nhìn đĩa thịt bò bít tết vẫn còn nguyên của anh, hỏi:
"Anh còn chưa ăn mà."
Hoắc Lãng cười nói:
"Không ăn nữa, anh không đói."
Sau khi nghe thấy vậy, Vô Ưu ngập ngừng hỏi:
"Anh thật sự không ăn sao?"
Hoắc Lãng gật đầu khẳng định, vui vẻ nói:
"Không sao, anh thật sự không đói."
Sau khi nghe thấy câu đó, hai mắt Vô Ưu sáng lên, hô to:
"Phục vụ, gói lại giùm!"
Hoắc Lãng nghe thấy thế, biểu hiện trên mặt vô cùng, vô cùng xấu hổ. Nhưng Vô Ưu lại chẳng để ý, kết quả là sau khi đồ ăn được gói xong, cô nói với Hoắc Lãng:
"Học trưởng, em đi trước đây. Tạm biệt!"
Hoắc Lãng nhìn bóng dáng đã chạy xa của Vô Ưu, trên mặt hiện lên vẻ mù mịt!
...
Thật là! Đói bụng sao không đi ăn hả! Lại còn giống như trẻ con, đói bụng nhưng cũng không chịu đi ăn. Nếu không muốn đi, sao không gọi cô mua về cho hả. Rốt cuộc có xem cô là bạn không đây chứ!
Vô Ưu vừa chạy về công ty, vừa lẩm nhẩm mắng Phương Đông Dạ. Thì ra, lúc này Bùi Linh gọi điện nhờ Vô Ưu giúp mình. Cô ấy nói Phương Đông Dạ đói, nhờ cô ấy mua cơm giùm, nhưng cô ấy lại bận, không có thời gian, nên nhờ Vô Ưu sau khi ăn xong, mua ít đồ ăn về cho Phương Đông Dạ.
Cạch!
Vô Ưu không gõ cửa, mà đẩy ra, đi thẳng vào. Phương Đông Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Vô Ưu, ánh mắt đầy vui mừng, nói:
"Không phải có hẹn sao? Sao lại về sớm như vậy?"
Vô Ưu không nói câu gì, đi tới trước mặt anh, đặt thứ gì đó xuống bàn, sau đó nói:
"Đương nhiên là vì đưa cơm cho anh a!"
Phương Đông Dạ nhìn đồ ăn trước mặt, lại nhìn Vô Ưu vì chạy vội mà mặt có chút ửng hồng, mới ‘khó hiểu’ nói:
"Tôi nhờ thư ký trưởng Bùi mua giúp..."
"Tôi biết, nhưng mà thư ký trưởng Bùi đang bận, không có thời gian, cho nên nhờ tôi mua cho anh."
Vô Ưu giải thích rõ ràng, sau khi nói xong, nhìn Phương Đông Dạ giục:
"Không phải đói bụng sao? Ăn luôn đi. Đồ ăn để nguội không ngon đâu."
Phương Đông Dạ sau khi ăn được hai miếng, ‘thật có lỗi’ nói:
"Thật sự xin lỗi, đã làm ảnh hưởng đến buổi hẹn của em. Sau này sẽ không như thế nữa."
Không biết tại sao, vẻ mặt Vô Ưu vốn đang tươi cười nhìn Phương Đông Dạ ăn, sau khi nghe thấy những lời đó, khuôn mặt liền cứng đờ lại. Trạng không hiểu sao suy sụp hẳn. Cô buồn buồn nói:
"Oh."
Sau đó xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Chẳng lẽ Vô Ưu đã thích anh rồi sao?
Phương Đông Dạ thu hết biểu hiện rõ ràng trên mặt Vô Ưu vào mắt. Trong lòng không nhịn được nhảy nhót liên hồi. Mặt anh tràn đầy vui vẻ nhìn Vô Ưu, có cảm giác hy vọng đang ở phía trước. Mà Vô Ưu chậm chạp lúc này lại đang tự trách bản thân, không hiểu sao có gì đó rất bất thường.
Rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn rất vui vẻ, nhưng chẳng hiểu sao, sau khi nghe Phương Đông Dạ nói câu đó, cô lại trở nên khó chịu như thế?
Vấn đề này đã quấy nhiều Vô Ưu cả một buổi chiều mà vẫn không tìm ra được đáp án. Vô Ưu cứ mang theo vẻ mặt hoang mang, làm cho tâm trạng Phương Đông Dạ cả buổi chiều cũng không tốt được.
...
"Hết giờ rồi, tôi đi trước đây."
Vô Ưu thật khó khăn mới chờ được đến hết giờ, cho nên, cũng chẳng thèm nhìn Phương Đông Dạ lấy một cái, đã ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài rồi. Mặc dù cả buổi chiều cô chưa tìm ra được đáp án, nhưng cô lại có một phản xạ có điều kiện - muốn tránh xa Phương Đông Dạ. Bây giờ cô mà thấy Phương Đông Dạ, thì sẽ có cảm giác rất là lạ. Cô nghi ngờ chính mình đã bị bệnh rồi, không thì cần phải tỉnh táo hơn!
10 phút! 20 phút! 30 phút! 1 tiếng...
Vô Ưu chờ ở trạm xe bus. Bình thường cứ 10 phút là có một chuyến xe bus, nhưng hôm nay lại vô cùng phá lệ, lần đầu tiên cô đợi đến 1 tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy có chiếc xe nào đi qua. Những người phải về gấp, cũng có lẽ không thể chờ thêm được nữa, nên đều gọi taxi chở đi. Vô Ưu cũng muốn bắt xe đi, chỉ có điều đều bị người ta giành mất.
Bíp bíp bíp… Bíp bíp bíp...
Tiếng còi xe vang lên, Vô Ưu ngẩng đầu lên nhìn - là Phương Đông Dạ.
Phương Đông Dạ mỉm cười, nói:
"Sao vậy? Xe vẫn chưa đến sao? Nếu không ngại, vậy lên đây đi."
Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu ấp úng, có chút do dự, vì vậy liền nói:
"Bé Diễm ở nhà một mình, đừng để thằng bé lo lắng."
Lúc này Vô Ưu mới lên xe Phương Đông Dạ.
Cứ như vậy, Phương Đông Dạ vừa sử dụng chiến thuật ‘lui để tiến’, làm cho Vô Ưu bỏ ý định rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, suy nghĩ giữ khoảng cách cùng anh, lại vừa dùng ‘khổ nhục kế’ để cho Vô Ưu vội vàng mang cơm về cho anh. Bây giờ anh lại sử dụng ‘sự trùng hợp’, để cho Vô Ưu phải lên xe của anh. Thật sự là cao siêu nha.
Hôm nay Phương Đông Dạ thật cao hứng, ngoại trừ tất cả những lý do nêu trên, còn có một điểm quan trọng nữa. Đó chính là, hôm nay anh đã thu hoạch được một chuyện ngoài mong đợi, nghĩ đến vẻ mặt phức tạp cả một buổi chiều của Vô Ưu, trên mặt Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười hãnh diện.
"Thư ký trưởng Bùi, tôi có chuyện."
Bùi Linh cười bao dung, ôn tồn nói:
"Sao vậy? Có phải bọn họ lại chèn ép cô không?"
Vô Ưu vội vàng lắc đầu, nói:
"Không phải, tôi tới là có chuyện muốn hỏi chị."
"Chuyện gì?"
Bùi Linh biết rõ còn hỏi. Vô Ưu do dự một lúc mới nói:
"Tôi muốn biết chuyện tổng giám đốc nhờ chị tìm một trợ lý mới cho tổng giám đốc là như thế nào hả? Là muốn cho tôi nghỉ sao? Hay là như thế nào?"
Ánh mắt Vô Ưu thản nhiên, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Chẳng qua chỉ là hỏi để biết rõ sự tình, chứ không phải là lên án, hay là cố tình gây sự.
Vô Ưu tự nhiên thể hiện suy nghĩ, khiến Bùi Linh cực kỳ yêu thích. Cô ho khan một lúc, sau đó nói:
"Vô Ưu, cô ngồi xuống đã. Tôi sẽ nói cho cô nghe."
Vô Ưu nghe theo, không nói thêm câu nào ngồi xuống, sau đó mở to hai mắt nhìn Bùi Linh, tỏ vẻ tôi đã sẵn sàng nghe chị nói.
Bùi Linh cúi đầu cười, sau đó nói:
"Tôi nghĩ chắc là cô đã hiểu lầm rồi. Tổng giám đốc không có ý định cho cô nghỉ việc. Cậu ấy làm như vậy, chỉ là vì công việc quá nhiều, thật sự không làm hết."
Nhiều việc?
Điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của Vô Ưu. Chỉ có điều, nghĩ đến lúc vừa rồi, Phương Đông Dạ bận rộn đến nỗi, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn cô cũng không có thời gian, thì lại nghĩ có thể như thế. Nhưng mà, tại sao lại không để cho cô làm chứ? Nghĩ vậy, Vô Ưu hỏi:
"Vậy tại sao tổng giám đốc không giao việc cho tôi làm, mà lại để tôi làm quen với môi trường ở đây?"
Bùi Linh chần chờ một hồi lâu, mới nói:
"Vô Ưu, tôi cũng không phải là khó khăn, cương quyết bắt mấy cô kia nhường lại một nửa phòng làm việc cho cô. Mà bởi vì, những việc cô làm đều là cơ mật. Nếu như không cẩn thận, bị lộ thông tin quan trọng gì đó, thì hậu quả rất khó có thể tưởng tượng được. Tôi nghĩ, sở dĩ tổng giám đốc chưa giao việc cho cô, chắc là vì sợ ngộ nhỡ không cẩn thận có thể bị lộ thông tin cơ mật đó."
Lộ thông tin cơ mật? Thì ra là như vậy.
"Vô Ưu, cô có thể nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra không? Tại sao công việc đang bận rộn như vậy, mà tổng giám đốc lại chuyển chỗ cho cô ra khỏi phòng tổng giám đốc vậy? Tôi lại tưởng rằng, cô đã làm cho tổng giám đốc tức giận cơ. Nhưng tổng giám đốc lại bảo tôi, chiếu cố cô thật tốt. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi thật sự rất khó hiểu!"
Bùi Linh nói như thế thoạt nghe tưởng là tò mò, nhưng thật ra, mỗi câu nói đều là muốn tốt cho Phương Đông Dạ.
Vô Ưu sau khi nghe xong, đột nhiên có cảm giác mình rất xấu tính. Phương Đông Dạ vì để tâm đến suy nghĩ của cô, nên mới để cô chuyển đến phòng thư ký, còn anh ta lại phải ‘bận bịu’. Mình thật sự quá tùy hứng rồi. Chẳng quan tâm đến đại cục chút nào cả.
Bùi Linh thấy Vô Ưu không nói gì, mà có vẻ đầy tự trách, nên ‘đổ thêm dầu vào lửa’ nói:
"Vô Ưu, cô cũng đừng buồn nữa. Tôi nghĩ, tổng giám đốc làm như thế là vì muốn tốt cho cô. Nếu như cô cảm thấy tuyển thêm một trợ lý mới không hợp lý, vậy thì như thế này đi, tôi nhường phòng làm việc của tôi cho cô, còn tôi chuyển ra ngoài ngồi."
"Sao có thể như thế được."
Vô Ưu nghe Bùi Linh nói xong, kinh ngạc nói. Mà Bùi Linh vẫn hào phóng:
"Tôi không sao. Cái này cũng chỉ là suy nghĩ vì đại cục, xuất phát từ lợi ích của công ty thôi. Tôi thân là nhân viên của công ty, thì phải có trách nhiệm, có nghĩa vụ với lợi ích của công ty. Chỉ là hy sinh một chút thôi. Đây là tinh thần làm việc nên có!"
Thế nào là ‘đánh đòn phủ đầu’? Vô Ưu sau khi nghe Bùi Linh nói xong, xem như đã nhận thức được rồi. So với Bùi Linh lấy ‘đại cục làm đầu’ thì cô thật sự có chút ‘công tư không phân minh’ rồi.
Vô Ưu suy nghĩ lại những chuyện vừa nói, lại nhìn một mảnh hỗn loạn vì mình mà ra, liền ‘bộp’ vỗ bàn một cái, đứng lên. Sau đó cúi đầu chào Bùi Linh đang sững sờ, nói:
"Tôi biết phải làm như thế nào rồi. Cám ơn chị, thư ký trưởng Bùi!"
Nói xong xoay người đi ra ngoài. Bùi Linh còn lại lộ ra nụ cười chúc phúc.
...
Cốc cốc cốc …. Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên. Phương Đông Dạ đang trong trạng thái nhàn nhã, rất nhanh liền quay trở về với trạng thái bận rộn.
"Mời vào!"
Sau khi nghe thấy giọng nói, Vô Ưu đẩy cửa đi vào, đương nhiên lại nhìn thấy bộ dạng bận rộn của Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ ‘bận rộn’ đầu cũng chẳng ngẩng lên, lại hỏi:
"Chuyện gì?"
Vô Ưu đáp lại:
"Tổng giám đốc, là tôi."
Lúc này Phương Đông Dạ mới dừng cây bút trong tay lại, ngẩng đầu nhìn Vô Ưu hỏi:
"Còn có chuyện gì sao? Có chuyện gì không biết có thể hỏi thư ký trưởng Bùi. Tôi bây giờ..."
"Anh bây giờ đang rất nhiều việc, đúng không?"
Vô Ưu nói xong, Phương Đông Dạ giật mình nói:
"Sao em biết?"
Chỉ có điều, ngay sau đó lại nói:
"Không sao đâu. Tôi sắp xong rồi."
Nói xong, thấy khuôn mặt khó coi của Vô Ưu, thì nói thêm:
"Sao hả? Em cảm thấy nhàm chán quá, muốn làm việc luôn sao? Vậy như thế này đi, em soạn thảo lại cho tôi bản hợp đồng này."
Phương Đông Dạ vừa nói, vừa thu lại văn kiện đưa cho Vô Ưu. Vô Ưu chưa nhìn thấy nội dung, nhưng mà đã nhìn thấy hai chữ thật to ở ngoài, thấy rõ rõ ràng ràng, viết trên đó chính là: tuyệt mật!
"Anh không sợ sẽ bị những người khác thấy được sao?"
Vô Ưu sau khi nhận văn kiện, nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Trên mặt anh liền lộ ra vẻ chần chừ, sau một hồi chần chừ mới nói:
"Không sao đâu, chắc không thể đâu!"
Nói là nói như thế, nhưng trên mặt lại ra vẻ lo lắng rõ ràng!
Tuyệt mật! Văn kiện tuyệt mật a. Phương Đông Dạ vì quan tâm đến cảm nhận của cô, ngay cả chuyện quan trọng như vậy, cũng không sợ sẽ bị lộ ra ngoài. Bạn bè đã làm đến mức độ như thế này, bao dung với cô như vậy, cô nếu còn làm ngơ, thì thật là không có suy nghĩ rồi! Vô Ưu nghĩ vậy, rất quả quyết nhìn Phương Đông Dạ nói:
"Tổng giám đốc, tôi quyết định chuyển bàn về phòng tổng giám đốc làm việc!"
Bingo!
Trong lòng Phương Đông Dạ vui mừng, nhưng bên ngoài vẫn do dự hỏi:
"Vô Ưu, em chắc chắn sao?"
Vô Ưu rất khẳng định gật đầu nói:
"Uhm, tôi chắc chắn. Thư ký trưởng Bùi nói không sai, làm việc phải công tư rõ ràng."
Vì vậy, Vô Ưu liền bị sách lược ‘lùi để tiến’ của Phương Đông Dạ, mà chủ động bỏ đi suy nghĩa tránh xa phòng tổng giám đốc. Nhưng, chuyện cũng không phải như vậy đã được giải quyết. Còn chuyện đến công ty, còn chuyện ăn cơm cùng nhau nữa. Bọn họ làm sao có thể trở về như trước đây? Vô Ưu vốn đã hạ quyết tâm, không thể tái diễn những chuyện mập mờ như thế. Nhưng Phương Đông Dạ lại có lòng tin tuyệt đối, bởi vì anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Tình trường như chiến trường! Chỉ cần nhìn vào điểm này thôi, thì rõ ràng Vô Ưu đã thua rồi! Nhưng trên thực tế, có phải như thế hay không, thì phải xem đã!
...
12 trưa!
Đã đến giờ ăn cơm trưa. Vô Ưu nhìn đồng hồ trên tường trong phòng làm việc, trong lòng cực kỳ hài lòng. Làm việc chăm chỉ, thời gian trôi qua thật nhanh đi.
"Phương Đông Dạ, hôm nay ăn..."
Giống như thường lệ, Vô Ưu vừa vươn vai vừa nói. Nhưng mới nói được một nửa, đã nhìn thấy tờ note dán trên bàn. Trên tờ note hồng nhạt viết: Duy trì khoảng cách. Trên tờ màu lam viết: Hẹn học trưởng đi ăn cơm trưa!
Cô đã hình thành thói quen dán note, bởi vì cô phát hiện ra, mỗi lần làm xong một việc gì đó, cô lại rất dễ dàng quên đi những chuyện khác. Cho nên, liền đem những chuyện quan trọng ghi lại, bây giờ xem ra quả thật là hữu hiệu.
"Vô Ưu, em định nói gì?"
Phương Đông Dạ ngạc nhiên nhìn Vô Ưu hỏi. Vô Ưu cười xấu hổ nói:
"Hả, không có gì. Chỉ là định hỏi trưa nay anh ăn gì thôi. Chứ không có chuyện gì cả!"
Nói xong, lại vội vàng tiếp:
"Hôm nay tôi hẹn học trưởng ra ngoài ăn."
Vô Ưu vừa sắp xếp lại bàn, vừa có cảm giác rất buồn bực. Rõ ràng chỉ là một câu nói rất đơn giản, nhưng tại sao lúc này nói ra, lại khó mở miệng như vậy chứ hả. Thậm chí cũng không dám nhìn Phương Đông Dạ.
Không bình thường! Không bình thường!
Đều tại cái đêm chết tiệt đó! Xem ra thực sự trúng độc quá sâu rồi!
Vô Ưu rất nhanh đã tìm được lý do bào chữa cho mình, sau đó, lại bắt đầu tự nhủ: chuyện ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn! Đã qua, đã qua, chỉ là quá khứ! Quên đi, quên đi, quên tất cả đi!
Thôi miên mình xong, Vô Ưu cũng đã sắp xếp lại bàn chỉnh tề rồi. Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ không nói gì, đi cũng không được, mà ở cũng không xong, nên nhất thời rất xấu hổ.
"Đã có hẹn thì đi nhanh đi. Hôm nay việc hơi nhiều, tôi không ăn."
Phương Đông Dạ nói xong, lại cúi đầu làm việc của mình. Không để cho Vô Ưu nhìn thấy vẻ tức giận hiển thị rõ ràng trên mặt mình. Vô Ưu định nói gì đó, nhưng lại không thể nói lên lời, cuối cùng, cười xấu hổ nói:
"Oh, tôi đi đây." Sau đó rời khỏi phòng làm việc...
Nếu như là bình thường, Phương Đông Dạ khẳng định sẽ rất tức giận. Nhưng lần này Vô Ưu đi rồi, trên mặt anh lại xuất hiện một nụ cười tà mị. Anh cầm điện thoại trên bàn lên, gọi cho Bùi Linh, giao phó nhiệm vụ tiếp theo...
...
"Tiểu ưu!"
Vô Ưu vừa ra khỏi cửa công ty, đã thấy khuôn mặt phấn chấn của Hoắc Lãng, mang theo nụ cười sáng chói nhìn cô. Cô bước nhanh đến, cười nói:
"Học trường, anh chờ rất lâu sao?"
Hoắc Lãng lắc đầu, cười yêu chiều nói:
"Vừa mới đến thôi."
"Học trưởng, anh muốn ăn cơm ở đâu?"
Lúc Vô Ưu hỏi vấn đề này, Hoắc Lãng liền xoay người cười, chỉ về chỗ biển hiệu đối diện – khách sạn quốc tế Lệ Tinh. Đây là nơi bọn họ đã ăn trong lần hẹn trước. Vô Ưu gật đầu cười nói:
"Ha ha, được. Không biết lần này có thịt bò bít tết không a."
Vô Ưu nghĩ đến món ăn lần đó học trưởng trổ tài làm, nước miếng cũng chảy ra rồi. Hoắc Lãng nói:
"Đi sẽ biết."
...
"Tiểu thư Tiểu Ưu, hy vọng em sẽ thích!"
Giống như lần trước, Hoắc Lãng lại tự mình vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Cũng là món thịt bò bít tết, giống hệt lần đó. Xem ra, đều là Hoắc Lãng đã cố ý chuẩn bị. Chắc là anh muốn bù lại cuộc hẹn dở dang lần trước!
Vô Ưu nhìn thấy đồ ăn, không thể chờ được nữa, liền ăn. Vừa ăn vừa thật lòng khen ngợi:
"Ăn rất ngon nha, vẫn là học trưởng lợi hại nhất, haha."
Giống như trước, Hoắc Lãng chỉ nhìn chứ không ăn. Bởi vì lúc này trên tay anh giống như đang cầm thứ gì đó. Lại đang suy nghĩ không biết đưa ra như thế nào.
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..
Nhẫn, không sai, đúng là một chiếc nhẫn. Hơn nữa còn là nhẫn cưới, lúc anh đi Pháp, đã đặc biệt đặt làm vì Vô Ưu. Vốn tưởng rằng, chiếc nhẫn cầu hôn này, sẽ không bao giờ được đưa ra. Nhưng lại không ngờ, vận may lại ập đến với anh nhanh như vậy. Mặc dù anh rất muốn hưởng thụ quá trình Vô Ưu theo đuổi anh, nhưng mà cả buổi sáng anh cứ cảm thấy thấp thỏm không yên.
Đêm dài lắm mộng, anh quyết định hôm nay sẽ cầu hôn, để Vô Ưu đeo chiếc nhẫn của anh. Yên ổn rồi, trong lòng anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn!
"Anh không ăn sao?"
Vô Ưu ăn hùng hục, lúc lơ đãng nhìn thấy phần thức ăn trên bàn chỗ Hoắc Lãng vẫn còn nguyên, cho nên lạ lùng hỏi. Hoắc Lãng cười bối rối, mặt hơi phiếm đỏ nói:
"Hả, anh…anh không đói, em ăn trước đi."
Vô Ưu hơi gật đầu, lại tiếp tục hưởng thụ đồ ăn ngon.
‘Hoắc Lãng! Không thể để mất mặt như lần trước được. Cố gắng lên! Đưa nhẫn ra đi, nhất định Vô Ưu sẽ nhận!’ Hoắc Lãng vừa cổ vũ mình, vừa từ từ đưa tay lên...
Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả...
Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê...
Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu...
Chết tiệt!
Hoắc Lãng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, liền vội vàng bỏ chiếc nhẫn vào trong túi. Lần này không sai, không bị rơi xuống đất. Nhưng trong lòng lại bị đả kích tương đối. Lần này anh chỉ sợ có người quấy rầy, nên đã tắt điện thọai đi. Bây giờ thì hay rồi, điện thoại của Vô Ưu lại vang lên.
Là chuyện tốt khó có, hay là, ông trời nhất định không để cho bọn họ có cơ hội đây? Hoắc Lãng không nhịn được, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..
"Alo, thư ký trưởng Bùi, Sao cơ? Oh, được, tôi biết rồi."
Vô Ưu nói xong cúp điện thoại. Không giải thích gì, vẻ mặt nặng nề lại bắt đầu ăn. Rõ ràng là ăn có chút không biết mùi vị. Hoắc Lãng thấy bộ dạng này của Vô Ưu, biết hôm nay đã mất cơ hội tốt để đưa nhẫn rồi, thầm thở dài trong lòng, sau đó nhìn Vô Ưu quan tâm hỏi:
"Vô Ưu, có phải có chuyện gì xảy ra rồi không? Hay là về đi, trưa mai chúng ta đi ăn."
Đề nghị của Hoắc Lãng khiến đôi mắt Vô Ưu sáng lên. Cô nhìn Hoắc Lãng nói:
"Vâng, vậy mai em mời anh ăn lại nha. Em đi trước đây."
Vô Ưu nói xong, định đứng lên, có vẻ khá sốt ruột. Hoắc Lãng vội vàng nói:
"Chờ một chút, anh với em cùng đi."
Vô Ưu nhìn đĩa thịt bò bít tết vẫn còn nguyên của anh, hỏi:
"Anh còn chưa ăn mà."
Hoắc Lãng cười nói:
"Không ăn nữa, anh không đói."
Sau khi nghe thấy vậy, Vô Ưu ngập ngừng hỏi:
"Anh thật sự không ăn sao?"
Hoắc Lãng gật đầu khẳng định, vui vẻ nói:
"Không sao, anh thật sự không đói."
Sau khi nghe thấy câu đó, hai mắt Vô Ưu sáng lên, hô to:
"Phục vụ, gói lại giùm!"
Hoắc Lãng nghe thấy thế, biểu hiện trên mặt vô cùng, vô cùng xấu hổ. Nhưng Vô Ưu lại chẳng để ý, kết quả là sau khi đồ ăn được gói xong, cô nói với Hoắc Lãng:
"Học trưởng, em đi trước đây. Tạm biệt!"
Hoắc Lãng nhìn bóng dáng đã chạy xa của Vô Ưu, trên mặt hiện lên vẻ mù mịt!
...
Thật là! Đói bụng sao không đi ăn hả! Lại còn giống như trẻ con, đói bụng nhưng cũng không chịu đi ăn. Nếu không muốn đi, sao không gọi cô mua về cho hả. Rốt cuộc có xem cô là bạn không đây chứ!
Vô Ưu vừa chạy về công ty, vừa lẩm nhẩm mắng Phương Đông Dạ. Thì ra, lúc này Bùi Linh gọi điện nhờ Vô Ưu giúp mình. Cô ấy nói Phương Đông Dạ đói, nhờ cô ấy mua cơm giùm, nhưng cô ấy lại bận, không có thời gian, nên nhờ Vô Ưu sau khi ăn xong, mua ít đồ ăn về cho Phương Đông Dạ.
Cạch!
Vô Ưu không gõ cửa, mà đẩy ra, đi thẳng vào. Phương Đông Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Vô Ưu, ánh mắt đầy vui mừng, nói:
"Không phải có hẹn sao? Sao lại về sớm như vậy?"
Vô Ưu không nói câu gì, đi tới trước mặt anh, đặt thứ gì đó xuống bàn, sau đó nói:
"Đương nhiên là vì đưa cơm cho anh a!"
Phương Đông Dạ nhìn đồ ăn trước mặt, lại nhìn Vô Ưu vì chạy vội mà mặt có chút ửng hồng, mới ‘khó hiểu’ nói:
"Tôi nhờ thư ký trưởng Bùi mua giúp..."
"Tôi biết, nhưng mà thư ký trưởng Bùi đang bận, không có thời gian, cho nên nhờ tôi mua cho anh."
Vô Ưu giải thích rõ ràng, sau khi nói xong, nhìn Phương Đông Dạ giục:
"Không phải đói bụng sao? Ăn luôn đi. Đồ ăn để nguội không ngon đâu."
Phương Đông Dạ sau khi ăn được hai miếng, ‘thật có lỗi’ nói:
"Thật sự xin lỗi, đã làm ảnh hưởng đến buổi hẹn của em. Sau này sẽ không như thế nữa."
Không biết tại sao, vẻ mặt Vô Ưu vốn đang tươi cười nhìn Phương Đông Dạ ăn, sau khi nghe thấy những lời đó, khuôn mặt liền cứng đờ lại. Trạng không hiểu sao suy sụp hẳn. Cô buồn buồn nói:
"Oh."
Sau đó xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Chẳng lẽ Vô Ưu đã thích anh rồi sao?
Phương Đông Dạ thu hết biểu hiện rõ ràng trên mặt Vô Ưu vào mắt. Trong lòng không nhịn được nhảy nhót liên hồi. Mặt anh tràn đầy vui vẻ nhìn Vô Ưu, có cảm giác hy vọng đang ở phía trước. Mà Vô Ưu chậm chạp lúc này lại đang tự trách bản thân, không hiểu sao có gì đó rất bất thường.
Rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn rất vui vẻ, nhưng chẳng hiểu sao, sau khi nghe Phương Đông Dạ nói câu đó, cô lại trở nên khó chịu như thế?
Vấn đề này đã quấy nhiều Vô Ưu cả một buổi chiều mà vẫn không tìm ra được đáp án. Vô Ưu cứ mang theo vẻ mặt hoang mang, làm cho tâm trạng Phương Đông Dạ cả buổi chiều cũng không tốt được.
...
"Hết giờ rồi, tôi đi trước đây."
Vô Ưu thật khó khăn mới chờ được đến hết giờ, cho nên, cũng chẳng thèm nhìn Phương Đông Dạ lấy một cái, đã ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài rồi. Mặc dù cả buổi chiều cô chưa tìm ra được đáp án, nhưng cô lại có một phản xạ có điều kiện - muốn tránh xa Phương Đông Dạ. Bây giờ cô mà thấy Phương Đông Dạ, thì sẽ có cảm giác rất là lạ. Cô nghi ngờ chính mình đã bị bệnh rồi, không thì cần phải tỉnh táo hơn!
10 phút! 20 phút! 30 phút! 1 tiếng...
Vô Ưu chờ ở trạm xe bus. Bình thường cứ 10 phút là có một chuyến xe bus, nhưng hôm nay lại vô cùng phá lệ, lần đầu tiên cô đợi đến 1 tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy có chiếc xe nào đi qua. Những người phải về gấp, cũng có lẽ không thể chờ thêm được nữa, nên đều gọi taxi chở đi. Vô Ưu cũng muốn bắt xe đi, chỉ có điều đều bị người ta giành mất.
Bíp bíp bíp… Bíp bíp bíp...
Tiếng còi xe vang lên, Vô Ưu ngẩng đầu lên nhìn - là Phương Đông Dạ.
Phương Đông Dạ mỉm cười, nói:
"Sao vậy? Xe vẫn chưa đến sao? Nếu không ngại, vậy lên đây đi."
Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu ấp úng, có chút do dự, vì vậy liền nói:
"Bé Diễm ở nhà một mình, đừng để thằng bé lo lắng."
Lúc này Vô Ưu mới lên xe Phương Đông Dạ.
Cứ như vậy, Phương Đông Dạ vừa sử dụng chiến thuật ‘lui để tiến’, làm cho Vô Ưu bỏ ý định rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, suy nghĩ giữ khoảng cách cùng anh, lại vừa dùng ‘khổ nhục kế’ để cho Vô Ưu vội vàng mang cơm về cho anh. Bây giờ anh lại sử dụng ‘sự trùng hợp’, để cho Vô Ưu phải lên xe của anh. Thật sự là cao siêu nha.
Hôm nay Phương Đông Dạ thật cao hứng, ngoại trừ tất cả những lý do nêu trên, còn có một điểm quan trọng nữa. Đó chính là, hôm nay anh đã thu hoạch được một chuyện ngoài mong đợi, nghĩ đến vẻ mặt phức tạp cả một buổi chiều của Vô Ưu, trên mặt Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười hãnh diện.
/141
|