Một triệu? Một triệu nha!
Lúc Vô Ưu nhìn thấy tờ chi phiếu đưa tới trước mặt mình, cô không nhịn được nuốt mạnh vài ngụm nước miếng. Đời cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền đến như vậy. Có một triệu thì sẽ làm được bao nhiêu việc đây hả? Ít nhất cũng đủ cho cô, Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm và bà nội sống an nhàn cả đời.
Nghĩ vậy, Vô Ưu không chút do dự đưa tay ra nhận tờ chi phiếu, nhưng Tô Mỹ Hoa liền thu tờ chi phiếu trở về. Vô Ưu nhìn người đó nói:
"Hả, nói giỡn à? Tôi đã nói mà, sao thể có chuyện tốt như thế được!"
Vô Ưu nói xong, quay trở về chỗ ngồi của mình, có vẻ như sẽ bỏ qua giấc mộng đẹp một triệu từ trên trời rơi xuống, hay là sẽ chấp nhận thực tế đây.
Tô Mỹ Hoa thấy Vô Ưu quay về chỗ ngồi, vội vàng đi theo nói:
"Một triệu này là của cô, nhưng cô không được quên chuyện đã đồng ý với tôi."
Vô Ưu cười nói:
"Thật thế sao? Thật sự sẽ cho tôi?"
Tô Mỹ Hoa gật đầu, đưa tờ chi phiếu đến trước mặt Vô Ưu. Sau khi Vô Ưu nhận tờ chi phiếu, cười nói:
"Bà yên tâm, Nhạc Vô Ưu tôi từ trước đến giờ nói lời giữ lời, bà cứ yên tâm đi. Nếu bà vẫn cảm thấy lo lắng, vậy tôi viết cho bà một tờ giấy cam đam là được rồi."
Thái độ của Vô Ưu quá hăng hái, khiến cho Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa sinh nghi ngờ. Hoài nghi có phải bọn họ đã lầm, tại sao Vô Ưu phải chia tay Phương Đông Dạ, mà bộ dáng cô lại không có chút nào là đau khổ vậy.
"Phương Đông Dạ thật sự đã cầu hôn với cô sao?"
Tô Mỹ Hoa thấy Vô Ưu đang rất phấn khởi viết bản cam đoan thì hỏi. Vô Ưu gật đầu lơ đãng đáp:
"Đúng vậy, có rất nhiều người đều biết nha, bà không tin có thể đi hỏi họ. Chúng tôi mới vừa cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn công ty về đó."
Vô Ưu vừa thờ ơ nói, vừa viết dấu chấm cuối cùng lên tờ cam kết.
Vô Ưu nhìn tờ cam kết vừa viết xong cười hài lòng. Trên đó viết:
Cam kết
Nhạc Vô Ưu đã nhận tờ chi phiếu một triệu của cha Phương Đông Kỳ và mẹ hai Tô Mỹ Hoa của Phương Đông Dạ. Đảm bảo sẽ không bước vào nhà Phương Đông. Nói bằng miệng không có căn cứ, viết giấy cam kết này làm bằng chứng!
Người viết cam kết: Nhạc Vô Ưu!
Sau khi xác định không có vấn đề gì, Vô Ưu cười đưa tờ cam kết cho Tô Mỹ Hoa. Tô Mỹ Hoa đang định đưa tay ra nhận, Vô Ưu liền bắt chước bà ta rụt tay lại.
Tô Mỹ Hoa sửng sốt, cuống quít nói:
"Sao thế? Cô định đổi ý hả?"
Bộ dáng khẩn trương của Tô Mỹ Hoa làm Vô Ưu nghi ngờ, có phải cô đã lấy quá ít rồi không, cho nên không nhịn được hỏi:
"Có phải tôi đã đòi quá ít?"
Nhưng cô cũng không đợi Tô Mỹ Hoa mắng cô lòng tham vô đáy, liền nói tiếp:
"Con người phải biết đủ, biết thỏa mãn sẽ vui vẻ. Đúng vậy, biết đủ sẽ vui vẻ. Thôi, một triệu được rồi. Giao cho bà!"
Vô Ưu vừa nói vừa đưa tờ cam kết trong tay cho Tô Mỹ Hoa.
Vô Ưu cầm tờ chi phiếu trong tay như mở cờ trong bụng. Mọi người đều nói, một chữ của Hoàng Thượng đáng giá ngàn vàng. Cô lại không ngờ chữ của mình cũng thật sự đáng giá như thế! Thật hận không thể lấy luôn hết tiền ra ngay lập tức.
Phương Đông Kỳ thấy Vô Ưu nhận tiền, cũng đã viết giấy cam kết, thì đứng lên chuẩn bị cùng Tô Mỹ Hoa rời đi. Vô Ưu lo lắng hỏi:
"Này, hai người đảm bảo đây không phải là chi phiếu không đó chứ? Nếu như tôi phát hiện ra hai người gạt tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát."
Vô Ưu địa hoài nghi. Người làm ăn buôn bán nhiều năm trên thương trường, luôn dựa vào chữ tín để xông pha ra thế giới như Phương Đông Kỳ, lại bị một con nha đầu nghi ngờ? Chỉ có điều, ông ta cũng không tức giận, mà nói:
"Cô đã có một triệu, hẳn là không cần làm việc ở đây nữa. Nếu tôi là cô, để cho an tâm tôi sẽ đi đến luôn ngân hàng rút hết tiền ra."
"Đúng vậy, có lý nha!"
Vô Ưu cảm thấy lời Phương Đông kỳ nói rất có lý, trong lòng cũng đã quyết định sẽ làm như thế, nhưng ngoài miệng lại nói:
"Tôi biết phải làm như thế nào, không cần hai người quan tâm."
Vô Ưu nói xong, cúi đầu giả vờ làm việc. Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hòa cũng thức thời rời đi.
Hai người vừa đi được hai phút, Vô Ưu vội vàng đứng lên chạy ra cửa nhìn, sau khi chắc chắn bọn họ đã rời đi, mới lấy điện thoại ra gọi cho Phương Đông Dạ, báo cho anh tin tốt này.
...
"Cậu chắc chắn cậu muốn làm như vậy sao?"
Trong phòng ăn được đặt riêng, trên người Tử Linh là một bộ đồ nam tính trông rất anh tuấn. Cô vừa tao nhã khuấy cà phê, vừa nhẹ giọng hỏi. Phương Đông Dạ không lên tiếng, bởi anh biết Tử Linh đang trưng cầu ý kiến của Nhạc Diễm, chứ không phải là anh.
Nhạc Diễm nhìn Tử Linh, lại liếc nhìn miếng ngọc đẹp trong tay, cuối cùng kiên định đặt miếng ngọc lên bàn, gật đầu nói:
"Vâng, cháu bây giờ còn nhỏ, vẫn chưa thể hiểu rõ điều gì là đúng, điều gì là sai, cho nên cháu quyết định nghe theo lời cha. Chờ sau khi cháu lớn lên rồi, có thể suy nghĩ độc lập, cháu sẽ tự đưa ra quyết định. Đến lúc đó nếu như cháu vẫn còn muốn gia nhập vào tổ chức “Trong suốt”, cháu sẽ cố gắng bằng năng lực của mình để vào đó. Bây giờ, cháu chỉ có thể nói lời xin lỗi thôi!"
Những lời nói của cậu nhóc hợp với chính nghĩa và lợi ích chung. Tử Linh nghe xong không nói được câu gì, mãi đến khi cách vách truyền đến tiếng nói mang theo ý cười của một người:
"Thiếu tướng Tử, đưa Nhạc Diễm qua đây một lát."
Linh tỷ nghe thấy giọng nói đó, liền đứng dậy cung kính nói:
“Vâng, thưa tư lệnh!"
Tư lệnh! Tư lệnh của ‘Trong suốt’ đang ở đây.
Phương Đông Dạ nhíu mày. Phải biết rằng người tư lệnh này khá thần bí. Anh đã vận dụng rất nhiều mối quan hệ, tìm đến rất nhiều người để thăm dò, nhưng lại không thể tìm ra được một chút tin tức nào của người này. Ngay cả tên họ của hắn cũng không tra ra được, chỉ biết hắn là đàn ông thôi. Không phải anh nhờ vả không đúng người, mà thật sự hắn che giấu rất tốt. Thậm chí anh đã tìm cách liên lạc với Thạch Thiên Kình đang ở Las Vegas, nhưng vẫn phải nhận lấy sự thất vọng, hắn cũng không thể tra ra được thông tin về thân phận thật sự của người tư lệnh kia.
"Cha, con vào trong nói chuyện một lát sẽ ra luôn."
Trái ngược với sự bất an của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm có vẻ như nghé con mới đẻ chẳng sợ hổ. Cậu bé ung dung đứng dậy, sau đó đi về phía cánh cửa thần bí.
Đang lúc Phương Đông Dạ cảm thấy bất an lo lắng vì Nhạc Diễm ở bên trong, thì điện thọai đột nhiên vang lên. Anh nhìn số hiển thị trên màn hình là của Phương Đông Kỳ cha anh, không chút do dự ngắt luôn điện thọai. Nhưng điện thọai vừa ngắt được hai phút, lại tiếp tục vang lên. Anh nhận điện thọai bực mình nói:
"Bây giờ tôi không rảnh, ông có chuyện gì báo Bùi Linh sắp xếp thời gian, rồi qua công ty nói chuyện!"
"Tôi… tôi là Vô Ưu, Phương Đông Dạ, anh ổn chứ?"
Vô Ưu vốn định báo tin tức tốt cho Phương Đông Dạ, lại không ngờ Phương Đông Dạ vừa nhận điện thọai đã tỏ thái độ ác liệt như vậy. Trực giác cô mách bảo Phương Đông Dạ đã xảy ra chuyện gì đó. Phương Đông Dạ nghe thấy là Vô Ưu, vội vàng cười nói:
"Vô Ưu, là em hả? Sao thế? Có việc tìm anh sao? Hay là, anh vừa mới đi chưa được một tiếng em đã nhớ anh rồi!"
Vô Ưu nghe thấy Phương Đông Dạ đùa giỡn mình như thế, biết anh không có chuyện gì, nên cười nói:
"Được rồi, không nói chuyện này, tôi có chuyện chính sự muốn nói với anh."
Chính sự?
Phương Đông Dạ nghe thấy giọng nói vô cùng hưng phấn của Vô Ưu, có chút khó hiểu hỏi:
"Có chuyện tốt gì hả? Sao em lại cao hứng như vậy?"
Vô Ưu nghe thấy Phương Đông Dạ nói thế, cười nói:
"Ha ha, anh phát hiện ra rồi hả! Ha ha, tôi nói cho anh biết nha, cha và mẹ hai anh vừa tới đây."
"Bọn họ tới làm gì? Họ đã nói gì với em?"
Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu nói xong, thoáng cái mặt đã trầm xuống. Vô Ưu nói:
"Anh yên tâm, bọn họ không có bắt nạt tôi, haha, mà còn muốn tặng quà cho tôi, nhưng mà tôi không nhận."
Vô Ưu nói khiến Phương Đông Dạ không hiểu gì, vì vậy hỏi thẳng:
"Vô Ưu, nghe giọng nói em rất hưng phấn, là vì chuyện này sao hả?"
Phương Đông Dạ thật sự rất hiểu Vô Ưu. Anh biết nếu như anh không hỏi thẳng, rất có khả năng cô sẽ còn dông dài chưa nói luôn vào trọng điểm. Vô Ưu nghe thấy Phương Đông Dạ hỏi, lúc này mới bừng tỉnh nói:
"Oh, có đó hả? Tôi nói cho anh biết nha, bọn họ cho tôi một triệu."
"Tại sao?"
Phương Đông Dạ chắc chắn bọn họ có mục đích mới làm như vậy, chỉ có Vô Ưu là không biết gì nên âm thầm hạnh phúc thôi.
Vô Ưu cười nói:
"Ha ha, tôi nói cho anh biết nha. Tôi đồng ý không vào nhà Phương Đông, bọn họ liền cho tôi một triệu. Haha, có phải rất kiếm được không? Một triệu nha, đủ cho bốn người chúng ta, anh, tôi, Nhạc Diễm và bộ nội sống an nhà cả đời rồi."
Vô Ưu nói như vậy, mới đầu Phương Đông Dạ rất tức giận, nhưng sau nghe xong, lại phát hiện có điểm không hợp lý. Bốn người bọn họ sống cả đời? Vô Ưu không loại bỏ anh ra khỏi cuộc sống thường ngày!
Phương Đông Dạ cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó giọng nói đầy tức giận hỏi:
"Vô Ưu, em nghĩ như thế nào mà nhận một triệu hả? Tại sao lại phải nhận?"
Vô Ưu nghe xong vấn đề của Phương Đông Dạ, đắc ý nói:
"Tôi thấy phụ nữ trên TV đúng là đều rất ngốc nha. Nói cái gì vì chứng minh tình yêu mà giả bộ thanh cao không cần tiền, rồi đến khi hai người bỏ trốn đi, bị thê thê thảm thảm, cuối cùng đối mặt với thực tế, lại phải chia tay. Hành vi này đúng là rất ngu xuẩn, không phải sao?"
"Đúng thế. Vậy nếu là em, em sẽ làm như thế nào đây?"
Phương Đông Dạ biết, nếu như muốn có đáp án, phải nói hùa theo cô. Phản bác cô, mãi mãi sẽ không tìm ra được đáp án. Quả nhiên, anh vừa hỏi xong Vô Ưu liền đắc ý nói:
"Nếu là em, cho em bao nhiêu em sẽ lấy bấy nhiêu, sau đó sẽ rời đi. Giống như lần này đó, mặc dù ông ấy không cho em vào nhà Phương Đông, em cũng không thích. Hì hì, cho nên em nhận tiền. Nói nhỏ cho anh biết nha, em vốn chỉ muốn 100 vạn, nhưng ông ấy đoán..."
Vô Ưu hưng phấn kể lể. Phương Đông Dạ nghiêm túc nghe cô nói, trên mặt lộ ra nụ cười sủng nịnh. Chờ Vô Ưu nói hết anh mới hỏi:
"Ý của em là đã đồng ý lời cầu hôn của anh? Sẽ ở cùng với anh sao?"
Đối mặt với vấn đề này của Phương Đông Dạ, Vô Ưu cười nói:
"Vậy phải xem anh có đồng ý bỏ lại cuộc sống đầy ưu đãi này, để bỏ trốn cùng em không đã!"
Phương Đông Dạ cười nói:
"Anh đương nhiên đồng ý. Nhưng mà, cũng chẳng cần phải như thế, bởi vì tập đoàn “Trụ” là tự tay anh tạo dựng bằng hai bàn tay trắng. Nó không có quan hệ gì với nhà Phương Đông cả, không phải là công ty của gia tộc."
Vô Ưu nghe xong, khó tin nói:
"Oa, thật vậy sao? Như thế chẳng phải là rất lợi hại! Khoan đã, ý của anh nói là..."
Phương Đông Dạ tiếp lời cô:
"Ý của anh là, dù bọn họ không cho em bước vào nhà Phương Đông, anh vẫn như trước, có thể cho em cuộc sống tốt nhất, không phải là hai bàn tay trắng, thê thảm như thế!"
"Trời ạ, em vẫn muốn một triệu này của người ta nha! Làm sao bây giờ? Em còn muốn nói với bọn họ, không cho em bước vào nhà Phương Đông, em sẽ cưới anh về nhà họ Nhạc, để cho bọn họ mất cả của lẫn người luôn!"
Vô Ưu nói khiến Phương Đông Dạ không nhịn được cười. Cô lại nghĩ sẽ cưới anh về, đúng là biết nói đùa mà. Nhưng cũng không phải là một ý tồi nha. Nếu cha anh biết được, nói không chừng sẽ tức giận đến sùi bọt mép mất.
Phương Đông Dạ cười nói với Vô Ưu:
"Cho em đó. Coi như đó là tiền bọn họ tạ lỗi vì hôm qua đã đối xử quá đáng với em."
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói thế, cũng nói:
"Đúng vậy, coi như đó là cái giá bọn họ phải trả vì đã coi thường em. Anh biết không, lúc bọn họ nhìn thấy em cầm tiền, ánh mắt nhìn em rất khinh bỉ nha. Em đoán một giây sau đó, bọn họ nhất định sẽ đi kiện cáo với anh."
Vô Ưu nói vô tình, nhưng Phương Đông Dạ nghe xong lại bừng tỉnh hiểu rõ. Thì ra lúc nãy ông ấy gọi đến là vì chuyện này. Anh cảm thấy rất may mắn vì mình đã không nhận điện thoại của ông ấy, mà nghe trực tiếp Vô Ưu giải thích, nếu không rất có thể đã tạo ra những hiểu lầm không đáng có rồi.
"Để tránh việc bọn họ đổi ý, bây giờ em đi lấy tiền đây. Anh ở đâu vậy, có muốn qua đón em không?"
Vô Ưu nói dự định của mình cho Phương Đông Dạ nghe. Phương Đông Dạ nhìn về phía gian phòng đang đóng cửa, nói:
"Từ trên trời rơi xuống một số tiền lớn như thế, chúng ta đương nhiên phải ăn mừng một chầu rồi. Bây giờ anh sẽ đi đón Bé Diễm, lát nữa bọn anh sẽ trở về công ty, chờ em ở ngân hàng dưới lầu một."
Vô Ưu nghe thấy rất có lý, nói:
"Được, bây giờ em dọn dẹp một chút rồi nghỉ."
Cô nói xong, còn ‘hào phóng’ bổ sung:
"Hôm nay em chưa làm được một chút việc nào, anh có thể trừ lương của em.”
"Ha ha, được, anh sẽ trừ. Ha ha..."
Vô Ưu nghe thấy tiếng cười của Phương Đông Dạ cũng cười vui vẻ theo.
...
"Sao rồi?"
Sau khi Nhạc Diễm từ bên trong đi ra, Phương Đông Dạ nhìn cậu hỏi. Nhạc Diễm cười nói:
"Yên tâm đi cha."
Phương Đông Dạ rất hiểu Nhạc Diễm, cho nên cũng không hỏi thêm nữa, mà nói:
"Hôm nay mẹ con nhận được một món tiền bất chính, giàu to rồi. Cô ấy muốn tổ chức ăn mừng. Con có thể mua tất cả những gì con muốn nha."
Tiền bất chính?
Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ hỏi:
"Tiền bất chính gì hả? Đừng nói với con là mẹ trúng xổ số đó. Mẹ cũng không phải là một người may mắn, ngay cả giải thấp nhất cũng chưa từng trúng nha."
Phương Đông Dạ thấy Nhạc Diễm không tiếc lời chỉ trích Vô Ưu, cười nói:
"Lần này con sai rồi. Quả thật mẹ con đã nhờ vào bản lĩnh của mình mà kiếm được một triệu đó. Hơn nữa, còn đơn giản hơn rất nhiều so với trúng số, không mất tiền vốn mà chỉ cần viết vài chữ thôi."
"Oh? Thật thế sao? Cha kể con nghe coi!"
Tinh thần Nhạc Diễm lập tức trở nên tỉnh táo. Phương Đông Dạ cười, bắt đầu kể chuyện hoành tráng của Vô Ưu. Nhạc Diễm không nhịn được lần đầu tiên nói lời khen ngợi mẹ:
"Không ngờ mẹ cũng có lúc lại thông minh như vậy. Ha ha."
Cậu bé nói xong cười vui vẻ. Sau khi hai cha con rời khỏi phòng ăn, tiếng cười vui vẻ của hai người không hề dứt. Trên cửa sổ phòng ăn, một người đàn ông anh tuấn đang đứng ở đó, mặt lộ ra nụ cười tiếc nuối.
"Tư lệnh, ngài thật sự sẽ chờ cậu ấy đến khi cậu ấy 15 tuổi sao? Nếu như đến lúc đó cậu ấy từ chối thì làm thế nào?"
Sau khi Linh tỷ nói xong, người đàn ông được gọi là tư lệnh cười cuồng vọng nói:
"Đành chịu thôi, ai bảo lần này tôi lại nhìn trúng một tên tiểu quỷ."
Linh tỷ không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đứng một bên. Cô không bao giờ hiểu được suy nghĩ của người tư lệnh trẻ tuổi này, cho nên chỉ biết tuân lệnh.
...
Vô Ưu đội mũ, đeo kính, bịt khẩu trang, mang theo một cái vali lớn. Trong chiếc vali đặt khẩu súng lục bằng ngà voi mà Thương Mộc Anh Dã đã cho cô. Tờ chi phiếu được đặt ở bên dưới vali. Sau đó, cô hết nhìn đông lại nhìn tây, thần thần bí bí đi vào ngân hàng ở dưới lầu một tập đoàn “Trụ”...
"Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì ạ?"
Vô Ưu vừa mới bước vào trong sảnh, đã bị bảo vệ chặn lại. Cô nhìn bốn phía đầy căng thẳng, sau khi xác định được an toàn mới tháo khẩu trang ra, sau đó cười chỉ vào chiếc vali nói với bảo vệ:
"Tôi đến rút tiền."
Nhân viên bảo vệ sau khi nhìn thấy khuôn mặt hồn nhiên của Vô Ưu, lại nghe thấy giọng nói non nớt của cô, hắn lậc tức buông lỏng cảnh giác, bởi vì nhìn như thế nào cũng không thấy cô giống như người xấu.
Bảo vệ không những không làm khó cô, còn tốt bụng nói:
"Tôi dẫn cô qua đó."
Vô Ưu gật đầu, cười nói:
"Cám ơn."
Sau đó hai người cùng nhau đi tới quầy rút tiền. Nhân viên bảo vệ đứng ở một bên, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào. Đối với hành động quan tâm của hắn, Vô Ưu lộ ra nụ cười thản nhiên.
"Tôi muốn rút tiền. Một triệu."
Vô Ưu nói với cô nhân viên giao dịch. Cô nhân viên nghe thấy số tiền Vô Ưu muốn rút, khó tin mở to hai mắt hỏi lại:
"Bao… bao nhiêu cơ?"
Vô Ưu gật đầu, nói chắc chắn:
"Một triệu, một triệu nhân dân tệ!"
Vô Ưu vừa nói, vừa mở vali. Cô nhân viên nhìn thấy thứ bên trong vali liền bụm miệng lại, chỉ sợ mình sẽ không nhịn được mà hét toáng lên, rồi bị người ta giết người diệt khẩu.
Xong rồi! Lại còn thông đồng với bảo vệ, biết hôm nay nhiều tiền cho nên đến cướp. Làm sao bây giờ hả?
Sau khi cô nhân viên ngân hàng nhìn thấy khẩu súng, lại thấy người bảo vệ đang đứng “canh chừng”, không nhịn được khóc thét trong lòng. Sao cô ta lại xui xẻo như vậy hả? Người nhà phải nhờ qua bao nhiêu mối quan hệ mới tìm được công việc này cho cô, không ngờ ngày đầu tiên đi làm đã đụng phải cướp. Hu hu, làm sao bây giờ? Đương nhiên là phải ngoan ngoãn đưa tiền ra rồi. Cô cũng không muốn đem cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.
"Đây, đây, đây, cho cô, cho cô tất..."
Nhân viên ngân hàng sau một hồi suy nghĩ, tuyệt vọng đặt tiền lên bàn trước mặt Vô Ưu. Vô Ưu nhìn thấy tiền hai mắt sáng rực, vội vàng cầm hai xấp lên hôn một cái, sau đó cười tủm tỉm đem tiền cất vào vali, nhưng lại phát hiện ra tờ chi phiếu vẫn còn trong vali, vì vậy cô cầm tờ chi phiếu đưa cho cô nhân viên:
"Tiểu thư, tôi vẫn chưa đưa chi phiếu cho cô nha."
Lúc này, cô nhân viên đang bí mật nhấn chuông báo động, nghe thấy giọng nói của Vô Ưu, cô ta sợ tới mức tay cũng run lên.
Reng reng reng… Reng reng reng...
Tiếng chuông báo động vang lên chói tai, khiến cho trong nhất thời ngân hàng trở nên hỗn loạn. Khách hàng nhao nhao chạy trối chết, các nhân viên ngân hàng hiểu chuyện ôm đầu trốn dưới gầm bàn. Tất cả mọi người đều đang khót thét lên trong lòng, chỉ nhìn thấy cảnh Vô Ưu đang chìa tờ chi phiếu về phía cô nhân viên giao dịch.
...
"Mẹ có một đống tiền như thế, chắc chắn buổi tối không dám ngủ nha. Nói không chừng sẽ ôm cả tiền đi ngủ."
Trên đường đi, Nhạc Diễm không chỉ ra sức cười nhạo chuyện Vô Ưu vớ được tiền, mà còn tưởng tượng ra dáng vẻ không có tiền đồ của cô. Phương Đông Dạ cho dừng xe lại, chọc đùa:
"Nếu cô ấy gặp phải bọn cướp thì sẽ làm gì nhỉ? Muốn tiền hay mạng đây?"
"Đòi tiền! Ha ha..."
Reng reng reng… Reng reng reng...
Nhạc Diễm vừa mới nói xong, liền nghe thấy tiếng chuông báo động chói tai. Hai người giống hệt nhau, không kịp nghĩ nhiều, cùng chạy nhanh về phía ngân hàng!
Lúc Vô Ưu nhìn thấy tờ chi phiếu đưa tới trước mặt mình, cô không nhịn được nuốt mạnh vài ngụm nước miếng. Đời cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền đến như vậy. Có một triệu thì sẽ làm được bao nhiêu việc đây hả? Ít nhất cũng đủ cho cô, Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm và bà nội sống an nhàn cả đời.
Nghĩ vậy, Vô Ưu không chút do dự đưa tay ra nhận tờ chi phiếu, nhưng Tô Mỹ Hoa liền thu tờ chi phiếu trở về. Vô Ưu nhìn người đó nói:
"Hả, nói giỡn à? Tôi đã nói mà, sao thể có chuyện tốt như thế được!"
Vô Ưu nói xong, quay trở về chỗ ngồi của mình, có vẻ như sẽ bỏ qua giấc mộng đẹp một triệu từ trên trời rơi xuống, hay là sẽ chấp nhận thực tế đây.
Tô Mỹ Hoa thấy Vô Ưu quay về chỗ ngồi, vội vàng đi theo nói:
"Một triệu này là của cô, nhưng cô không được quên chuyện đã đồng ý với tôi."
Vô Ưu cười nói:
"Thật thế sao? Thật sự sẽ cho tôi?"
Tô Mỹ Hoa gật đầu, đưa tờ chi phiếu đến trước mặt Vô Ưu. Sau khi Vô Ưu nhận tờ chi phiếu, cười nói:
"Bà yên tâm, Nhạc Vô Ưu tôi từ trước đến giờ nói lời giữ lời, bà cứ yên tâm đi. Nếu bà vẫn cảm thấy lo lắng, vậy tôi viết cho bà một tờ giấy cam đam là được rồi."
Thái độ của Vô Ưu quá hăng hái, khiến cho Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa sinh nghi ngờ. Hoài nghi có phải bọn họ đã lầm, tại sao Vô Ưu phải chia tay Phương Đông Dạ, mà bộ dáng cô lại không có chút nào là đau khổ vậy.
"Phương Đông Dạ thật sự đã cầu hôn với cô sao?"
Tô Mỹ Hoa thấy Vô Ưu đang rất phấn khởi viết bản cam đoan thì hỏi. Vô Ưu gật đầu lơ đãng đáp:
"Đúng vậy, có rất nhiều người đều biết nha, bà không tin có thể đi hỏi họ. Chúng tôi mới vừa cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn công ty về đó."
Vô Ưu vừa thờ ơ nói, vừa viết dấu chấm cuối cùng lên tờ cam kết.
Vô Ưu nhìn tờ cam kết vừa viết xong cười hài lòng. Trên đó viết:
Cam kết
Nhạc Vô Ưu đã nhận tờ chi phiếu một triệu của cha Phương Đông Kỳ và mẹ hai Tô Mỹ Hoa của Phương Đông Dạ. Đảm bảo sẽ không bước vào nhà Phương Đông. Nói bằng miệng không có căn cứ, viết giấy cam kết này làm bằng chứng!
Người viết cam kết: Nhạc Vô Ưu!
Sau khi xác định không có vấn đề gì, Vô Ưu cười đưa tờ cam kết cho Tô Mỹ Hoa. Tô Mỹ Hoa đang định đưa tay ra nhận, Vô Ưu liền bắt chước bà ta rụt tay lại.
Tô Mỹ Hoa sửng sốt, cuống quít nói:
"Sao thế? Cô định đổi ý hả?"
Bộ dáng khẩn trương của Tô Mỹ Hoa làm Vô Ưu nghi ngờ, có phải cô đã lấy quá ít rồi không, cho nên không nhịn được hỏi:
"Có phải tôi đã đòi quá ít?"
Nhưng cô cũng không đợi Tô Mỹ Hoa mắng cô lòng tham vô đáy, liền nói tiếp:
"Con người phải biết đủ, biết thỏa mãn sẽ vui vẻ. Đúng vậy, biết đủ sẽ vui vẻ. Thôi, một triệu được rồi. Giao cho bà!"
Vô Ưu vừa nói vừa đưa tờ cam kết trong tay cho Tô Mỹ Hoa.
Vô Ưu cầm tờ chi phiếu trong tay như mở cờ trong bụng. Mọi người đều nói, một chữ của Hoàng Thượng đáng giá ngàn vàng. Cô lại không ngờ chữ của mình cũng thật sự đáng giá như thế! Thật hận không thể lấy luôn hết tiền ra ngay lập tức.
Phương Đông Kỳ thấy Vô Ưu nhận tiền, cũng đã viết giấy cam kết, thì đứng lên chuẩn bị cùng Tô Mỹ Hoa rời đi. Vô Ưu lo lắng hỏi:
"Này, hai người đảm bảo đây không phải là chi phiếu không đó chứ? Nếu như tôi phát hiện ra hai người gạt tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát."
Vô Ưu địa hoài nghi. Người làm ăn buôn bán nhiều năm trên thương trường, luôn dựa vào chữ tín để xông pha ra thế giới như Phương Đông Kỳ, lại bị một con nha đầu nghi ngờ? Chỉ có điều, ông ta cũng không tức giận, mà nói:
"Cô đã có một triệu, hẳn là không cần làm việc ở đây nữa. Nếu tôi là cô, để cho an tâm tôi sẽ đi đến luôn ngân hàng rút hết tiền ra."
"Đúng vậy, có lý nha!"
Vô Ưu cảm thấy lời Phương Đông kỳ nói rất có lý, trong lòng cũng đã quyết định sẽ làm như thế, nhưng ngoài miệng lại nói:
"Tôi biết phải làm như thế nào, không cần hai người quan tâm."
Vô Ưu nói xong, cúi đầu giả vờ làm việc. Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hòa cũng thức thời rời đi.
Hai người vừa đi được hai phút, Vô Ưu vội vàng đứng lên chạy ra cửa nhìn, sau khi chắc chắn bọn họ đã rời đi, mới lấy điện thoại ra gọi cho Phương Đông Dạ, báo cho anh tin tốt này.
...
"Cậu chắc chắn cậu muốn làm như vậy sao?"
Trong phòng ăn được đặt riêng, trên người Tử Linh là một bộ đồ nam tính trông rất anh tuấn. Cô vừa tao nhã khuấy cà phê, vừa nhẹ giọng hỏi. Phương Đông Dạ không lên tiếng, bởi anh biết Tử Linh đang trưng cầu ý kiến của Nhạc Diễm, chứ không phải là anh.
Nhạc Diễm nhìn Tử Linh, lại liếc nhìn miếng ngọc đẹp trong tay, cuối cùng kiên định đặt miếng ngọc lên bàn, gật đầu nói:
"Vâng, cháu bây giờ còn nhỏ, vẫn chưa thể hiểu rõ điều gì là đúng, điều gì là sai, cho nên cháu quyết định nghe theo lời cha. Chờ sau khi cháu lớn lên rồi, có thể suy nghĩ độc lập, cháu sẽ tự đưa ra quyết định. Đến lúc đó nếu như cháu vẫn còn muốn gia nhập vào tổ chức “Trong suốt”, cháu sẽ cố gắng bằng năng lực của mình để vào đó. Bây giờ, cháu chỉ có thể nói lời xin lỗi thôi!"
Những lời nói của cậu nhóc hợp với chính nghĩa và lợi ích chung. Tử Linh nghe xong không nói được câu gì, mãi đến khi cách vách truyền đến tiếng nói mang theo ý cười của một người:
"Thiếu tướng Tử, đưa Nhạc Diễm qua đây một lát."
Linh tỷ nghe thấy giọng nói đó, liền đứng dậy cung kính nói:
“Vâng, thưa tư lệnh!"
Tư lệnh! Tư lệnh của ‘Trong suốt’ đang ở đây.
Phương Đông Dạ nhíu mày. Phải biết rằng người tư lệnh này khá thần bí. Anh đã vận dụng rất nhiều mối quan hệ, tìm đến rất nhiều người để thăm dò, nhưng lại không thể tìm ra được một chút tin tức nào của người này. Ngay cả tên họ của hắn cũng không tra ra được, chỉ biết hắn là đàn ông thôi. Không phải anh nhờ vả không đúng người, mà thật sự hắn che giấu rất tốt. Thậm chí anh đã tìm cách liên lạc với Thạch Thiên Kình đang ở Las Vegas, nhưng vẫn phải nhận lấy sự thất vọng, hắn cũng không thể tra ra được thông tin về thân phận thật sự của người tư lệnh kia.
"Cha, con vào trong nói chuyện một lát sẽ ra luôn."
Trái ngược với sự bất an của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm có vẻ như nghé con mới đẻ chẳng sợ hổ. Cậu bé ung dung đứng dậy, sau đó đi về phía cánh cửa thần bí.
Đang lúc Phương Đông Dạ cảm thấy bất an lo lắng vì Nhạc Diễm ở bên trong, thì điện thọai đột nhiên vang lên. Anh nhìn số hiển thị trên màn hình là của Phương Đông Kỳ cha anh, không chút do dự ngắt luôn điện thọai. Nhưng điện thọai vừa ngắt được hai phút, lại tiếp tục vang lên. Anh nhận điện thọai bực mình nói:
"Bây giờ tôi không rảnh, ông có chuyện gì báo Bùi Linh sắp xếp thời gian, rồi qua công ty nói chuyện!"
"Tôi… tôi là Vô Ưu, Phương Đông Dạ, anh ổn chứ?"
Vô Ưu vốn định báo tin tức tốt cho Phương Đông Dạ, lại không ngờ Phương Đông Dạ vừa nhận điện thọai đã tỏ thái độ ác liệt như vậy. Trực giác cô mách bảo Phương Đông Dạ đã xảy ra chuyện gì đó. Phương Đông Dạ nghe thấy là Vô Ưu, vội vàng cười nói:
"Vô Ưu, là em hả? Sao thế? Có việc tìm anh sao? Hay là, anh vừa mới đi chưa được một tiếng em đã nhớ anh rồi!"
Vô Ưu nghe thấy Phương Đông Dạ đùa giỡn mình như thế, biết anh không có chuyện gì, nên cười nói:
"Được rồi, không nói chuyện này, tôi có chuyện chính sự muốn nói với anh."
Chính sự?
Phương Đông Dạ nghe thấy giọng nói vô cùng hưng phấn của Vô Ưu, có chút khó hiểu hỏi:
"Có chuyện tốt gì hả? Sao em lại cao hứng như vậy?"
Vô Ưu nghe thấy Phương Đông Dạ nói thế, cười nói:
"Ha ha, anh phát hiện ra rồi hả! Ha ha, tôi nói cho anh biết nha, cha và mẹ hai anh vừa tới đây."
"Bọn họ tới làm gì? Họ đã nói gì với em?"
Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu nói xong, thoáng cái mặt đã trầm xuống. Vô Ưu nói:
"Anh yên tâm, bọn họ không có bắt nạt tôi, haha, mà còn muốn tặng quà cho tôi, nhưng mà tôi không nhận."
Vô Ưu nói khiến Phương Đông Dạ không hiểu gì, vì vậy hỏi thẳng:
"Vô Ưu, nghe giọng nói em rất hưng phấn, là vì chuyện này sao hả?"
Phương Đông Dạ thật sự rất hiểu Vô Ưu. Anh biết nếu như anh không hỏi thẳng, rất có khả năng cô sẽ còn dông dài chưa nói luôn vào trọng điểm. Vô Ưu nghe thấy Phương Đông Dạ hỏi, lúc này mới bừng tỉnh nói:
"Oh, có đó hả? Tôi nói cho anh biết nha, bọn họ cho tôi một triệu."
"Tại sao?"
Phương Đông Dạ chắc chắn bọn họ có mục đích mới làm như vậy, chỉ có Vô Ưu là không biết gì nên âm thầm hạnh phúc thôi.
Vô Ưu cười nói:
"Ha ha, tôi nói cho anh biết nha. Tôi đồng ý không vào nhà Phương Đông, bọn họ liền cho tôi một triệu. Haha, có phải rất kiếm được không? Một triệu nha, đủ cho bốn người chúng ta, anh, tôi, Nhạc Diễm và bộ nội sống an nhà cả đời rồi."
Vô Ưu nói như vậy, mới đầu Phương Đông Dạ rất tức giận, nhưng sau nghe xong, lại phát hiện có điểm không hợp lý. Bốn người bọn họ sống cả đời? Vô Ưu không loại bỏ anh ra khỏi cuộc sống thường ngày!
Phương Đông Dạ cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó giọng nói đầy tức giận hỏi:
"Vô Ưu, em nghĩ như thế nào mà nhận một triệu hả? Tại sao lại phải nhận?"
Vô Ưu nghe xong vấn đề của Phương Đông Dạ, đắc ý nói:
"Tôi thấy phụ nữ trên TV đúng là đều rất ngốc nha. Nói cái gì vì chứng minh tình yêu mà giả bộ thanh cao không cần tiền, rồi đến khi hai người bỏ trốn đi, bị thê thê thảm thảm, cuối cùng đối mặt với thực tế, lại phải chia tay. Hành vi này đúng là rất ngu xuẩn, không phải sao?"
"Đúng thế. Vậy nếu là em, em sẽ làm như thế nào đây?"
Phương Đông Dạ biết, nếu như muốn có đáp án, phải nói hùa theo cô. Phản bác cô, mãi mãi sẽ không tìm ra được đáp án. Quả nhiên, anh vừa hỏi xong Vô Ưu liền đắc ý nói:
"Nếu là em, cho em bao nhiêu em sẽ lấy bấy nhiêu, sau đó sẽ rời đi. Giống như lần này đó, mặc dù ông ấy không cho em vào nhà Phương Đông, em cũng không thích. Hì hì, cho nên em nhận tiền. Nói nhỏ cho anh biết nha, em vốn chỉ muốn 100 vạn, nhưng ông ấy đoán..."
Vô Ưu hưng phấn kể lể. Phương Đông Dạ nghiêm túc nghe cô nói, trên mặt lộ ra nụ cười sủng nịnh. Chờ Vô Ưu nói hết anh mới hỏi:
"Ý của em là đã đồng ý lời cầu hôn của anh? Sẽ ở cùng với anh sao?"
Đối mặt với vấn đề này của Phương Đông Dạ, Vô Ưu cười nói:
"Vậy phải xem anh có đồng ý bỏ lại cuộc sống đầy ưu đãi này, để bỏ trốn cùng em không đã!"
Phương Đông Dạ cười nói:
"Anh đương nhiên đồng ý. Nhưng mà, cũng chẳng cần phải như thế, bởi vì tập đoàn “Trụ” là tự tay anh tạo dựng bằng hai bàn tay trắng. Nó không có quan hệ gì với nhà Phương Đông cả, không phải là công ty của gia tộc."
Vô Ưu nghe xong, khó tin nói:
"Oa, thật vậy sao? Như thế chẳng phải là rất lợi hại! Khoan đã, ý của anh nói là..."
Phương Đông Dạ tiếp lời cô:
"Ý của anh là, dù bọn họ không cho em bước vào nhà Phương Đông, anh vẫn như trước, có thể cho em cuộc sống tốt nhất, không phải là hai bàn tay trắng, thê thảm như thế!"
"Trời ạ, em vẫn muốn một triệu này của người ta nha! Làm sao bây giờ? Em còn muốn nói với bọn họ, không cho em bước vào nhà Phương Đông, em sẽ cưới anh về nhà họ Nhạc, để cho bọn họ mất cả của lẫn người luôn!"
Vô Ưu nói khiến Phương Đông Dạ không nhịn được cười. Cô lại nghĩ sẽ cưới anh về, đúng là biết nói đùa mà. Nhưng cũng không phải là một ý tồi nha. Nếu cha anh biết được, nói không chừng sẽ tức giận đến sùi bọt mép mất.
Phương Đông Dạ cười nói với Vô Ưu:
"Cho em đó. Coi như đó là tiền bọn họ tạ lỗi vì hôm qua đã đối xử quá đáng với em."
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói thế, cũng nói:
"Đúng vậy, coi như đó là cái giá bọn họ phải trả vì đã coi thường em. Anh biết không, lúc bọn họ nhìn thấy em cầm tiền, ánh mắt nhìn em rất khinh bỉ nha. Em đoán một giây sau đó, bọn họ nhất định sẽ đi kiện cáo với anh."
Vô Ưu nói vô tình, nhưng Phương Đông Dạ nghe xong lại bừng tỉnh hiểu rõ. Thì ra lúc nãy ông ấy gọi đến là vì chuyện này. Anh cảm thấy rất may mắn vì mình đã không nhận điện thoại của ông ấy, mà nghe trực tiếp Vô Ưu giải thích, nếu không rất có thể đã tạo ra những hiểu lầm không đáng có rồi.
"Để tránh việc bọn họ đổi ý, bây giờ em đi lấy tiền đây. Anh ở đâu vậy, có muốn qua đón em không?"
Vô Ưu nói dự định của mình cho Phương Đông Dạ nghe. Phương Đông Dạ nhìn về phía gian phòng đang đóng cửa, nói:
"Từ trên trời rơi xuống một số tiền lớn như thế, chúng ta đương nhiên phải ăn mừng một chầu rồi. Bây giờ anh sẽ đi đón Bé Diễm, lát nữa bọn anh sẽ trở về công ty, chờ em ở ngân hàng dưới lầu một."
Vô Ưu nghe thấy rất có lý, nói:
"Được, bây giờ em dọn dẹp một chút rồi nghỉ."
Cô nói xong, còn ‘hào phóng’ bổ sung:
"Hôm nay em chưa làm được một chút việc nào, anh có thể trừ lương của em.”
"Ha ha, được, anh sẽ trừ. Ha ha..."
Vô Ưu nghe thấy tiếng cười của Phương Đông Dạ cũng cười vui vẻ theo.
...
"Sao rồi?"
Sau khi Nhạc Diễm từ bên trong đi ra, Phương Đông Dạ nhìn cậu hỏi. Nhạc Diễm cười nói:
"Yên tâm đi cha."
Phương Đông Dạ rất hiểu Nhạc Diễm, cho nên cũng không hỏi thêm nữa, mà nói:
"Hôm nay mẹ con nhận được một món tiền bất chính, giàu to rồi. Cô ấy muốn tổ chức ăn mừng. Con có thể mua tất cả những gì con muốn nha."
Tiền bất chính?
Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ hỏi:
"Tiền bất chính gì hả? Đừng nói với con là mẹ trúng xổ số đó. Mẹ cũng không phải là một người may mắn, ngay cả giải thấp nhất cũng chưa từng trúng nha."
Phương Đông Dạ thấy Nhạc Diễm không tiếc lời chỉ trích Vô Ưu, cười nói:
"Lần này con sai rồi. Quả thật mẹ con đã nhờ vào bản lĩnh của mình mà kiếm được một triệu đó. Hơn nữa, còn đơn giản hơn rất nhiều so với trúng số, không mất tiền vốn mà chỉ cần viết vài chữ thôi."
"Oh? Thật thế sao? Cha kể con nghe coi!"
Tinh thần Nhạc Diễm lập tức trở nên tỉnh táo. Phương Đông Dạ cười, bắt đầu kể chuyện hoành tráng của Vô Ưu. Nhạc Diễm không nhịn được lần đầu tiên nói lời khen ngợi mẹ:
"Không ngờ mẹ cũng có lúc lại thông minh như vậy. Ha ha."
Cậu bé nói xong cười vui vẻ. Sau khi hai cha con rời khỏi phòng ăn, tiếng cười vui vẻ của hai người không hề dứt. Trên cửa sổ phòng ăn, một người đàn ông anh tuấn đang đứng ở đó, mặt lộ ra nụ cười tiếc nuối.
"Tư lệnh, ngài thật sự sẽ chờ cậu ấy đến khi cậu ấy 15 tuổi sao? Nếu như đến lúc đó cậu ấy từ chối thì làm thế nào?"
Sau khi Linh tỷ nói xong, người đàn ông được gọi là tư lệnh cười cuồng vọng nói:
"Đành chịu thôi, ai bảo lần này tôi lại nhìn trúng một tên tiểu quỷ."
Linh tỷ không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đứng một bên. Cô không bao giờ hiểu được suy nghĩ của người tư lệnh trẻ tuổi này, cho nên chỉ biết tuân lệnh.
...
Vô Ưu đội mũ, đeo kính, bịt khẩu trang, mang theo một cái vali lớn. Trong chiếc vali đặt khẩu súng lục bằng ngà voi mà Thương Mộc Anh Dã đã cho cô. Tờ chi phiếu được đặt ở bên dưới vali. Sau đó, cô hết nhìn đông lại nhìn tây, thần thần bí bí đi vào ngân hàng ở dưới lầu một tập đoàn “Trụ”...
"Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì ạ?"
Vô Ưu vừa mới bước vào trong sảnh, đã bị bảo vệ chặn lại. Cô nhìn bốn phía đầy căng thẳng, sau khi xác định được an toàn mới tháo khẩu trang ra, sau đó cười chỉ vào chiếc vali nói với bảo vệ:
"Tôi đến rút tiền."
Nhân viên bảo vệ sau khi nhìn thấy khuôn mặt hồn nhiên của Vô Ưu, lại nghe thấy giọng nói non nớt của cô, hắn lậc tức buông lỏng cảnh giác, bởi vì nhìn như thế nào cũng không thấy cô giống như người xấu.
Bảo vệ không những không làm khó cô, còn tốt bụng nói:
"Tôi dẫn cô qua đó."
Vô Ưu gật đầu, cười nói:
"Cám ơn."
Sau đó hai người cùng nhau đi tới quầy rút tiền. Nhân viên bảo vệ đứng ở một bên, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào. Đối với hành động quan tâm của hắn, Vô Ưu lộ ra nụ cười thản nhiên.
"Tôi muốn rút tiền. Một triệu."
Vô Ưu nói với cô nhân viên giao dịch. Cô nhân viên nghe thấy số tiền Vô Ưu muốn rút, khó tin mở to hai mắt hỏi lại:
"Bao… bao nhiêu cơ?"
Vô Ưu gật đầu, nói chắc chắn:
"Một triệu, một triệu nhân dân tệ!"
Vô Ưu vừa nói, vừa mở vali. Cô nhân viên nhìn thấy thứ bên trong vali liền bụm miệng lại, chỉ sợ mình sẽ không nhịn được mà hét toáng lên, rồi bị người ta giết người diệt khẩu.
Xong rồi! Lại còn thông đồng với bảo vệ, biết hôm nay nhiều tiền cho nên đến cướp. Làm sao bây giờ hả?
Sau khi cô nhân viên ngân hàng nhìn thấy khẩu súng, lại thấy người bảo vệ đang đứng “canh chừng”, không nhịn được khóc thét trong lòng. Sao cô ta lại xui xẻo như vậy hả? Người nhà phải nhờ qua bao nhiêu mối quan hệ mới tìm được công việc này cho cô, không ngờ ngày đầu tiên đi làm đã đụng phải cướp. Hu hu, làm sao bây giờ? Đương nhiên là phải ngoan ngoãn đưa tiền ra rồi. Cô cũng không muốn đem cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.
"Đây, đây, đây, cho cô, cho cô tất..."
Nhân viên ngân hàng sau một hồi suy nghĩ, tuyệt vọng đặt tiền lên bàn trước mặt Vô Ưu. Vô Ưu nhìn thấy tiền hai mắt sáng rực, vội vàng cầm hai xấp lên hôn một cái, sau đó cười tủm tỉm đem tiền cất vào vali, nhưng lại phát hiện ra tờ chi phiếu vẫn còn trong vali, vì vậy cô cầm tờ chi phiếu đưa cho cô nhân viên:
"Tiểu thư, tôi vẫn chưa đưa chi phiếu cho cô nha."
Lúc này, cô nhân viên đang bí mật nhấn chuông báo động, nghe thấy giọng nói của Vô Ưu, cô ta sợ tới mức tay cũng run lên.
Reng reng reng… Reng reng reng...
Tiếng chuông báo động vang lên chói tai, khiến cho trong nhất thời ngân hàng trở nên hỗn loạn. Khách hàng nhao nhao chạy trối chết, các nhân viên ngân hàng hiểu chuyện ôm đầu trốn dưới gầm bàn. Tất cả mọi người đều đang khót thét lên trong lòng, chỉ nhìn thấy cảnh Vô Ưu đang chìa tờ chi phiếu về phía cô nhân viên giao dịch.
...
"Mẹ có một đống tiền như thế, chắc chắn buổi tối không dám ngủ nha. Nói không chừng sẽ ôm cả tiền đi ngủ."
Trên đường đi, Nhạc Diễm không chỉ ra sức cười nhạo chuyện Vô Ưu vớ được tiền, mà còn tưởng tượng ra dáng vẻ không có tiền đồ của cô. Phương Đông Dạ cho dừng xe lại, chọc đùa:
"Nếu cô ấy gặp phải bọn cướp thì sẽ làm gì nhỉ? Muốn tiền hay mạng đây?"
"Đòi tiền! Ha ha..."
Reng reng reng… Reng reng reng...
Nhạc Diễm vừa mới nói xong, liền nghe thấy tiếng chuông báo động chói tai. Hai người giống hệt nhau, không kịp nghĩ nhiều, cùng chạy nhanh về phía ngân hàng!
/141
|