“Cái gì?” Hạ Diệp Chi nghe xong, lập tức hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn: “Tôi không làm được!”
Tuy cô rất ghét người đàn ông này, nhưng cô rất xem trọng mạng sống.
Dù sự ra đời của cô chỉ là phiền phức do Hạ Lập Nguyên và Tiêu Thanh Hà tránh thai thất bại, bao nhiêu năm qua cô luôn bị Hạ Hương Thảo sai bảo như một người giúp việc trong nhà họ Hạ, nhưng cô vẫn nỗ lực sống tiếp.
Cô không biết tại sao “Mạc Gia Thành” lại nói về chuyện liên quan đến tính mạng một cách nhẹ nhàng như vậy, nhưng cô sẽ không đồng ý với anh ta.
Mạc Đình Kiên nhíu mày: “Lẽ nào cô muốn chôn cùng tôi hơn à?”
Vẫn là giọng điệu lạnh lùng, nhưng lộ ra vẻ kiên quyết không thể nghi ngờ.
Hạ Diệp Chi sắc mặt trắng bệnh, bất đắc dĩ đi tìm mấy món đồ anh ta vừa nói.
Cô cảm thấy, cuộc đời cô từ lúc được gả vào nhà họ Mạc, đã hư hỏng đến mức không thể sửa chữa, hỏng thêm một chút thì đã sao?
Cô thậm chí còn tìm niềm vui trong đau khổ, nếu “Mạc Gia Thành” thật sự chết đi lúc cô lấy đạn ra giúp anh ta, cô có thể chôn cùng một người đàn ông đẹp trai như vậy cũng không lỗ cho lắm.
……
Hạ Diệp Chi đã cố gắng giữ vững sự bình tĩnh, nhưng vẫn không khống chế được mà run tay.
Cô vừa dùng dao cắt phần thịt bên cạnh miệng vết thương, vừa chú ý tình trạng của “Mạc Gia Thành”.
Cô phát hiện, ngoài sắc mặt trắng bệt, trán đổ mồ hôi thì anh ta không còn phản ứng nào khác, đến cả chân mày cũng chỉ hơi nhíu lại.
Nếu nói đến chuyện đặc biệt, thì chính là việc anh ta cứ nhìn cô chằm chằm.
Cô có thể cảm nhận được hiện tại anh ta rất yếu ớt, nhưng ánh mắt lại giống như đang thật sự đốt cháy cô.
Hạ Diệp Chi không kiềm được mà nói một câu: “Anh đừng có nhìn tôi.”
Mạc Đình Kiên thật sự không bình tĩnh như vẻ ngoài anh ta đang tỏ ra, miệng vết thương rất đau, mất máu rất nhiều, anh ta muốn ngất đi.
Nhưng khi anh ta nhìn Hạ Diệp Chi, cảm giác đau đớn lại giảm đi một cách kỳ lạ.
“Không cần căng thằng, tôi sẽ không chết, tôi tin tưởng cô.” Giọng của Mạc Đình Kiên nhẹ nhàng mà lạnh lùng, nhưng lại vô cùng bình thản.
Hạ Diệp Chi chưa từng được xem trọng và tin tưởng như vậy, cô cắn chặt răng, càng chuyên tâm giúp anh ta lấy đạn ra.
……
Hạ Diệp Chi cảm thấy thời gian trôi qua dài như một thế kỷ.
Khi cô cuối cùng cũng lấy được viên đạn ra thì trán đã đầy mồ hôi.
Cô rửa tay trong thau nước bên cạnh, ân cần hỏi Mạc Đình Kiên: “Anh cảm thấy sao rồi?”
Nếu là trước kia, ấn tượng của cô đối với “Mạc Gia Thành” là “tên cặn bã quần áo sang trọng”, thì sau khi lấy viên đạn ra, cô không khỏi cảm thấy bái phục anh ta.
Trong suốt cả quá trình, anh ta không hề kêu đau một tiếng nào, cũng không ngất đi, nghị lực phi thường anh, cô chỉ từng thấy trên phim điện ảnh.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy người đàn ông này có một sự thần bí khó đoán, có cả một chút đáng sợ.
“Lấy bút, tôi viết một toa thuốc cho cô.” Mạc Đình Kiên tuy sắc mặt trắng bệt nhưng lời nói vẫn đầy sức uy hiếp.
Hạ Diệp Chi ghi lại toa thuốc, cầm ra ngoài mua thuốc cho anh ta.
Cô rất cảnh giác chạy đến mấy tiệm thuốc mới mua đủ số thuốc anh ta cần.
……
Khi Hạ Diệp Chi trở về, Mạc Đình Kiên chú ý thấy cô xách trên tay mấy túi thuốc của các tiệm thuốc khác nhau, khóe môi hơi cong lên.
Đúng là một cô gái vừa thông minh vừa lương thiện.
Anh ta nhìn ra được, Hạ Diệp Chi rất ghét anh ta.
Hoặc có thể nói, người cô ghét là “Mạc Gia Thành”.
Có lẽ cô cho rằng anh ta đang bị kẻ thù truy sát, nên cô giúp anh ta mua thuốc trị thương sẽ dễ bị người khác nghi ngờ, thế là cô chia ra chạy đến nhiều tiệm thuốc để mua.
Hạ Diệp Chi lấy thuốc ra, ngồi xổm trước mặt anh ta: “Tôi bôi thuốc cho anh, nếu đau thì bảo tôi bôi nhẹ lại.”
Mãi cho đến khi cô bôi thuốc xong, Mạc Đình Kiên vẫn không kêu lên tiếng nào.
Khi cô định đứng dậy, người đàn ông đó đột nhiên kéo tay cô lại, đè lên môi cô hôn một nụ hôn.
“Tôi từng nói rồi, không được mang mắt kính.”
/645
|