Mạc Đình Kiên đang nổi nóng, hét lớn một tiếng: “Cút!”
Hạ Diệp Chi ngoài cửa nghe thấy vậy hơi sửng sốt một chút rồi quay người rời khỏi.
Một lát sau, tâm trạng của Mạc Đình Kiên đã bình tĩnh lại.
Thời Dũng gõ cửa đi vào, trong tay cầm một xấp lài liệu.
Hình như Mạc Đình Kiên nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu lên hỏi cậu ta: “Hạ Diệp Chi quay lại chưa?”
Thời Dũng yên lặng đặt tài liệu trong tay lên bài, hắng giọng một cái rồi nói: “Cô chủ vừa về được một lái, hình như là vừa mới qua… Qua tìm anh…”
Lúc này Mạc Đình Kiên mới nhớ ra, trước đó thật sự có một người phụ nữ tới tìm anh ta.
Mà trong căn biệt thự này chỉ có duy nhất một người phụ nữ là Hạ Diệp Chi.
Cô lại chủ động tìm anh?
Là vì mấy lời chửi rủa trên mạng nên tới cầu xin anh sao?
Trong con ngươi đen nhánh của Mạc Đình Kiên hiện lên vẻ hứng thú, anh dựa vào lưng ghế rồi lên tiếng sai bảo: “Cậu gọi cô ấy tới đây.”
Thời Dũng đi ra ngoài, không bao lâu sau đã cùng Hạ Diệp Chi quay lại.
Hạ Diệp Chi đẩy cửa tiến vào, phát hiện ra Mạc Đình Kiên vẫn ngồi ở chiếc ghế dựa sau bàn làm việc như trước, chiếc ghế đó đang quay lưng về phía cô.
Cô chỉ có thể nhìn thấy cánh tay đặt lên tay vịn cùng với đỉnh đầu anh, ngoài ra không nhìn thấy gì cả.
Mạc Đình Kiên mở miệng hỏi cô trước: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Không phải cô mới là người phải hỏi anh ta những lời này sao?
Trước đó cô tới tìm anh thì anh bảo cô cút đi, giờ lại gọi cô tới là để hỏi cô đến có chuyện gì sao?
Hạ Diệp Chi cũng không ngại ngùng, lập tức nói lý do mà mình tới: “Tôi muốn chuyển ra ngoài ở.”
Cô nói xong thấy Mạc Đình Kiên không có phản ứng gì, liền giải thích nói: “Không bao lâu nữa tôi phải đi làm rồi, ở nơi này rất bất tiện.”
Người đàn ông chỉ đáp lại ngắn gọn: “À.”
À?
Đây là đồng ý hay không đồng ý?
Lúc này trong lòng Mạc Đình Kiên vô cùng khó chịu.
Người phụ nữ xấu xí này hôm qua còn đầy tình cảm nói không để ý đến việc anh “Không khỏe”, hôm nay đã muốn chuyển ra khỏi biệt thự này rồi!
Đừng có mơ!
Hạ Diệp Chi thấy anh mãi không nói gì, liền nghi hoặc hỏi: “Anh…”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng ngắt lời cô: “Cô nghĩ đây là cái chợ sao? Thích đến thì đến thích đi thì đi sao?”
Hạ Diệp Chi nghe ra được sự tức giận trong lời nói của anh .
Cô không hiểu mình chọc giận anh ở điểm nào .
Thôi, không chuyển đi nữa.
Nghĩ lại, cô cảm thấy yêu cầu chuyển ra ngoài ở này của mình có thể kích động đến Mạc Đình Kiên.
Dù sao thì người “ có cơ thể khiếm khuyết” như Mạc Đình Kiên có nội tâm rất nhạy cảm, rất dễ bị kích động.
Hạ Diệp Chi nghĩ vậy, giọng nói bất giác dịu dàng lại: “Tôi biết rồi, không có việc gì thì tôi ra ngoài trước.”
Giọng nói dịu dàng đến vậy của cô là lần đầu tiên Mạc Đình Kiên nghe thấy.
Sau khi nghĩ một lát, Mạc Đình Kiên liền sầm mặt.
“Đi ra ngoài!”
Trong lòng Hạ Diệp Chi cảm thán, tính tình Mạc Đình Kiên nóng thật đấy.
Mạc Đình Kiên quay người lại, nhanh chóng đặt tập văn kiện trong tay xuống bàn làm việc.
Thời Dũng thấy phản ứng của anh, trong lòng cũng thấy không hiểu, dạo gần đây cậu chủ luôn nổi cáu không rõ lý do.
Một lúc lâu sau, hình như Mạc Đình Kiên nghĩ tới điều gì đó, lên tiếng hỏi Thời Dũng: “Tôi nhớ là trên hồ sơ của Hạ Diệp Chi viết là cô ấy tốt nghiệp học viện Điện Ảnh?”
Thời Dũng: “Đúng, cô chủ học chuyên ngành văn học khoa điện ảnh truyền hình.”
Trên mặt Mạc Đình Kiên nhanh chóng nở ra một nụ cười, như dã thú nhìn vào con mồi của mình, anh mang theo tâm tư sâu kín lên tiếng hỏi: “Nói cách khác, công việc của cô ấy là biên kịch?”
Thời Dũng sửng sốt một chút rồi gật đầu.
Người khác đều cho rằng Mạc Đình Kiên là một tên tàn phế không thể quan hệ nhưng không ai biết Mạc Đình Kiên chính là ông chủ đằng sau tập đoàn giải trí Thịnh Hải lớn nhất cả nước.
Chỉ trong thời gian tám năm ngắn ngủ, tập đoàn giải trí Thịnh Hải đã trở thành con rồng đầu đàn trong ngành công nghiệp giải trí và điện ảnh.
Tập đoàn Thịnh Hải là công ty mà bất cứ người nào làm về điện ảnh và truyền hình cũng muốn gia nhập, nếu Hạ Diệp Chi thật sự muốn trở thành biên kịch nổi tiếng thì nhất định phải gửi hồ sơ xin việc tới Thịnh Hải.
Khi Thời Dũng hiểu được ý tứ trong lời nói Mạc Đình Kiên, vuốt cằm một cái rồi nói: “Giờ em đi làm ngay.”
…
Hạ Diệp Chi gần như đã gửi hồ sơ xin việc cho tất cả các công ty điện ảnh truyền hình ở thành phố Hà Dương này.
Nhưng mà cô lại cố tình bỏ qua tập đoàn truyền thông Thịnh Hải.
Về phần nguyên nhân?
Bởi vì tập đoàn truyền thông Thịnh Hải là đối thủ với công ty mà Thẩm Lệ ký hợp đồng.
Hơn nữa, chắc chắn là cô cũng không được tuyển dụng.
Trong lúc ngồi chờ phỏng vấn, cô muốn giải quyết chuyện mà Hạ Hương Thảo gây ra trước
Cô chuẩn bị một lúc rồi bấm số gọi cho Hạ Hương Thảo.
“Chuyện gì, nói đi.” Hạ Hương Thảo vẫn là giọng điệu kiêu ngạo đó.
Hạ Diệp Chi bóp mũi, giọng mũi giống như là đang khóc vậy: “Chị, em xin lỗi chị, chị đừng giận em, chúng ta gặp mặt nhau được không? Chị đừng làm khó mẹ em.”
“Cô gọi tôi đến là tôi đến sao, cô cho rằng cô là ai.”
Hạ Diệp Chi hiểu rõ Hạ Hương Thảo, cô nhẹ giọng ngập ngừng nói: “Xin chị đấy.”
“Nói to lên, không nghe thấy.”
“Em xin chị đấy…”
“Được thôi.”
Hạ Diệp Chi đặt điện thoại xuống, trong mắt hoàn toàn là sự lạnh lùng.
Hạ Hương Thảo, chắc hẳn lúc này cô đang rất đắc ý nhỉ?
Nhưng rất nhanh thôi, cô sẽ không thể đắc ý như vậy được nữa rồi.
Trước đó ngoại trừ số điện thoại của mấy người đăng bài. Thẩm Lệ còn cho cô cả số điện thoại của mấy tên phóng viên nữa.
Tin tức cô “cướp” chồng chưa cưới của Hạ Hương Thảo còn rất nổi, giờ chỉ cần một tay săn ảnh nữa thôi.
Cô chọn lấy một số điện thoại trong só phóng viên đó, gửi địa chỉ và thời gian rồi ra ngoài tới chỗ hẹn.
Hạ Diệp Chi vừa ra khỏi cửa, Thời Dũng liền đi vào phòng làm việc báo cho Mạc Đình Kiên: “Cô chủ ra ngoài rồi.”
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu nhìn cậu ta, trong đôi mắt lạnh lùng thể hiện rõ: “Liên quan gì đến tôi?”
Tuy rằng đã quen nhìn ánh mắt lạnh lùng của Mạc Đình Kiên rồi nhưng Thời Dũng vẫn sợ hãi nuốt nước bọt.
“Tôi đoán rằng chuyện bà chủ ra ngoài có liên quan tới Hạ Hương Thảo.” Cậu ta có chút tò mò không biết bà chủ muốn xử lý Hạ Hương Thảo như thế nào, cậu ta tin chắc rằng ông chủ cũng giống như cậu ta vậy.
Ai ngờ, Mạc Đình Kiên chỉ thản nhiên thốt ra một tiếng: “Ồ.”
Thời Dũng mơ hồ, chẳng lẽ cậu ta đoán sai rồi sao?
Ngay sau đó, Mạc Đình Kiên đứng dậy, cầm áo khoác ra ngoài: “Lâu rồi chưa gặp anh cả, tôi đi tìm anh ấy ăn bữa cơm.”
Thời Dũng: “…”
Nếu cậu ta nhớ không nhầm, người anh họ đang ở nước ngoài còn chưa về.
Cậu chủ nên tìm cái cớ giống một chút chứ…
Cho dù Mạc Đình Kiên có lấy cớ vụng về thế nào, Thời Dũng cũng không dám vạch trần anh.
…
Mạc Đình Kiên lái xe đi theo Hạ Diệp Chi tới một nhà hàng.
Anh ngồi trong xe, nhìn Hạ Diệp Chi bước vào nhà hàng, sau 20 phút Hạ Hương Thảo mới ung dung bước vào.
Tiếp theo đó, một người đàn ông bình thường nhưng ăn mặc khả nghi cũng vào đó.
Làm ông chủ đứng sau một tập đoàn truyền thông lớn, Mạc Đình Kiên liếc mắt liền nhận ra người đàn ông đi theo sau chính là phóng viên.
Không uổng công anh ngồi trong xe chờ lâu như vậy, xem ra sẽ có trò hay để xem rồi.
/645
|