Chương 186:
Cô ta cười nham hiểm: “Lần này cô ta sẽ không may mắn như thế nữa đâu.”
Bốp!
Một cái tát lướt qua bên tai cô ta, như một tia sét đánh xẹt qua mặt cô ta vậy, mặt cô ta lúc này dường như đang sưng lên.
Hà Thuỵ Lâm nghiêng đầu, cú vừa rồi nóng rát như lửa đốt, một bên tai của cô ta như ù đi, để lại những tiếng ung ung trong đầu, khoé miệng nồng đậm mùi máu, có thể thấy cú vừa rồi của Tông Triển Bạch tàn độc đến mức nào.
Tông Triển Bạch lại bóp cằm cô ta, dường như muốn bóp nát hàm dưới của cô ta: “Nói, cô ấy đang ở đâu?”
“Em không biết.” Hà Thuỵ Lâm cắn chặt răng: “Thứ em không có được thì cô ta cũng đừng nghĩ tới!”
Cô ta nhếch miệng, kẽ răng toàn là máu: “Anh cũng đừng mong có được.”
Nói xong cô ta cười lớn.
Điên rồ tới mức khiến người khác không biết nên ra tay từ đâu.
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn lại bị mở ra, Thẩm Bồi Xuyên chạy nhanh vào: “Có manh mối rồi.”
“Cấp dưới của tôi tìm thấy tung tích của cô ấy ở quán bar Tri Âm, hơn nữa còn tìm thấy điện thoại của cô Lâm.”
Tông Triển Bạch buông Hà Thuỵ Lâm ra, Thẩm Bồi Xuyên đưa giấy cho anh, tay của anh bị vấy bẩn bởi máu của cô ta.
Tông Triển Bạch lau tay của mình, ánh mắt anh trầm đục, ghim chặt lên người Hà Thuỵ Lâm: “Nếu cô ấy có điều gì không may xảy ra thì cô cũng đừng mong sống sót.”
Nói xong anh xoay người rời đi.
Thẩm Bồi Xuyên liếc nhìn Hà Thuỵ Lâm, anh hít một hơi nói: “Việc gì phải thế?”
Sao tâm lý lại có thể vặn vẹo đến mức như vậy?
Hà Thuỵ Lâm bật khóc, cô ta nuốt một ngụm máu: “Là anh ấy phụ lòng tôi trước.”
Thẩm Bồi Xuyên không biết phải nói rõ ràng với cô ta như thế nào.
Tông Triển Bạch cho cô ta ở bên cạnh chỉ vì cô ta đã từng cứu anh, anh tìm cho cô ta một công việc tốt để báo đáp cô ta.
Sao cô ta có thể hiểu là anh yêu cô ta được chứ?
Ôi.
Thẩm Bồi Xuyên thở dài, anh ấy cho người giam cô ta để giám sát, sau đó mới chạy theo Tông Triển Bạch rồi ngồi lên xe.
Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Hà Thuỵ Lâm, Thẩm Bồi Xuyên chuẩn bị cho tình hình xấu nhất, mấy lần anh muốn mở miệng nói nhưng lại không dám hỏi.
“Chỉ tìm được tung tích thôi, không phải tìm được người.” Thẩm Bồi Xuyên rào trước với anh.
Tông Triển Bạch nhìn anh ấy, sắc lẹm như dao.
“Cô Lâm nhất định sẽ không sao, người tốt được ông trời phù hộ, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy cô ấy, hơn nữa cô ấy sẽ bình an vô sự.”
Thẩm Bồi Xuyên lập tức sửa lại.
Hiện giờ Lâm Tử Lạp chính là điều cấm kỵ mà anh không thể động vào.
Không dám nói điều gì không hay trước mặt anh.
Còn cách một đoạn, nhưng Thẩm Bồi Xuyên đã nhìn thấy cấp dưới của mình, anh ấy cho xe dừng lại, đẩy cửa xe đi ra.
Người bên đó thấy hai người đi đến, người đứng đầu liền chạy tới: “Tổng giám đốc Tông, đội trưởng Thẩm, đây là chỗ chúng tôi tìm thấy điện thoại.”
Nói rồi anh ấy cũng đưa điện thoại lên, sau đó cho hai người xem màn hình máy tính của mình: “Đây là camera quan sát chúng tôi lấy được ở gần đây, chỉ có một video này thôi.”
Người đó chỉ vào cái camera được lắp trên góc tường: “Bên trên hiện rõ, cô ấy ngồi trên chiếc xe bảy chỗ, muốn điều tra chiếc xe này e rằng hơi khó, rộng quá, hơn nữa…”
“Dù có như vậy cũng phải điều tra, mau đi đi.” Thẩm Bồi Xuyên ngắt lời cấp dưới.
Người đó cũng không biết làm sao: “Vâng, tôi sẽ cho người tiếp tục đi tìm.”
Bầu trời bỗng ánh lên màu trắng bạc.
/645
|