Chương 225:
“Duyên phận.” Anh nhàn nhạt nói ra hai chữ.
Duyên phận? Tiểu Liễu cảm thấy cách giải thích như vậy không hợp lý lắm, nếu giải thích như vậy, cô ấy với cậu chủ có duyên với nhau lắm à?
Từ nhỏ cô đã được bán đến nhà họ Bạch, sau khi bắt đầu hiểu chuyện thì được phụ trách chăm sóc cậu chủ, liệu đây có phải là duyên phận mà anh nói đến không?
“Vậy em và anh có tính là duyên phận không?” Tiểu Liễu mong chờ hỏi.
Bạch Dận Ninh xoay chiếc xe lăn, anh xoay người đối diện với cô gái sau đó mỉm cười nói: “Duyên phận cái gì?”
Tiểu Liễu lắc đầu.
Bạch Dận Ninh vẫy vẫy tay: “Đi nấu cơm đi.”
Tiểu Liễu muốn hỏi ra nhẽ rốt cuộc duyên phận mà anh nói tới là gì, nhưng lại không dám không nghe lời anh nên chỉ đành ngoan ngoãn đi nấu cơm.
Bạch Dận Ninh nhìn về căn phòng mà Lâm Tử Lạp đang nằm ngủ, ánh mắt anh sâu thẳm, anh nghĩ đến chiếc vòng ngọc mà cô đeo, anh chợt nắm chặt tay lại…”
Thím Hoa vừa từ bệnh viện về thì bị người của Thẩm Bồi Xuyên bắt lại, hơn nữa còn mang bà ta đến toà nhà đó.
“Đây là nhà của bà à?” Tô Trạm hỏi, hơn nữa anh đã biết câu trả lời nhưng vẫn hỏi, mục đích chính à để xem bà ta có thành thật hay không.
Thím Hoa thấy người trong nhà, bà ta thành thật đáp: “Đúng.”
Thím Hoa là người thông minh, trước kia bà ở nhà của Hà Thuỵ Trạch nhìn cũng biết bà ta không phải người bình thường, bây giờ người như bà ta lại càng không bình thường.
“Trước kia ai đã từng ở đây?” Tô Trạm lại hỏi.
“Tôi không quen, anh ta cho tôi tiền, cho tôi tạm thời ở đây với một cô gái.” Thím Hoa không dám nói dối.
Tông Triển Bạch ngồi trên ghế sofa nghe thấy lời của thím Hoa, anh nhắm mắt lại, giữa hai đầu mày đen lại như đám mây đen.
Tô Trạm nhìn Tông Triển Bạch, anh lại hỏi: “Hiện giờ người đang ở đâu?”
“Đi rồi, cô gái đó bị thương sau đó đưa đi viện kiểm tra, cô gái đó không sao nên bị đưa đi luôn rồi.”
Mắt Tô Trạm chợt nháy lên.
Đúng là Lâm Tử Lạp bị thương rồi à?
Anh cẩn thận liếc nhìn Tông Triển Bạch, Thẩm Bồi Xuyên đưng ở bên cạnh cũng không dám nói gì.
Không khí bị nén lại, bầu không khí như lạnh lẽo hơn, khiến người ta không khỏi im lặng vì sợ hãi.
Tông Triển Bạch đứng dậy, anh đi đến trước mặt thím Hoa, nhìn từ cao nhìn xuống: “Tại sao cô ấy lại bị thương?”
Thím Hoa cảm giác được rằng người đàn ông trước mặt đang tức giận, bà ta không dám nói chuyện mà chỉ cúi đầu, toàn thân phát run.
“Nói.”
Sự hung bạo của anh đột nhiên bộc phát, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, thím Hoa bị doạ cho ngã xuống đất, bốp, đau tới mức trợn tròn mắt lên, cằm bà ta run lập cập: “Tôi, tôi không biết, lúc đó tôi ở tầng dưới, anh Hà không cho tôi lên tầng.”
Bà ta hình như cũng hiểu được Tông Triển Bạch đang tìm cô gái đó: “Các anh đang tìm cô Lâm đúng không, cô ấy luôn bị giam trên tầng hai, hôm cô ấy bị thương hình như anh Hà muốn…muốn…”
“Muốn gì?” Thẩm Bồi Xuyên gấp gáp, rít lên hỏi.
“Tôi cũng không biết, chỉ biết lúc đó quần áo của cô Lâm không được chỉnh tề, cả đầu đầy máu, anh Hà lại đang khoả thân, tôi nghe thấy tiếng hai người họ đang cãi nhau trên tầng trên, chắc là cô Lâm không tình nguyện nên, nên mới không muốn.”
Lời của bà ta có hàm ý, nhưng lại rất dễ hiểu, khiến người khác vừa nghe đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Người trong phòng không dám hít thở, mọi người đều lén nhìn Tông Triển Bạch.
Sắc mặt của anh xanh đi, khuôn mặt anh run rẩy, sợ hãi đến mức cực độ.
Anh lại trầm giọng nói, ánh mắt anh không ngừng phát ra lửa giận, dường như thím Hoa chỉ cần nói dối một câu, anh lập tức sẽ giết chết bà ta: “Nói, hiện giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Tôi không biết, thật sự không biết lúc đó anh Hà trực tiếp đón cô ấy từ bệnh viện về, nhưng tôi cũng nhìn qua lộ trình trên điện thoại của anh ta, địa điểm muốn đến hình như là tỉnh Xuyên, những điều tôi nói đều là thật, anh Hà đang lừa các người, cô ta nói cô Lâm là bạn gái của anh ta, nhưng tôi thấy cô Lâm không hề yêu anh ta, vì muốn phản kháng nên cô ấy mới bị thương, thật đó, tôi chỉ biết vậy mà thôi.”
Thím Hoa liên tục cầu cứu: “Tôi chỉ nhận tiền thuê phòng thôi, tôi chưa làm gì cả, những gì tôi biết thì tôi đều nói rồi, cầu xin các anh giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tôi.”
/645
|