Chương 230:
Có người ở đây, cô ấy cùng không dám làm loạn, nhìn một chút sẽ thu lại ngay.
Lâm Tử Lạp nhìn thấy cũng giả bộ như không nhìn thấy, bưng ly nước lên uống mấy ngụm, để đỡ bị khô miệng.
“Cô Lâm, cô đói bụng rồi chứ ?” Tiểu Liễu đặt bàn ăn nhỏ lên trên chiếc giường: “Chân cô bị thương không thể đi, cậu chủ bảo tôi thức ăn cũng phải bưng vào trong phòng.”
Lâm Tử Lạp nhìn về phía Bạch Dận Ninh, nói: “Cảm ơn.”
Bạch Dận Ninh chân mày khẽ giơ lên: “Không cần cảm ơn, biển người mênh mông, chúng ta có thể gặp cũng coi là duyên phận, cô cứ yên tâm ở chỗ này dưỡng thương, sau khi khỏi, tôi đưa cô trở về, đúng rồi, cô Lâm là người ở đâu?”
“Thành phố B.” Lâm Tử Lạp thành thật trả lời.
Trong lòng lại có chút kinh ngạc, cô muốn gọi điện thoại nhưng anh ta cho, bây giờ còn nói muốn đưa cô về?
Anh ta muốn làm cái gì?
“Thành phố B?” Bạch Dận Ninh lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt anh ta lần nữa rơi vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay Lâm Tử Lạp dường như là đang suy nghĩ gì, nghĩ đến thất thần.
“Ông Bạch, sao vậy?”
Bạch Dận Ninh lắc đầu, cười khẽ: “Không có gì, chỉ là nhớ đến một số chuyện.” Ánh mắt anh ta dừng lại trên mặt Lâm Tử Lạp: “Tôi có già không?”
Lâm Tử Lạp: “…”
Cô đột nhiên bị hỏi cảm thấy bối rối.
Anh ta có ý gì?
“Tôi mới 26, cô gọi tôi là ông, tôi còn tưởng rằng tôi đã hơn ba mươi rồi.” Không đợi Lâm Tử Lạp trả lời, anh ta đã mở miệng lần nữa: “Cô cứ gọi tôi là Dận Ninh.”
Lâm Tử Lạp: “…”
Gọi thẳng tên ra như vậy dường như không phù hợp lắm, chỉ có những người rất thân thiết mới gọi như vậy thôi.
“Sao vậy, tôi cứu cô một mạng, bây giờ ngay cái tên cũng không muốn gọi tôi, phải goi tôi bằng cái danh xưng già nua cô mới vui vẻ sao?” Giọng nói của anh ta rất nghiêm túc, trong mắt lại giống như không có ý trách móc nào.
Lâm Tử Lạp cụp mắt xuống: “Chỉ là tôi cảm thấy gọi thẳng tên như vậy hơi thân mật quá mức.”
“Có chỗ nào thân mật? Tóm lại chắc chắn tôi không cho phép cô gọi tôi là ông Bạch nữa, chẳng lẽ cô định gọi tôi bằng mấy từ đó sao?”
Lâm Tử Lạp bị anh ta chọc cười.
“Vậy cô gọi lại đi, tôi thử nghe một chút.” Bạch Dận Ninh cười.
Ánh mắt lông mày rất có hồn, dường như còn mang theo chút mong đợi.
Lâm Tử Lạp mím môi, trong lòng suy nghĩ, anh ta cứu mình, gọi tên thôi cũng coi như báo đáp, thỏa mãn yêu cầu của anh ta, thử gọi một tiếng: “Bạch Dận Ninh?”
“Bạch, làm lại lần nữa vậy.”
Lâm Tử Lạp không nhịn được thầm mắng trong lòng, còn rất nhiều yêu cầu nữa.
Cắn răng: “Dận Ninh.”
“Hay lắm.”
Anh ta cười rạng rỡ.
Lâm Tử Lạp thật sự buồn nôn, không biết hay ở đâu nữa?
Dù sao anh ta cũng là “ân nhân cứu mạng” của cô nên cô cũng không chấp anh ta.
Tiểu Liễu bưng thức ăn vào, đã nghe thấy tiếng cười của Bạch Dận Ninh, không khỏi nhìn sang Lâm Tử Lạp, cậu chủ đối xử đặc biệt với cô ấy thì không nói, bây giờ lại còn cười vui vẻ đến vậy với người phụ nữ này, người phụ nữ này rốt cuộc là ai?
Có quan hệ như thế nào với cậu chủ nhà này?
Cô ấy nghi ngờ đặt thức ăn lên bàn.
“Tôi không biết khẩu vị của cô thế nào, thích gì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm cho cô.” Bạch Dận Ninh nói.
Lâm Tử Lạp lại không muốn quấy rầy anh ta, có ơn thì phải trả, cô không muốn mắc nợ anh ta quá nhiều, huống chi cô cũng cũng không kén ăn, không có thứ gì không thích.
“Tôi không kén ăn, cái gì cũng được.” Lâm Tử Lạp cười.
/645
|