Chương 250:
“Thật sự rất đẹp.” Tiểu Liễu ngắm mãi rồi đưa tay sờ thử: “Đây là chất liệu gì vậy? Sao có thể mềm và trơn như vậy?”
“Sợi Hương Vân chính gốc.” Lâm Tử Lạp cũng không ngờ Bạch Dận Ninh lại dùng sợi Hương Vân để may bộ đồ này.
Hiện giờ trên thị trường có rất nhiều hàng nhái, giá cả trên trời, nhưng không phải sợi Hương Vân thật.
Sợi Hương Vân trong giới chất liệu được coi là loại vải quý tộc, còn được mệnh danh là “vàng dẻo” và “sợi hoàng hậu”.
Cũng là một loại vải chất lượng cao nhất.
Vì làm ra rất phức tạp, những bậc thầy làm loại vải này không nhiều, kỹ thuật cũng sắp bị thất truyền.
Đến cả cô biết được những điều này cũng là tìm hiểu từ sách và trên mạng, thực sự cô cũng chỉ từng thấy một bộ đồ làm từ loại vải này ở chỗ Toàn Cơ thôi.
Giờ có tiền cũng không mua được.
Bạch Dận Ninh tìm thấy chất liệu này từ đâu, hơn nữa còn là miếng vải to như vậy, thiết kế của cô là lễ phục dáng dài, rất lãng phí chất liệu.
Tiểu Liễu không hiểu, cô chỉ thấy nó rất đẹp, chất liệu mềm mại mượt mà, sáng bóng, làm cho chiếc váy đen tinh kế không bị xỉn màu mà quý phái, trí tuệ và còn gợi cảm.
“Cô mặc lên chắc chắn rất đẹp.” Tiểu Liễu che giấu sự ghen tị trong lòng mình.
“Thích sao?”
Lâm Tử Lạp ngước đầu nhìn Bạch Dận Ninh mặc một bộ đồ Âu kẻ sọc màu xanh đậm với cà vạt sáng màu, thậm chí khi ngồi trên xe lăn vẫn toát lên vẻ hiên ngang bất phàm.”
Lâm Tử Lạp hoàn toàn bất ngờ, không phải khiếp sợ bộ quần áo này anh ấy sẽ sai người làm ra, mà kinh ngạc bởi anh có thể lấy được hương vân sa.
Lâm Tử Lạp bỏ quần áo vào trong hộp, hỏi: “Tôi ngược lại rất tò mò, anh lấy loại vải này từ đâu.”
“Cô thích?” Bạch Dận Ninh cố ý hỏi.
Thực ra loại vải này chính là anh cố tình để nó xuất hiện trước mặt Lâm Tử Lạp, chẳng có nhà thiết kế thời trang nào lại không thích chất liệu tốt cả.
Anh nghĩ Lâm Tử Lạp cũng không phải ngoại lệ.
Lâm Tử Lạp thực sự cảm thấy rất hứng thú, chỉ là không thẳng thừng biểu đạt ra bên ngoài, cô cúi đầu tiếp tục xoa mắt cá chân.
Ánh mắt của Bạch Dận Ninh dần dần hạ xuống, làn da trắng, ngay cả chân cũng vậy, mắt cá chân nhỏ bé mà tinh xảo, gót chân trắng có chút đỏ nhạt, người xưa có câu chân của phụ nữ mà đẹp sẽ được gọi là bàn chân thon thả, trong đầu Bạch Dận Ninh vào gờ phút này liền hiện ra câu nói đó.
Lâm Tử Lạp dường như cảm nhận được ánh mắt không ngừng nhìn váo chân cô, cô đưa tay kéo chăn đắp lên.
Bạch Dận Ninh hơi nghiêng đầu, hơi lúng túng với hành động thất lễ vừa rồi của anh.
“Anh quen người làm ra loại vải này…”
“Thật à?” Lâm Tử Lạp trợn to mắt, lời của Bạch Dận Ninh vẫn chưa nói hết thì đã bị cô kích động cắt ngang: “Người đó ở đâu? Tôi cũng muốn làm quen.”
Bạch Dận Ninh cười, quả nhiên cô rất có hứng thú.
“Thay quần áo trước đã, bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ giới thiệu với cô người đó.” Bạch Dận Ninh lăn bánh xe, dặn dò mình vừa dẫn tới: “Cô ấy giao cho cô.”
“Xin anh yên tâm.” Thợ trang điểm trong tay xách hộp đồ nghề, cô đã từng quan sát Lâm Tử Lạp rất tỉ mỉ, cô vốn dĩ đã rất xinh đẹp, muốn tạo hình tươi đẹp, thật quá đơn giản, trong đầu cô đã lên kế hoạch không chỉ là một phiên bản.
Lâm Tử Lạp không quen trang điểm đậm, bình thường cô không trang điểm, trừ khi phải tham dự sự kiện nào đó: “Thực ra Tiểu Liễu giúp tôi trang điểm cũng được mà.”
Không cần thiết phải mời thợ trang điểm chuyên nghiệp đến.
Bạch Dận Ninh cười: “Đối với tôi rất quan trọng, tôi hi vọng bạn gái mình là người xinh đẹp nhất.”
Lâm Tử Lạp rất muốn nói, anh muốn đẹp sao không tim một ngôi sao nổi tiếng nào đó, mặc dù không tình nguyện, nhưng đã đồng ý với người ta rồi, hơn nữa anh còn chưa giới thiệu người chế tạo ra hương vân sa cho cô làm quen.
Cô từ trên giường đứng dậy, ngồi vào bàn trang điểm, để cho thợ trang điểm bắt tay vào làm.
“Tôi không thích trang điểm quá đậm.” Đã quyết định đem mình ‘Giao nộp’ trong lòng vẫn sợ cô sẽ đem mình biến thành ‘Quỷ’
Nhà tạo mẫu không hề vì lời nhắc nhở của Lâm Tử Lạp mà tức giận, cười nói: “Cô yên tâm, không phải người nào cũng thích hợp trang điểm đậm, đương nhiên cũng không phải là trang điệm đậm sẽ không đẹp, còn phải xem khí chất của người đó nữa.”
/645
|