Chương 267:
“Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.” Bạch Dận Ninh cười.
Tông Triển Bạch cầm lấy bàn tay của Lâm Tử Lạp, ngón tay của Lâm Tử Lạp tinh tế, mềm mại, bàn tay dày rộng có thể cầm gọn tay của cô, giọng hắn trầm thấp không có lấy một chút tình cảm: “Cuộc đời tôi không thích nợ ân tình người khác, Bạch tiên sinh, có gì cần cứ mở miệng.”
Hắn dùng một câu nói đem ân tình Bạch Dận Ninh cứu Lâm Tử Lạp xếp trên người mình, coi như là nói với Bạch Dận Ninh, muốn báo đáp, hỏi hắn, không nên tính toán với Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp hơi nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, hắn đây là đang suy nghĩ cho cô, không để cô nợ ân tình của Bạch Dận Ninh.
Từ xưa ân huệ khó trả.
Mặc kệ mục đích ban đầu của Bạch Dận Ninh là gì, đúng thật là hắn đã cứu cô một mạng.
Ánh mắt Bạch Dận Ninh rơi vào tay hắn đang đặt trên tay Lâm Tử Lạp chỉ một giây liền rời đi, tự nhiên hiểu lời này của hắn là có ý gì. Bạch Dận Ninh nhìn thấy Lâm Tử Lạp đang mang giày cao gót, quan tâm hỏi: “Sao lại đi giày cao gót, chân cô bị thương còn chưa khỏi, không biết sao?”
Mới nãy nhìn thấy các con, cô kích động quá, hơn nữa cũng đỡ nhiều rồi nên không để ý.
“Tôi không sao.”
Sắc mặt của Tông Triển Bạch nhất thời thay đổi, không bình tĩnh giống như vừa nãy, trên chân cô có vết thương, vậy mà hắn lại không biết.
Kéo lấy tay của cô: “Chúng ta phải đi rồi.”
“Phòng bên cạnh.” Thẩm Bồi Xuyên cũng biết ý, nơi này là địa bàn của Bạch Dận Ninh, nhưng cũng không thể để cho hắn chiếm quyền chủ động.
“Bạch tiên sinh, mời đi bên này.” Thẩm Bồi Xuyên dùng một tay ra hiệu mời.
Bạch Dận Ninh nhìn hắn một cái nói: “Đi thôi.”
Cao Nguyên đằng sau lúc này mới đẩy xe lăn.
Thẩm Bồi Xuyên muốn phòng lớn nhất trong khách sạn, bàn ăn trong phòng có thể chứa được hai mươi người ngồi, bên trong rộng rãi sáng sủa.
Lâm Huệ Tinh tì hai đầu gối trên đùi hắn, ôm lấy cổ hắn mặt đối mặt: “Ba ba, lúc nào thì ăn?”
Tông Triển Bạch nhéo nhéo gương mặt đàn hồi của con gái, nói lát nữa.
Trong lúc nói chuyện ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua dưới bàn, nhìn chân của Lâm Tử Lạp, vết thương trên mắt cá chân của cô cũng không rõ ràng.
Bị thương chỗ đấy ư?
Chờ đồ ăn được mang lên, Bạch Dận Ninh chủ động tiếp lời Lâm Tử Lạp: “Ngày mai cô có rảnh không? Tôi đưa cô đi gặp vị sư phụ kia?””
“Có.” Lâm Tử Lạp không chút nghĩ ngợi nói.
Nếu như có thể thuyết phục vị sư phụ kia cùng cô quay về thành phố B mới có lợi đối với cô.
Hơn nữa cô cũng muốn sớm giải quyết chuyện bên này, sau đó đưa các con trở về.
“Được, vậy tôi sẽ sắp xếp.” Bạch Dận Ninh cười.
Mặt Tông Triển Bạch hoàn toàn đen sì.
Bữa cơm này, hắn ngay cả một ngụm nước cũng không uống, nếu như không phải có hai đứa con ở đây, không muốn để cho Bạch Dận Ninh phát hiện ra quan hệ giữa hắn và Lâm Tử Lạp, cũng không phải quan hệ vợ chồng bình thường, hắn đã sớm kéo Lâm Tử Lạp rời đi.
Sau khi ăn xong, Bạch Dận Ninh nhìn về phía Tông Triển Bạch: “Ngày hôm nay cảm ơn Tông tổng đã chiêu đãi.”
Tông Triển Bạch lạnh lùng liếc hắn: “Không cần khách khí.”
Bạch Dận Ninh đã sớm phát hiện ra, từ lúc Lâm Tử Lạp đồng ý với hắn đi gặp vị sư phụ chế tác vải lụa the hương vân thì hắn đã không vui, lúc này hắn cũng không ngại ‘thêm dầu vào lửa.’ quay đầu nhìn Lâm Tử Lạp nói: “Sáng sớm mai tôi sẽ đến khách sạn đón cô.”
Lúc nói chuyện ánh mắt hắn liếc xuống chân của cô: “Ngày mai đi giày đế bằng, chỗ ở của vị sư phụ kia hẻo lánh, đường không được tốt lắm.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Tử Lạp cũng không nói cảm ơn, bởi vì những lời hắn nói có chút cố ý, cô quay đầu nhìn Tông Triển Bạch, quả nhiên, sắc mặt hắn khó coi hơn so với với lúc trước rồi.
Hiển nhiên, Bạch Dận Ninh nói những lời này là cố ý.
/645
|