Chương 277:
Lâm Tử Lạp vừa định mở miệng nói rõ tình huống thì bị nhân viên phục vụ ngắt lời: “Chị họ đừng nghe cô ta. Chính cô ta tìm những người này, phá cửa hàng của chúng ta thành ra thế này, chị mau tìm người đến bắt hết bọn họ lại đi.”
Lâm Tử Lạp nhíu mày.
Tông Triển Bạch đưa con gái cho Lâm Tử Lạp: “Ra xe chờ tôi.”
Chuyện nơi này để hắn giải quyết, mặc dù hắn muốn rèn luyện lòng can đảm cho con trai, nhưng lại không muốn con gái tiếp xúc đến chuyện này, con gái không giống như con trai.
Lâm Tử Lạp đón lấy con gái, ôm cô bé định rời đi, chỉ nghe thấy cô chị họ của người phục vụ tên Diêu Thanh Thanh lên tiếng ngăn cản: “Chuyện do cô, cô đi rồi, chuyện này nói rõ ràng thế nào được?”
Tông Triển Bạch nâng mắt lên, ánh mắt không hề gợn sóng chút nào, lạnh lùng mà sắc bén: “Nói với tôi.”
Diêu Thanh Thanh đối mặt với đôi mắt của Tông Triển Bạch, lập tức nảy sinh cảm giác sợ hãi, khí thế còn mạnh mẽ hơn cả Bạch Dận Ninh, ngũ quan lạnh lùng, rắn rỏi mà đẹp đẽ chỉ là bề ngoài, thực chất bên trong là sức mạnh lạnh lẽo, khiến người ta không nhịn được mà phải lùi ba bước.
Cô ta nắm chặt hai tay: “Chúng tôi là người làm ăn có quy tắc, các người như thế này có phải quá đáng lắm không?”
Tông Triển Bạch nhếch môi, âm trầm cười lạnh.
Cô phục vụ nép sau lưng Diêu Thanh Thanh: “Bọn họ chắc chắn là xã hội đen, chị mau gọi Bạch tổng đến đây đi.”
Lúc này, Thẩm Bồi Xuyên đi vào trong tiệm, nói thầm bên tai Tông Triển Bạch.
Diêu Thanh Thanh không nghe thấy họ nói gì, chỉ là cửa hàng bị phá, cô ta và em họ là hai cô gái yếu đuối chắc chắn không kiếm lợi được gì từ trong tay bọn họ.
Suy đi tính lại, cô ta vẫn lựa chọn gọi điện thoại cho Bạch Dận Ninh.
Hi vọng hắn có thể giúp mình giải quyết.
Rất rõ ràng, đối phương đang ỷ nhiều hiếp yếu.
Bên kia, Bạch Dận Ninh đang chuẩn bị đi đến khách sạn đón Lâm Tử Lạp để đi gặp vị sư phụ chế tác vải the hương vân, kết quả là nhận được điện thoại của Diêu Thanh Thanh.
“Chuyện gì?” Hắn không mặn mà, hỏi.
“Tiệm của em bị người ta phá, anh có thể tới đây một chuyến được không?” Diêu Thanh Thanh cúi đầu, cô ta và Bạch Dận Ninh đều lớn lên trong cô nhi viện, biết nhau từ bé, về sau mỗi người đều được nhận nuôi, mãi cho đến một năm trước cô ta và Bạch Dận Ninh mới gặp lại nhau.
Cô ta có thể có một cửa hàng có mặt tiền tốt như thế cũng là do Bạch Dận Ninh cho.
Bạch Dận Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian còn kịp, liền đồng ý đến một chuyến.
Chỉ là hắn không nghĩ tới đến nơi sẽ gặp được Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch.
Nhân viên phục vụ cứ trốn ở sau lưng Diêu Thanh Thanh mãi mới nhìn thấy Bạch Dận Ninh, ngước mặt lên: “Xem đi, tôi đã nói với các người rồi, Bạch tổng rất thân với chị họ tôi. Dám gây chuyện ở đây, đúng là không muốn sống nữa rồi.”
Diêu Thanh Thanh nhíu mày, nhìn em họ. Mặc dù cô ta hơi có tình cảm với Bạch Dận Ninh, nhưng cô ta không hi vọng dựa vào nhân tình này mà gây thêm phiền phức cho Bạch Dận Ninh.
Cho nên nghe thấy lời em họ nói thì không khỏi nhíu mày.
Bạch Dận Ninh thông minh đến thế nào, nhìn thấy tình huống này thì trong lòng cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Lúc đi ngang qua người Lâm Tử Lạp, nhìn về phía cô, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”
Lâm Tử Lạp đứng về phía bên cạnh Tông Triển Bạch, lắc đầu: “Không có việc gì.”
Cô không quá hiểu rõ Bạch Dận Ninh.
Mà lại vì hai đứa trẻ, cô không muốn để người ngoài nhìn thấy quan hệ của cô và Tông Triển Bạch, cũng không phải là vợ chồng bình thường.
Bạch Dận Ninh nhìn động tác của cô, ánh mắt khẽ động, rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.
/645
|