Chương 307:
Ngày hôm đó sau khi bà ấy gặp mấy người phụ nữ, không ai làm bà ấy hài lòng, đang chuẩn bị đi về thì nhìn thấy Trình Dục Tú ở trên đường, đang rời khỏi nhà họ Bạch, hôm đó rất nóng, khuôn mặt bà đỏ bừng, mồ hôi từng hạt nhỏ xuống.
“Đây chính là cô chủ nhà họ Trình, chính là người biết chế tạo ra sợi Hương Vân.” Tài xế thấy ánh mắt của Văn Nhàn đang dừng lại trên người Trình Dục Tú.
“Chính là nhà họ Trình bị khách hàng đánh đến đòi nợ vì vài xảy ra vấn đề?” Văn Nhàn hỏi.
Tài xế gật đầu: “Vâng, cô ấy và cậu chủ nhà họ Bạch có hôn ước, nhưng bây giờ xem dáng vẻ có lẽ rất mơ hồ.”
Ngay cả tài xế cũng nhìn ra Trình Dục Tú không nhận được trợ giúp của nhà họ Bạch, huống hồ là người thông minh như Văn Nhàn liếc mắt một cái đã nhìn thấu, Trình Dục Tú đã bị đả kích ở trong nhà họ Bạch.
Bởi vì trong mắt của Trình Dục Tú có một sự tĩnh mịch, thất vọng lắng đọng đằng sau tâm tư.
Mặc dù đang chịu đả kích rất mạnh, nhưng bóng lưng của bà vẫn thẳng tắp.
Đây là một người phụ nữ có khí chất.
Vì vậy bà đã thừa dịp Trình Dục Tú yếu ớt nhất để cứu ra.
Cũng chính lúc đó có một màn Văn Nhàn xuất hiện ở trước mặt Trình Dục Tú.
Trình Dục Tú không thể hiểu nổi người phụ nữ trước mắt, bà dường như ngây ngẩn, cũng từng có Lâm Tử Lạp mê muội như vậy: “Tại sao cô phải tìm người sinh con cho chồng mình, bởi vì sức khỏe cô không tốt, không thể nuôi dưỡng đứa trẻ sao?”
Văn Nhàn cũng không nói cho bà mà chỉ nói: “Tối nay, tôi sẽ cho người tới đón cô.”
Nói xong bà ấy liền rời đi.
Nhưng Trình Dục Tú cũng không thể ổn định nữa, bà biết những lời này của Văn Nhàn là có ý gì.
Bà dường như sụp đổ, tê liệt ngồi dưới đất, tất cả đều như hư vô.
Giống như một bức tượng gỗ vô hồn, cô đơn lại không có người giúp.
Bà được người giúp việc đỡ dậy: “Bà chủ đã giao việc, bảo cô phải đi tắm thay quần áo.”
Toàn bộ quá trình bà như hồn phi phách tán, tại sao bà được đưa đến nhà họ Tông bà cũng không biết, cho đến khi Văn Nhàn xuất hiện lần nữa, bà mới trở lại thực tại.
Văn Nhàn đứng ở trước ghế salon trong phòng khách: “Tầng hai, phòng đầu tiên khi rẽ phải, sau khi lên giường ngủ thì không được phép bật đèn.”
Trình Dục Tú cảm thấy mình bị sỉ nhục, hai tay đặt trong ống tay áo run rẩy không ngừng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhung vẫn không hề cảm giác được sự đau đớn.
Văn Nhàn thấy được sự bài xích và cảm giác nhục nhã của bà.
“Cô đã đồng ý với tôi, tôi hi vọng cô là một người giữ chữ tín, đừng làm cho tôi thất vọng, đừng để cho tôi nhìn lầm cô.” Nói xong bà ấy liền xoay người rời đi.
Căn nhà lớn như vậy chỉ còn lại một mình Trình Dục Tú.
Rõ ràng trời rất nóng, nhưng bà lại cảm thấy rất lạnh.
Lồng ngực giống như bị người ta khoét ra một lỗ thủng to, từng hơi thở đều vô cùng đau.
Hai chân bà như đổ chì, mỗi một bước đều rất khó khăn.
Đến tầng hai, bà đẩy cửa gian phòng đầu tiên bên phải, trong phòng rất tối, bà không bật đèn, nhờ vào ánh trăng bên cửa sổ để đi tới trước giường, giường rất lớn, cũng rất mềm mại, trong phòng là mùi thơm thoang thoảng.
Cảnh vật hữu tình, dường như căn phòng cũng được bày trí tỉ mỉ cho buổi tối hôm nay vậy.
Nhưng bà lại cảm thấy vô cùng chua xót, người yêu của bà, lại biến mất khi bà cần được an ủi, giúp đỡ nhất.
Bà ngồi trong căn phòng xa lạ chờ đợi một người đàn ông được vợ tặng cho người phụ nữ khác tới ngủ.
Thật chua xót biết mấy?
Thật sự ngoài sức tưởng tượng?
Bên ngoài biệt thự, Văn Nhàn cũng không thật sự rời đi, mà nhìn lên trên tầng chỗ Trình Dục Tú, bà lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tông Khải Phong.
“Khi nào anh về?”
Tông Khải Phong vừa họp xong nhận được điện thoại của vợ thì vô cùng bất ngờ, ông ấy đứng ngoài hành lang, nhìn ra sắc trời bên ngoài, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
/645
|