Chương 313:
Trong lúc xem mê mẩn, cô nhận được cuộc gọi từ Trình Dục Ôn, đây là người duy nhất cô liên lạc và cũng là người duy nhất biết nơi cô ở.
Ba đã qua đời, đây cũng là người thân duy nhất của cô.
“Hồng Phi muốn gặp em.”
Bạch Hồng Phi đang đi công tác ở nước ngoài. Công ty đang mở rộng một dự án và cần nhập một số thiết bị, những thiết bị này không có trong nước, anh ấy chỉ có thể mua nó ở nước ngoài.
Bởi vì không được suôn sẻ nên bị trì hoãn một thời gian, đến khi anh ấy trở về mới biết nhà họ Trình đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Quan trọng nhất là anh ấy không thể tìm thấy bạn gái của mình, người phụ nữ anh ấy yêu, Trình Dục Tú.
Anh ấy đã đến nhà họ Trình mấy lần, nhưng Trình Dục Ôn đều nói mình không biết Trình Dục Tú ở đâu, rồi lấy lý do đùn đẩy.
Cho đến khi anh ấy sắp xếp xong dự án mới phát triển trong công ty và tới nhà họ Trình một lần nữa, lần này thái độ của anh cực kỳ kiên quyết. Nếu Trình Dục Ôn không nói cho anh biết Trình Dục Tú đang ở đâu, anh ấy sẽ không đi. Trình Dục Ôn đi đâu, anh ấy sẽ theo tới đó.
Ngay cả khi Trình Dục Ôn đi vệ sinh, Bạch Hồng Phi cũng muốn đi theo.
Trình Dục Ôn bị buộc tới mức bó tay, chỉ có thể gọi điện cho em gái mình.
Khi nghe thấy cái tên Bạch Hồng Phi, Trình Dục Tú đã sững người một lúc lâu, sau đó không kìm được mà bật khóc.
Cô không thể khống chế bản thân mình, cô tủi thân, cô đau lòng.
“Anh thấy cậu ta như vẫn còn tình cảm với em…”
“Anh ta có tình cảm gì với em chứ?” Trình Dục Tú ngắt lời anh trai mình. Nếu quan tâm cô, yêu cô, thì tại sao anh ấy lại biến mất khi cô cần, thậm chí làm cô không thể liên lạc với anh ấy?
“Em không muốn gặp anh ta, anh cũng đừng qua lại với anh ta, nhà họ Trình chúng ta và nhà họ Bạch không liên quan gì đến nhau.”
Dứt lời, Trình Dục Tú cúp máy.
Cô vùi đầu vào chăn và khóc to: “Chính anh là người đã phá vỡ ước hẹn của chúng ta, chính anh…”
“Cậu thấy chưa, em ấy không muốn gặp cậu.” Trình Dục Ôn nhìn Bạch Hồng Phi ngày càng gầy hơn.
“Tại sao các anh không đến gặp mẹ tôi khi gặp khó khăn? Mặc dù tôi không ở trong nước, nhưng bà ấy thì có…”
“Cậu đừng nói nữa!” Trình Dục Ôn cười khẩy, không nhắc tới bà Bạch thì Trình Dục Ôn không quá chán ghét Bạch Hồng Phi, vừa nhắc đến bà ta là anh ấy cảm thấy chán ghét Bạch Hồng Phi trước mặt mình cực kỳ: “Dục Tú đã đến gặp, nhưng mẹ cậu không đồng ý…”
“Không thể nào!” Trình Dục Ôn chưa nói xong thì đã bị Bạch Hồng Phi cắt ngang. Mẹ anh ấy rất thích Trình Dục Tú, lúc đó bà ấy cũng rất tán thành cuộc hôn nhân này, cũng biết anh ấy thích Trình Dục Tú đến mức nào. Làm sao bà ấy có thể không muốn giúp khi Trình Dục Tú đến nhờ cậy chứ?
“Không tin thì về hỏi mẹ cậu, chuyện hủy đính hôn trước đó là do chính mẹ cậu đã tuyên bố trong buổi họp báo!” Trình Dục Ôn cũng tức giận và vô cùng chán ghét hành vi của bà Bạch.
“Mẹ cậu thấy nhà họ Trình chúng tôi lụn bại, không còn giá trị lợi dụng là lập tức muốn lấy công nghệ sản xuất vải của nhà họ Trình tôi. Dục Tú không đồng ý, mẹ cậu lập tức trở mặt, chẳng những không muốn trợ giúp mà còn tuyên bố cắt đứt quan hệ với chúng tôi khi nhà họ Trình gặp khó khăn nhất, khiến cho hoàn cảnh của nhà họ Trình khó chất chồng khó. Cậu tốt với em gái tôi không phải chỉ vì nhìn trúng công nghệ sản xuất vải của nhà chúng tôi à?! Em gái tôi không muốn cho, các cậu lập tức trở mặt!”
“Không có! Tôi yêu Dục Tú, tôi thích cô ấy!” Bạch Hồng Phi ngắt lời Trình Dục Ôn: “Tôi sẽ về nhà hỏi bà ấy ngay bây giờ, nếu không phải vấn đề ở mẹ tôi…”
“Nếu không phải vấn đề nằm ở mẹ cậu, tôi sẽ chặt đầu mình làm ghế cho cậu ngồi, cậu nên hỏi bà ta từ sớm. Dục Tú nhà tôi bây giờ không xứng với cậu, câu là cậu cả nhà họ Bạch, Dục Tú nhà tôi chỉ là ‘chó nhà có tang’ vì cứu nhà họ Trình, cứu tôi…”
Trình Dục Ôn càng nói, giọng anh ấy càng nhỏ, cuối cùng che mặt khóc nức nở.
Người ta nói rằng đàn ông không dễ rơi nước mắt chỉ vì chưa đụng đến chỗ đau lòng của họ mà thôi.
Nhà họ Trình bị lụn bại chỉ sau một đêm, không có em gái thì anh ấy đã rời bỏ trước, không có em gái thì bây giờ cũng không có nhà họ Trình, công nghệ sản xuất vải cũng đã bị cướp từ lâu.
Anh ấy là một người đàn ông mà lại để em gái mình cứu.
Anh ấy hổ thẹn.
Bạch Hồng Phi xoay người chạy ra khỏi nhà họ Trình, sau đó lái xe thẳng đến nhà họ Bạch.
/645
|