Chương 316:
Cánh cửa bị Bạch Hồng Phi đập đến rung lên, lòng bàn tay anh run rẩy đến tê dại: “Anh cho tôi gặp cô ấy một lần thôi!”
Trình Dục Ôn thở dài: “Cậu thích ở đây thì cứ ở đi.”
Nói xong anh ấy liền xoay người đi vào trong.
Bạch Hồng Phi ở lại đó suốt ba ngày ba đêm, không ăn không uống.
Bà Bạch không chịu được khi thấy con trai mình phải đau khổ như vậy, liền mang người qua đó, cưỡng ép đưa anh trở về: “Con có thể tỉnh táo hơn được không?”
“Con không về đâu, chết cũng không về, trừ phi mẹ trả lại Dục Tú cho con!” Thái độ của Bạch Hồng Phi rất cương quyết, ai đến kéo anh, anh liền lập tức đá người đó, điên cuồng giống như một kẻ điên thực sự.
Bà Bạch bị anh làm cho tức chết, giậm chân đấm ngực: “Tao sao lại có thể sinh ra một đứa con trai đáng bỏ đi như mày chứ! Không phải chỉ là một đứa con gái thôi sao? Mày muốn đứa như thế nào, tao sẽ tìm về cho mày!”
“Con không cần, con chỉ cần Dục Tú thôi, con chỉ cần Trình Dục Tú, con chỉ thích một người là cô ấy.” Giọng anh càng nói càng nhỏ, sau cùng, ngồi bệt xuống đất.
Hai tay ôm lấy mặt, giọng nói đau khổ chui qua từng kẽ tay: “Tại sao lại muốn hủy bỏ hôn ước giữa con và cô ấy chứ? Tại sao? Sao mẹ có thể chưa thông qua sự đồng ý của con mà đã làm như vậy? Sao mẹ có thể chứ, con là con trai của mẹ? Haha, mẹ có tôn trọng con không, mẹ có từng hỏi xem con suy nghĩ gì không, mẹ có xem con là con trai của mẹ không?”
Bà Bạch không nói nên lời, sắc mặt xanh trắng đan xen, điều đau đớn nhất trên thế giới này là gì?
Không còn gì hơn là việc đứa con trai mình vất vả nuôi lớn lại không hiểu mình.
Bà ta vô cùng đau đớn: “Mẹ là vì muốn tốt cho con thôi, sao con lại không hiểu được chứ.”
“Thà rằng mẹ đừng vì muốn tốt cho con!” Bạch Hồng Phi vẫn ngồi nguyên chỗ cũ trước cổng nhà họ Trình: “Mẹ đi đi, không gặp được Dục Tú, con sẽ không rời đi đâu.”
Bà Bạch cảm thấy nếu bản thân còn tiếp tục ở lại, chắc chắn sẽ bị làm cho tức đến chết.
“Con muốn tự chà đạp chính mình, sẽ không ai ngăn cản con, Trình Dục Tú cô ta sẽ không đau lòng đâu, người thực sự yêu con, chỉ có mẹ!”
Trình Dục Tú vẫn như buổi sáng thường ngày, đợi sau khi Tông Khải Phong rời đi, mới bước ra ngoài, để tránh những bối rối khi chạm mặt nhau.
Suy cho cùng thì thân phận của hai người cũng kỳ lạ.
Nói là người lạ, nhưng lại đối xử chân thành với nhau, nói là người quen, nhưng lại chưa gặp mặt nhau mấy lần, cũng không hiểu tính cách của đối phương.
Sống dưới cùng một mái nhà, nhưng đến bữa sáng còn chưa từng ăn cùng nhau.
Bởi vì căn bản Tông Cảnh Phong sẽ không ăn sáng ở nhà, buổi tối cũng đều là lúc cô đã đi nghỉ rồi, anh mới trở về.
Một người sớm đi tối về, một người lại có ý muốn trốn tránh, cho nên hai người họ căn bản không có cách nào gặp mặt.
Sau khi đến công ty, Trình Dục Tú vẫn như thường lệ, ở chỗ làm việc làm chức vụ thấp nhất, nhưng bởi vì cô rất ham học hỏi, nên đối với các sản phẩm của công ty cũng có rất nhiều hiểu biết, cô như thường lệ làm theo lời căn dặn của cấp trên, in tài liệu cho cuộc họp lần này.
Tổng cộng có 20 bản, cô đứng trước máy in kiên nhẫn chờ đợi.
Tài liệu in xong, mỗi bản đều được bấm ghim hoàn chỉnh, sau đó mang đến phòng họp, đặt vào theo đúng vị trí của từng người.
Lúc này, cửa phòng họp được đẩy ra, Trình Dục Tú vẫn chưa xếp tài liệu xong, tổng giám đốc Trương nhìn qua bàn họp một lượt, các tài liệu được xếp rất chỉnh tề, ghế được đặt ngay ngắn, anh ta nhìn về hướng Trình Dục Tú đang đặt bản tài liệu cuối cùng xuống, một khuôn mặt lạ: “Mới đến sao?”
Bởi vì trước đây anh ta chưa từng gặp qua Trình Dục Tú.
Trình Dục Tú vẫn chưa kịp nói, cấp trên của cô đã nói thay: “Phải ạ, vừa mới đến hai tháng.”
Tổng giám đốc Trương mặc một bộ vest màu đen, nhưng không thể che được thân hình đã phát tướng của mình, hơn 40 tuổi, khuôn mặt khá dữ tợn, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng vàng, tuy dáng vẻ không dễ nhìn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đây là một con người đứng đắn.
Anh ta gật đầu: “Xem xem, đây mới là dáng vẻ làm việc nên có, không quan trọng là chức vụ nào, làm cái gì, đều cần làm một cách nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, đây mới là thái độ làm việc.”
Một đám người tâng bốc đứng sau anh ta, liên tục nói phải.
Trình Dục Tú tuy là nhận chức không lâu, nhưng cũng biết người biết ta, đây đều là người tài của công ty, cô chỉ là một nhân viên văn phòng, không nên ở đây nói nhiều, bước chân nhẹ nhàng, chầm chậm rời khỏi phòng họp.
/645
|