Chương 337:
Anh ấy nhìn em gái: “Em nói như vậy có nghĩa là anh muốn đến thăm em gái thì phải báo trước một tiếng mới được hay sao? Nhưng không phải hôm nay là ngày em đi khám thai sao? Sao lại đi mua sắm vậy?”
Lúc nói anh ấy đưa mắt qua nhìn những túi đồ lớn nhỏ đặt trên ghế sofa.
Văn Nhàn bước tới ngồi xuống ghế sofa, bảo người làm rót nước cho Văn Khuynh: “Em đi khám thai về tiện đường qua trung tâm thương mại một chuyến, thì đó, không phải là đứa bé sắp chào đời sao, em chuẩn bị một chút quần áo, mà đúng rồi, anh hôm nay đến có chuyện gì vậy?”
Văn Khuynh bảo lái xe mang đồ đạc trong cốp xe vào: “Mẹ bảo anh mang đến, đều là cho em với cháu của anh, còn chưa sinh ra mà đã nhận được sự quan tâm của tất cả mọi người rồi.”
Rất nhanh sau đó lái xe bước vào, hai tay xách đầy đồ, đồ ăn mặc dùng cho trẻ con, còn cả đồ tẩm bổ cho Văn Nhàn, lái xe vẫn chưa mang hết đồ vào, lại phải đi xách lần nữa mới xong.
Văn Nhàn có chút bất ngờ: “Những thứ này.”
“Còn không phải là cho đứa bé nhà em sao?” Văn Khuynh lúc nói liếc nhìn bụng cô ấy, định đưa tay ra chạm vào.
Cô ấy liền đẩy tay anh ấy ra, giật mình đổ mồ hôi lạnh, cô ấy không ngờ tới việc Văn Khuynh đột nhiên muốn chạm vào bụng mình.
Suy cho cùng cũng là giả, chạm vào một cái là bị bại lộ ngay.
May thay cô ấy phản ứng nhanh.
Văn Khuynh khẽ ho một tiếng để che giấu sự ngại ngùng, em gái đã lớn rồi, đã gả cho người ta rồi, anh ấy không thể tùy tiện chạm vào cô ấy nữa.
“Anh thấy em một mình trở về, Tông Khải Phong không đến bệnh viện cùng em sao?”
Văn Khuynh có chút không vui, em gái anh ấy mang thai, anh thân làm chồng, không quan tâm chu đáo, hơn nữa cũng gần đến ngày dự sinh rồi, càng không thể không có người bên cạnh.
“Công việc anh ấy rất bận…”
“Công việc quan trọng, hay đứa con quan trọng?”
Văn Nhàn chưa kịp nói hết câu đã bị Văn Khuynh ngắt lời: “Không rõ cái nào quan trọng hơn sao?”
Văn Nhàn vẫn muốn giải thích, nhưng Văn Khuynh đã không còn kiên nhẫn liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Tông Khải Phong.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, trong lúc anh ấy đang chất vấn, Văn Nhàn liền giật lấy điện thoại rồi cúp máy: “Việc của em không cần anh quan tâm.”
Văn Khuynh cau mày, sững sờ, thất vọng nhìn em gái, anh ấy là vì muốn tốt cho cô ấy, sợ Tông Khải Phong bắt nạt cô ấy, nhưng cô ấy…..
“Được, sau này chuyện của em, anh sẽ không quan tâm.” Văn Khuynh đứng dậy.
Văn Nhàn cũng thấy lời của mình vừa rồi có chút hơi quá đáng, suy cho cùng thì đây là anh trai cô ấy, cũng chỉ là vì quan tâm đến cô ấy.
Cô ấy không nên làm tổn thương anh ấy như vậy.
“Anh, em xin lỗi, em không phải cố ý đâu.”
Văn Khuynh nhận lấy chiếc mũ từ trong tay tài xế, nghe thấy lời Văn Nhàn nói, động tác liền khựng lại một chút, sau đó đội lên: “Nếu như cậu ta bắt nạt em, gọi điện cho anh.”
Nói xong liền rảo bước đi ra ngoài.
Suy cho cùng thì vẫn là em gái ruột của mình, cho dù vừa mới rất tức giận, nhưng cũng không thể không quan tâm cô ấy.
Văn Nhàn chạy ra ngoài, đuổi theo anh ấy, từ phía sau ôm lấy: “Anh, có lẽ là em bị trầm cảm trước khi sinh, tâm trạng không tốt, cho nên anh đừng giận em nhé, vừa nãy không phải em cố ý đâu, biết là anh quan tâm em mà.”
Văn Khuynh cau mày, kéo cô ấy ra: “Em đang mang thai, tự mình không biết suy nghĩ sao, còn chạy?”
“Em nhất thời quên mất….”
“Quên cái gì? Quên mình đang mang thai sao?” Văn Khuynh cảm thấy bản thân như vừa nghe thấy một lời nói đùa, còn có chuyện quên mình đang mang thai, liền đưa tay ra véo mũi cô ấy: “Trong bụng của em, nhưng là đứa bé đầu tiên của nhà họ Tông, cũng là đứa đầu tiên của nhà họ Văn, em phải bảo vệ tốt bản thân, luôn luôn ghi nhớ, lần sau mà để anh trông thấy em liều lĩnh như vậy nữa, là anh cho em một trận đấy.”
/645
|