Chương 347:
“Chuyện công việc thôi, nó còn chưa lấy vợ, ngoài chuyện công việc còn không gì bận bịu?”
Văn Nhàn muốn nghe ngóng chuyện của Văn Khuynh từ mẹ mình nhưng không thành, nghĩ không phải, nếu như Văn Khuynh thực sự bắt Trình Dục Tú thì làm sao để ba mẹ biết?
Chắc chắn anh sẽ giấu họ, sợ họ lo lắng.
Vì có thể nhìn thấy Văn Khuynh về nhà và cũng bởi chuyện Trình Dục Tú mà cô không ngủ được, vẫn luôn đợi Văn Khuynh về.
Tới khi gần mười giờ, cô mới nghe được tiếng chuông cửa.
Cô nhẹ nhàng vén chăn đi xuống, sợ làm em bé thức giấc nên rất khẽ khàng.
Văn Khuynh treo áo lên móc nhìn Văn Nhàn ở trong nhà mà chau mày: “Còn đang ở cữ, sao lại chạy về rồi? Cãi nhau với Tông Khải Phong à?”
Vừa lên tiếng đã dò hỏi chuyện Văn Nhàn và Tông Khải Phong.
“Em và anh ấy rất tốt.” Văn Nhàn đi tới, nhìn anh: “Anh à, anh nói thật cho em biết, anh có bắt một người phụ nữ tên là Trình Dục Tú không?”
Văn Khuynh dừng lại một lúc rồi rất nhanh đã phản ứng lại: “Trình Dục Tú là ai?”
Nhưng trong lòng anh đang rất căng thẳng, lẽ nào Văn Nhàn biết chuyện Tông Khải Phong nuôi người tình ở bên ngoài?
“Em à…?”
“Anh, anh biết em là Khải Phong lấy nhau vì quan hệ giữa hai gia tộc, chúng em không có tình yêu, đứa bé cũng vì quan hệ hai nhà chúng em mới sinh. Anh ấy có một người phụ nữ, em biết, em đồng ý, anh không cần cảm thấy em chịu thiệt thòi. Nếu như anh thực sự bắt cô ấy thì xem như em xin anh, tha cho cô ấy.”
Văn Khuynh không thể nào ngờ được, Văn Nhàn lại biết quan hệ giữa Tông Khải Phong và Trình Dục Tú mà không ghen, không tức?
“Em à, có người phụ nữ đó tồn tại, sao em có thể sống hạnh phúc với Tông Khải Phong chứ? Hai người làm sao bồi dưỡng tình cảm?”
“Anh à, em nói rồi, anh cứ giao người cho em trước, chuyện còn lại để em giải quyết…”
“Anh không bắt cô ta, không phải cô ta bỏ trốn theo bạn trai cũ sao? Sao em lại hỏi anh đòi người? Là Tông Khải Phong bảo em tới?” Văn Khuynh cười lạnh nhạt trong lòng.
Nghe lời Văn Nhàn nói, anh càng không thể thả người. Có cô ta thì sao Văn Nhàn và Tông Khải Phong có thể bồi dưỡng tình cảm?
Cho dù kết hôn, sinh con cũng phải bắt buộc ở bên nhau.
Không quan tâm là vì lợi ích gia tộc hay vì đứa nhỏ.
“Anh, anh thực sự không bắt cô ấy sao?” Văn Nhàn ngước nhìn anh, muốn tìm ra bằng chứng anh nói dối.
Văn Khuynh nhìn thẳng vào cô, nói dõng dạc: “Đúng vậy, anh không bắt cô ấy.”
Văn Khuynh là người như thế nào chứ, ở trong quân ngũ, có trận địa nào anh chưa từng gặp qua?
Đừng nói tới Văn Nhàn ép hỏi, cho dù là ba mẹ thẩm tra, anh cũng có thể qua mặt không một chút dấu vết.
Văn Nhàn chỉ đoán anh bắt Trình Dục Tú nhưng không có chứng cứ, lúc này anh không thừa nhận thì cô cũng chẳng có cách gì.
“Anh…”
“Không còn sớm nữa, ngủ đi, anh luyện tập một ngày rất mệt rồi, để anh nghỉ ngơi một chút được không?” Văn Khuynh ngắt lời cô rõ ràng là không muốn nói nhiều nữa.
Văn Nhàn mím môi, giọng nói gượng gạo: “Anh, anh biết khi em lấy Khải Phong trong lòng vẫn còn Tử Ý, nên anh ấy có người khác cũng là chuyện bình thường, em không để tâm, anh đừng bất bình thay em nữa. Nếu như anh thực sự bắt cô ấy thì xin anh, thả cô ấy ra được không?”
“Hai người ai nấy đều có người tình trong lòng thì làm sao mà chung sống? Thà rằng cứ ly hôn quách cho xong, sao lại sợ tổn hại lợi ích gia tộc mà gắng gượng bên nhau? Văn Nhàn, em lấy chồng rồi nên sống cho tốt, đừng có ôm ấp mấy suy nghĩ không đàng hoàng nữa, và còn nữa, anh không bắt cô ta.”
Nói xong, Văn Khuynh đi qua người cô vào phòng.
/645
|