Chương 370:
Ngón tay của Bạch Hồng Phi bị chặt cũng chính là do người kia uy hiếp Trình Dục Tú, nếu như bà ấy không theo, ông ấy sẽ tiếp tục tổn thương, ép Trình Dục Tú không thể không ở cùng ông ấy..
Đây cũng giải thích cho việc tại sao Bạch Hồng Phi bị nhốt, bị chặt ngón tay.
Nhưng anh ta vẫn còn nhiều chỗ chưa hiểu được, nếu như là do Tông Khải Phong làm, tại sao ông ấy lại không làm cho nhà họ Văn tức giận?
Phải biết rằng ban đầu Tông Khải Phong và Văn Nhàn mới là vợ chồng, ông ta làm như vậy, nhà họ Văn sẽ ngồi yên không quan tâm đến sao?
Cho nên, sự hoài nghi này còn có rất nhiều chỗ chưa thể lý giải.
“Cho tới giờ anh chưa từng thắc mắc, sau khi mẹ anh qua đời không lâu, ba anh đã đón Trình Dục Tú vào cửa, còn nhà ông ngoại anh, nhà họ Văn lại chưa từng ra mặt ngăn cản, cái này bình thường sao?”
Dù là gia tộc máu mặt hay là người dân thường, có nhà nào có thể dễ dàng tha thứ việc con gái mới qua đời không lâu, con rể đã lấy vợ mới?
Nói thế nào, chuyện này cũng rất kỳ lạ.
“Anh nói gì, Trình Dục Tú?” Như có tiếng sét vang lên trong lòng Tông Triển Bạch.
Anh vẫn luôn hời hợt với Dục Tú, chưa bao giờ có ý định tìm hiểu bà ta.
Nhưng tên của bà ấy anh vẫn nhớ, ba anh cũng giới thiệu là Dục Tú.
Bây giờ Bạch Dận Ninh nói, bà ấy tên Trình Dục Tú?
Vậy tại sao phải giấu giếm họ?
Trong này rốt cuộc có bí mật gì?
Biết rõ Bạch Dận Ninh cố ý để cho mình biết, chính là mượn tay anh đi thăm dò chuyện này, nhưng giờ phút này biết rõ là lợi dụng, anh vẫn cam tâm tình nguyện.
Chuyện này không biết rõ, luôn cảm giác cuộc sống đang ở trong một âm mưu to lớn.
“Tổng giám đốc Tông, có hứng thú hợp tác hay không?” Bạch Dận Ninh lại hỏi thêm lần nữa
Anh ta nhận ra Tông Triển Bạch đang gồng mình.
“Không dám giấu tổng giám đốc Tông, tôi có được ngày hôm nay cũng nhờ vào ba nuôi, cái gọi là “nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng”, ông ấy đã qua đời, những gì tôi có thể làm là để từng người tổn hại ông ấy phải chịu trừng phạt, mà tổng giám đốc Tông, cũng rất muốn biết rõ bất hòa giữa ba mình và Trình Dục Tú, chúng ta cùng hợp tác, muốn biết rõ cũng không phải là việc khó, anh cảm thấy thế nào?”
Tông Triển Bạch khẽ cười: “Tôi muốn biết, tự mình tôi cũng có thể biết rõ, tại sao tôi phải hợp tác với anh?”
Ngấm ngầm nói rằng ván cờ của Bạch Dận Ninh không đủ hợp tác với anh ta.
Bạch Dận Ninh cúi đầu cười khổ: “Tổng giám đốc Tông, đúng là không muốn chịu thiệt chút nào.”
“Trong tay tôi quả thật còn nắm giữ một đầu mối khác.” Vốn dĩ Bạch Dận Ninh không định nói, nhưng bây giờ, anh ta không nói, chỉ sợ rằng Tông Triển Bạch sẽ không hợp tác.
“Người này là người biết chế tạo ra sợi Hương Vân, tên Trình Dục Ôn.” Đây là thứ mà anh ta phải tốn hết sức mới tra ra.
Trước kia nhà họ Trình cũng từng huy hoàng, sau đó thì tiêu tán hết, ngay cả người nhà họ Trình, cũng ẩn cư ở một cái thôn trong núi hoang.
Trình Dục Ôn, Trình Dục Tú?
“Nếu như tôi không đoán sai, cô Lâm có thể đã biết ngọn nguồn câu chuyện.” Thật ra thì anh ta mượn cớ tới xử lý chuyện công, thực tế là đang điều tra chiếc xe hôm đó bỗng nhiên đỗ ở ngoài nhà.
Ngày đó Trình Dục Ôn đưa Lâm Tử Lạp đi gặp Trình Dục Tú, anh ta đã biết.
Biết Trình Dục Ôn tới trước cả Tông Triển Bạch.
“Cô Lâm, trước khi trở lại đón hai đứa bé, cô từng ở nhà họ Trình một ngày một đêm, trong đó, còn có Trình Dục Tú.” Bạch Dận Ninh nói ra toàn bộ.
Tông Triển Bạch không khỏi siết chặt ta trong túi, đây chính là nguyên nhân làm thái độ của Lâm Tử Lạp đột nhiên thay đổi?
Cô ở nhà họ Trình ở một ngày một đêm, trong thời gian này Trình Dục Tú đã nói với cô điều gì?
“Tổng giám đốc Bạch biết nhiều như vậy?” Tông Triển Bạch tỉnh bơ, trong lòng đã quyết định hợp tác với anh ta, nhưng trên mặt, vẫn giữ dáng vẻ cũ.
Anh cũng không muốn để Bạch Dận Ninh chiếm thượng phong.
/645
|